Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 273: Ba nguyện vọng vĩ đại của Chương Thiên Mạch

Chương Thiên Mạch nghe vậy thì không khỏi bật cười: “Chỉ là ác mộng mà thôi, sư đệ đừng coi là thật.”
Nhưng nhìn vào ánh mắt sáng quắc của Lý Phàm, Chương Thiên Mạch trầm ngâm một lúc, nói: “Nguyện vọng trong đời sao...”
“Không giấu gì sư đệ, kể từ khi vào Tử Tiêu tông, bước chân và con đường tu tiên đến nay, ta vẫn luôn ấp ủ ba mục tiêu lớn trong lòng.”
“Chẳng qua là ta vẫn luôn giấu kín trong lòng, chưa bao giờ nhắc đến trước mặt người khác.”
“Hiện giờ sư đệ muốn biết, vậy thì ta nói cho đệ nghe cũng không sao. Cứ xem là chuyện cười thôi, đừng xem là thật!” Với vẻ mặt nghiêm túc, Chương Thiên Mạch chậm rãi nói: “Ta có ba nguyện vọng lớn.”
“Thứ nhất, yêu tà quấy phá khiến sinh linh lầm than. Ta muốn giết sạch yêu ma trong thiên hạ, trả lại cho thế gian một mảnh thế giới tươi sáng.”
“Thứ hai, mười đại tiên tông đã già cỗi, có uy nhưng không có đức, rất khó khiến người khác nể phục, ta muốn đưa Tử Tiêu tông thay thế bọn họ.”
“Thứ ba, các phái trong thiên hạ đều bo bo giữ mình, thế gian có vô số công pháp nhưng lại bị các phái cất giấu làm của riêng. Còn những tu sĩ bình thường thì ngay cả một môn công pháp cũng có thể xem như trân bảo đọc cả một đời, trong khi đó, thiên hạ này lại có vô số công pháp khác.”
“Sinh mệnh có hạn, nhưng công pháp thì lại không như vậy. Thật đáng tiếc thay! Công pháp có thể tu luyện luyện chung, thế nhưng tất cả tông môn lại không chịu chia sẻ công pháp với người trong thiên hạ.”
“Hẹp hòi, nông cạn! Nếu chấp chưởng thiên hạ, ta chắc chắn sẽ gom hết tất cả công pháp lại rồi công khai cho mọi người cùng đọc.”
“Ai ai cũng có thể lựa chọn công pháp thích hợp nhất để tu luyện, nhiều năm về sau, ắt hẳn thịnh thế tu tiên thời thượng cổ sẽ lại tái hiện trên thế gian.”
Những lời của Chương Thiên Mạch thật khiến người khác phải kinh ngạc. Y nói một lèo ra hết ba nguyện vọng trong đời mình, cái sau còn ghê gớm hơn cái trước. Lý Phàm nghe xong mà không khỏi im lặng trầm ngâm.
Thật lâu sau, hắn không khỏi chầm chậm thở ra một hơi, nói: “Chí hướng của sư huynh thật lớn, tiểu đệ bội phục!”
Chương Thiên Mạch nghe vậy bật cười thành tiếng: “Chẳng qua chỉ là do từ lúc tu luyện đến nay, ta gặp phải vô vàn chuyện bất bình nên nghĩ ngợi lung tung mà thôi! Sư đệ nghe cho vui là được, đừng xem là thật!”
“Đi thôi!” Nói xong, y tăng tốc bay về phía Ninh Viễn thành.
Lý Phàm cũng đi sát theo sau, thầm nghĩ bụng: “Chỉ mong rằng nơi đây không phải được duy trì dựa vào chấp niệm của Chương sư huynh. Vị sư huynh này của mình quả không phải người bình thường, ngay cả nguyện vọng cũng lớn đến mức thái quá.”
“Cũng không biết trong lịch sử, kết cục thật sự của y là gì.”
Hai người dọc đường không nói gì, nhanh chóng bay đến Ninh Viễn thành trong im lặng. Bọn họ đều che giấu hơi thở và biến thành dáng vẻ của phàm nhân. Hai sư huynh đệ lắc lư đi từ cổng chính vào trong thành.
“Sư đệ, ta và đệ chia nhau ra hành động, trước tiên xem xem trong thành có nơi nào không ổn.” Chương Thiên Mạch truyền âm nói.
“Sư huynh, đừng nói là huynh muốn đi tìm người tình cũ Xích Hà của mình đấy chứ?” Lý Phàm một câu nói trúng tim đen của y.
Chương Thiên Mạch nghe vậy, nhất thời hơi xấu hổ.
Y đang định giải thích thì lại thấy Lý Phàm đột nhiên nói: “Nếu như linh cảm của ta không sai, nguy hiểm trong thành này là nhằm vào chúng ta.”
“Vậy thì chắc chắn bên cạnh Xích Hà cô nương đã được bố trí sẵn mai phục.”
“Nếu như sư huynh mạo hiểm đi gặp mặt nàng ấy, nói không chừng lại rơi đúng vào bẫy của bọn chúng.”
“Sư huynh là tu sĩ nên đương nhiên không phải sợ bọn chúng, nhưng chỉ sợ là Xích Hà cô nương sẽ bị liên lụy, hương tiêu ngọc vẫn.”
Chương Thiên Mạch nghe vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng có lý.
Sau khi cân nhắc một lát, y truyền âm, bảo: “Vẫn là sư đệ suy nghĩ ổn thỏa. Nếu đã như vậy, hai người chúng ta trước tiên xử lý hết các tai hoạ ngầm trong thành rồi sau đó hội họp bàn kế hoạch tiếp.”
Lý Phàm gật đầu đồng ý. Bóng dáng của Chương Thiên Mạch dần dần biến mất trong đám đông.
Lý Phàm đã biết rõ hết tất cả mai phục trong Ninh Viễn thành nên đương nhiên sẽ không tự tìm khổ mà va phải nữa.
Lần này, hắn dẫn dắt Chương Thiên Mạch làm vậy là vì muốn kéo dài thời gian bùng nổ của trận chiến. Trước lúc đó, hắn cần phải quan sát lại tòa Ninh Viễn thành này một lần nữa, đi tìm vai chính thật sự. Hiện giờ, Lý Phàm đã luân hồi ở Ninh Viễn thành của Vẫn Tiên Cảnh được mười lần rồi.
Qua những lời Chương Thiên Mạch nói lúc nãy, dù có chút không muốn tin, nhưng Lý Phàm biết rất rõ, có lẽ trước nay mình đã luôn sai lầm.
Vai chính của vở kịch này là người khác, không phải Chương Thiên Mạch. Bởi vì chấp niệm của Chương sư huynh quá lớn, mà sân khấu của Ninh Viễn thành thì lại quá nhỏ.
Chỉ mỗi chuyện “gặp tập kích khi lấy thọ quả” thì không thể xứng với những nguyện vọng to lớn của Chương sư huynh: “Vậy thì rốt cuộc ai mới là chủ nhân của thời không này đây?”
Lý Phàm liếc mắt nhìn những người phàm đang bận rộn ở Ninh Viễn thành: “Chẳng lẽ người đó ở trong số những người này.”
Lý Phàm mang theo nghi vấn, bắt đầu đi lang thang trong Ninh Viễn thành. Đây là một tòa thành phồn hoa thịnh vượng, sôi động náo nhiệt.
Phàm nhân ở đây an cư lạc nghiệp, không hề hay biết về thảm họa sắp sửa ập đến. Lý Phàm đi dọc theo dòng người đông đúc, đến một con phố có tên là “Vĩnh Khánh nhai”.
Hai bên đường có đủ loại quầy hàng, rất nhiều phàm nhân mang vẻ mặt hưng phấn dạo chơi ở đây. Lý Phàm chầm chậm bước đi, tưởng chừng như đã trở về Đại Huyền, thế giới phàm nhân mà đã lâu lắm rồi hắn chưa được thấy lại.
Bỗng nhiên, bước chân của Lý Phàm khẽ khựng lại.
Dùng thần thức cảm ứng xung quanh, hắn nhếch mép nở một nụ cười khó phát hiện ra. Tiếp theo đó, hắn cố ý đi vào một ngõ cụt ở không xa, phía sau lưng hắn có mấy bóng dáng gầy gò vội vàng đi theo.
Mãi cho đến khi đi sâu vào trong ngõ, bọn chúng mới phát hiện ra người mình đi theo đã biến mất không thấy bóng dáng, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Chúng đang định rút lui thì lại phát hiện một bóng người đứng chặn ở lối ra, người này đúng là Lý Phàm. Lý Phàm liếc nhìn năm người trước mặt vừa đi theo mình này, hơi nghiêng đầu.
Năm người phàm này là năm đứa trẻ gầy gò ốm yếu.
Đứa lớn nhất cũng mới chỉ tầm sáu, bảy tuổi, gầy trơ cả xương, mong manh yếu ớt: “Mấy đứa nhóc các ngươi đi theo ta làm gì.” Lý Phàm buồn cười, hỏi.
Năm đứa trẻ bị bắt tận mặt, đứa nào đứa nấy đều mang vẻ mặt căng thẳng.
Nhưng lại không đứa nào trả lời câu hỏi của Lý Phàm, mà chỉ nhìn chằm chằm hắn. Lý Phàm đang định nói tiếp thì lại thấy một đứa trong đó đột ngột hét lên: “Cẩu Tử!”
Cùng lúc đó, một con chó hung ác gầm gừ sủa loạn đột nhiên xuất hiện sau lưng Lý Phàm. Trong nháy mắt, nó đã lao vào hắn.
Lý Phàm vốn định trực tiếp bóp chết nó. Song, khi nhìn thấy diện mạo của “chó dữ”, hắn lại bất giác buông lỏng tay ra.
Hắn hơi dùng sức, tóm lấy nó. Lý Phàm mặc kệ nó đang hung dữ gầm gừ mà cứ nhấc nó lên trước mặt, cẩn thận quan sát, quả thật là tứ chi của chó...
Nhưng thân và đầu lại là của nhân loại: “Đây là gì? Yêu thú?”
Ánh mắt của Lý Phàm loé lên một tia mờ mịt. Ngay sau đó, linh khi tuôn ra từ trong cơ thể hắn rồi quét một vòng vào cơ thể của nó, tiếng sủa của nó yếu dần đi, cuối cùng, nó đã chìm vào giấc ngủ sâu.
“Cẩu Tử!”
Năm đứa bé phía sau cho rằng chú chó đã chết rồi, nhao nhao kêu khóc thảm thiết. Ngay sau đó, bọn chúng cũng chẳng quan tâm đến chênh lệch tuyệt đối về thực lực, đồng thời lao về phía Lý Phàm.
Lý Phàm khẽ phất tay, cả năm đứa nhỏ đều ngã xuống đất: “Nó vẫn chưa chết.” Hắn thờ ơ nói.
“Muốn cứu mạng của nó thì phải trả lời mấy câu hỏi của ta.” Mấy đứa trẻ hai mặt nhìn nhau, không thể không gật đầu đồng ý. “Chú chó này...”
Lý Phàm khựng lại, đổi giọng nói: “Đứa bé này bị làm sao vậy?” Lý Phàm hỏi.
Không sai, sau khi kiểm tra vào lúc nãy, Lý Phàm phát hiện ra quái vật mình người vuốt chó này không phải là yêu thú gì, mà là nhân loại.
Chẳng qua là bị “ghép” tứ chi của chó vào mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận