Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1172: Độ Trần rời Huyền Hoàng

“Sai hoàn toàn!” Không đợi Thương Thiếu Quân trả lời, Lý Phàm thánh thai đã lạnh giọng bác bỏ.
“Nơi phát ra sức mạnh này hoàn toàn không gần trong gang tấc. Mà là nằm sâu trong tinh hải!”
“Hả?”
Nghe được lời nói của Lý Phàm, Thương Thiếu Quân kinh ngạc không thôi.
“Ta biết Thiếu Quân không tin. Nhưng mà không sao, chờ ta thoát khỏi trói buộc của Tiên Khư thành công, bay ra khỏi Huyền Hoàng giới, ngươi sẽ biết ta nói đúng!”
“Kính xin Thiếu Quân giúp ta một tay!” Vẻ mặt Lý Phàm thánh thai lại đầy sự trịnh trọng, khom lưng cúi đầu nói.
Thương Thiếu Quân sao dám nhận cái cúi đầu này của Lý Phàm, vội vàng ngăn cản.
“Lý huynh cần gì phải như vậy? Chẳng qua chỉ là một chút vật tư mà thôi, với giao tình của chúng ta, cũng chỉ là vấn đề lời nói một câu nói mà thôi.”
“Diêm Hoán!” Thương Thiếu Quân gọi tâm phúc của mình tới, phân phó hắn xử lý chuyện này.
“Yên tâm, nhiều nhất ba ngày, tất cả sẽ được chuẩn bị ổn thỏa.”
“Quá chậm! Cơ hội trời ban, bỏ lỡ sẽ không gặp lại nữa. Một ngày!” Lý Phàm thánh thai không chút khách khí nói.
Thương Thiếu Quân trầm ngâm một lát, sau đó khẽ nghiến răng: “Được! Một ngày thì một ngày!”
Sau đó hình như đang truyền âm dặn dò gì đó.
Làm xong tất cả những điều này, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Lý Phàm, muốn nói mà lại thôi.
“Thiếu Quân có cái gì thì cứ nói đừng ngại!”
“Lý huynh, ngươi thật sự muốn...” Hình như Thương Thiếu Quân vẫn có chút khó có thể tin được.
Lý Phàm thánh thai khẽ mỉm cười, giải thích phán đoán của mình cho hắn biết: “Lực lượng cường đại gây ra chấn động Huyền Hoàng lần này đến từ sâu trong tinh hải. Hoàn toàn khác so với lực hút của Tiên Khư vẫn luôn hấp dẫn Huyền Hoàng giới.”
“Nếu như là trước kia, tùy tiện bay ra khỏi Huyền Hoàng giới mà không có thế giới che chở, đừng nói là tu sĩ Hợp Đạo như ta, cho dù là ngươi huống chi là như ngươi và ta đạo sĩ như ngươi, cho dù là cảnh giới Trường Sinh bình thường, e là cũng chỉ có nước thân tử đạo tiêu. Có lẽ chỉ có những người tồn tại có thực lực như Truyền Pháp thiên tôn mới có thể miễn cưỡng chống cự được. Nhưng bây giờ thì khác rồi…”
Trước mặt Lý Phàm đột nhiên xuất hiện một vũng nước.
Ở giữa dòng nước, một xoáy nước khổng lồ nhanh chóng chuyển động, nước chảy xiết, cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh.
Thánh thai Lý Phàm nhẹ nhàng chỉ ra.
Bên ngoài xoáy nước này, đột một xuất hiện một xoáy nước khác có cùng kích thước.
Sức mạnh của hai xoáy nước giao thoa với nhau, hướng của dòng nước cũng trở nên không ổn định.
Thương Thiếu Quân lập tức hiểu được ý của Lý Phàm.
“Nhưng mà, đây đều là do Lý huynh ngươi suy đoán phải không? Nếu như đoán sai...”
“Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam.” Vẻ mặt Lý Phàm thánh thai bình tĩnh, không chút sợ hãi.
“Nếu như bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, sau này dù ra có còn sống thì cũng sẽ hối hận suốt đời.”
“Cho nên ta nhất định phải đi.” Giọng điệu Lý Phàm kiên quyết.
“Ta muốn đi xem xem, rốt cuộc thì tồn tại bực nào mà lại có sức mạnh to lớn như vậy.” Đôi mắt của hắn tỏa sáng lấp lánh.
Thương Thiếu Quân im lặng không nói gì.
Hiệu quả làm việc của Thanh Huyền quân rất đáng tin cậy.
Trong một ngày cũng đã chuẩn bị đầy đủ tất cả vật tư Lý Phàm cần có.
“Bên ngoài tinh hải, nguy cơ trùng trùng. Sao Lý huynh không chuẩn bị nhiều một chút? Định chỉ dùng những thứ này để bay vào tinh không sao?” Thương Thiếu Quân nói thẳng nghi ngờ trong lòng.
“Nếu như có đủ thời gian, tất nhiên vẫn cần chế tạo một chiếc phi thuyền kiên cố mới thỏa đáng được. Nhưng thời gian không cho phép thì sao? Chỉ có thể dùng thi thuyền Tiên Minh Độ Trần miễn cưỡng thay thế thôi.”
Trước mắt thuyền Độ Trần là phi hành pháp bảo được chỉ định duy nhất hiện được Tiên Minh sử dụng để đi lại trong mê vực sương trắng.
Ở kiếp thứ 114, Lý Phàm đã đi theo Kỷ Hoành Đạo, ngồi trên chiếc thuyền này đi tới Vực Thẳm Gào Thét.
Thuyền Độ Trần dùng rất nhiều loại vật liệu quý hiếm để làm ra, kèm theo rất nhiều trận pháp bảo vệ, toàn bộ Tiên Lũy Vĩnh Hằng cũng chỉ có hai chiếc.
Việc có thể tặng một trong hai chiếc đi cho thấy Thương Thiếu Quân thực sự rất nghĩa khí.
“Nhưng chỉ cần có thể sống sót để ra khỏi Huyền Hoàng giới, khi hai loại sức mạnh kịch liệt nhất va chạm, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì cả.” Lý Phàm thánh thai chớp lấy khoảng thời gian cuối cùng để cải tạo thuyền Độ Trần.
Thức ra vẫn còn có một điểm hắn chưa nói rõ ràng.
Chỗ dựa lớn nhất để Lý Phàm thánh thai có can đảm bay vào tinh hải, không phải là dựa vào ngoại vật gì đó, mà là kỳ vật trúc cơ, Hắc Kiếm Thiên chi kỳ của chính mình!
Là pháp tắc cụ tượng, Hắc Kiếm kiên cố không thể phá vỡ hơn rất nhiều so với đa số sự vật trong Huyền Hoàng giới.
Hơn nữa, không giống như vật tư bảo vệ thông thường sẽ bị hư hỏng dần dần, Hắc Kiếm ngược lại còn có thể nhờ vào ngoại lực để liên tục “rèn luyện” kiếm thể, khiến cho tính thích ứng của bản chính nó mạnh hơn.
“Cũng nhờ có tân pháp của Truyền Pháp thiên tôn. Cho dù vứt bỏ thân thể, chỉ cần Kiếm Chi Pháp Tắc bất diệt, ta vẫn có thể sống sót trong hư không.”
Trong khi tràn đầy tự tin, Lý Phàm thánh thai cũng cân nhắc những loại tình huống bất ngờ khác nhau mà bản thân có thể gặp phải sau khi bay ra khỏi Huyền Hoàng giới.
Ví dụ như…
Pháp tắc của Hắc Kiếm Thiên chi kỳ, chính là cụ tượng của pháp tắc kiếm đạo kiếm Huyền Hoàng giới.
Nếu như đã rời khỏi Huyền Hoàng giới, không còn được thế giới ủng hộ nữa. Liệu nó có bị sức mạnh lớn áp chế ngay lập tức không? Trở nên cực kỳ yếu đuối?
Hơn nữa, Thiên Y đã từng nói, ở bên ngoài Huyền Hoàng giới, trong hư không, cần phải lo lắng về “chứng bệnh” nào đó.
Lý Phàm cũng đã từng nhìn thấy căn bệnh này trên người Hàn Trung.
Bóng nhánh suy bại, xâm nhập vào thần hồn.
Thậm chí ngay cả Vô Cực Doanh Hư Pháp chữa trị thần hồn cũng không có chút tác dụng giảm bớt triệu chứng nào.
Lý Phàm thánh thai không hy vọng mình có thể miễn dịch với căn bệnh này, mà chỉ mong dùng một lượng lớn nguyên liệu tẩm bổ thần hồn quý hiếm, kéo dài thời gian bản thân có thể tồn tại trong hư không.
Lại qua thêm một ngày nữa.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy chấn động trong Huyền Hoàng giới đã sắp dừng lại.
Các tu sĩ của Huyền Hoàng giới đều có dáng vẻ may mắn sống sót sau kiếp nạn. Vẫn có không ít người vẫn còn lo lắng hãi hùng, lo sợ tai họa khủng khiếp này sẽ lại ập xuống.
Bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét, Lý Phàm thánh thai đã chuẩn bị mọi thứ.
Thuyền Độ Trần đã hoàn toàn khác so với dáng vẻ ban đầu, Lý Phàm tạm biệt mọi người thuộc Thanh Huyền quân, chậm rãi bước vào phi thuyền.
Nhìn bóng lưng Lý Phàm, Thương Thiếu Quân muốn nói mà thôi.
Thậm chí trong lòng còn không thể không nhịn được mà sinh ra xúc động muốn đi theo hắn, lao ra khỏi Huyền Hoàng giới, khám phá bí mật đằng sau sức mạnh cuồn cuộn này.
Là một tu tiên giả, làm sao có thể không cảm thấy tò mò về sức mạnh cấp bậc này chứ?
Chẳng qua là…
Suy cho cùng thì hắn cũng không phải chỉ có một thân một mình. Có rất nhiều chuyền cần phải lo lắng.
Thương Thiếu Quân đột nhiên cảm thấy ghen tị với bóng dáng đang đứng trên thuyền Độ Trần kia.
“Thiếu Quân lúc này, là đang muốn đi cùng với ta, không quan tâm chuyện sống chết sao?”
Giống như đối phương có thể đọc được suy nghĩ, trước khi chuẩn bị đi, đột nhiên truyền âm hỏi.
Thương Thiếu Quân còn chưa kịp trả lời, Lý Phàm thánh thai đã cười nói: “Vậy cũng không được.”
Thương Thiếu Quân hơi giật mình.
“Thiếu Quân ngươi đừng quên, trong Huyền Hoàng giới vẫn còn chuyện một đám xấu xa đang bí mật che giấu mưu đồ bất chính.”
“Nếu như ngươi và ta đều rời đi, chẳng phải là đã mặc kệ cho những kẻ xấu xa đó được như ý muốn sao?”
“Ta còn tưởng rằng ngươi đã nhanh chóng ném chuyện này ra khỏi đầy nữa chứ.” Thương Thiếu Quân thầm oán trách.
Thuyền Độ Trần từ từ bay lên không trung.
Giọng nói của Lý Phàm thánh thai vang vọng bên tai Thương Thiếu Quân.
“Tương lai của Huyền Hoàng giới và Vạn Tiên Minh đều phải phụ thuộc vào Thiếu Quân ngươi.”
“Nếu như ta có thể may mắn đại nạn không chết, chắc chắn định sẽ quay lại giúp ngươi một tay!”
Thương Thiếu Quân đường đi theo thuyền Độ Trần một đoạn, rời khỏi sương trắng, nhìn nó biến mất ở phía chân trời.
Trong lòng buồn đã như mất mát.
Tuy mới quen biết Lý Phàm chưa lâu nhưng cho dù là thực lực hay độ của đối phương đều khiến hắn vô cùng tin phục.
“Sống sót.”
“Phải sống sót đấy.”
Thương Thiếu Quân thầm nói trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận