Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 237: Cực điểm thân ta hoá tự tại

Nhân tố quan trọng nhất chính là tốc độ tu luyện của phương pháp khai phá mật tàng trong cơ thể người không thể nào sánh bằng con đường tu tiên của Tiên Tôn Truyền Pháp.
Lý Phàm tìm đọc tin tức trong những thư tịch đó, phát hiện việc khai phá mật tàng trong cơ thể người là cực kỳ khó khăn. Sau khi đạt đến uy năng có thể so bì với Kim Đan cảnh, độ khó này cũng nhảy vọt lên một tầm cao mới.
Giống như có thêm một sợi xiềng xích vô hình buộc vào người, muốn tiến lên dù chỉ một bước thôi cũng phải trả một cái giá lớn cực cao.
Cũng tiêu hao cùng một lượng tinh lực như vậy, tu tiên mang lại hiệu quả cao hơn khai phá mật tàng trong cơ thể người nhiều.
Hơn nữa, tiên pháp có thể tác động đến năng lượng của pháp tắc thiên địa, làm sao lực lượng trong cơ thể con người có thể so sánh nổi?
Cái gì mà lấy máu trọng sinh, làm sao có thể lợi hại hơn động thiên không diệt thì thân thể bất tử sau khi đạt đến Nguyên Anh cơ chứ?
Tóm lại, dựa trên nghiên cứu và suy luận của rất nhiều tu sĩ, có lẽ bí thuật khai phá mật tàng trong cơ thể người có phương pháp đặc biệt nào đó có thể sánh ngang với tiên đạo.
Nhưng tiền đề là phải thoát khỏi sự ảnh hưởng to lớn đến từ Huyền Hoàng giới.
“Tương tự như sức mạnh của súng ống bom đạn, trong thiên địa này, bí thuật khai phá mật tàng trong cơ thể người cũng sẽ bị áp chế gắt gao.”
Lý Phàm cũng đã từng thử nghiệm với súng kíp từ Đại Huyền được mang đến tu tiên giới.
Uy lực của chúng bị giảm mạnh, gần như chỉ còn 1% mà thôi.
Từ một công cụ giết người hàng loạt, chúng lại bị biến thành những món đồ chơi trẻ con chính hiệu.
Y chang như lời Khấu Hồng đã nói lúc trước, trở thành một đống sắt vụn đồng nát.
“Huyền Hoàng giới đúng là một thế giới chỉ có tiên đạo.”
“Tất cả hệ thống sức mạnh nằm ngoài chữ “tiên” này đều sẽ bị áp chế ở các mức độ khác nhau.”
“Dường như Thiên Đạo cố ý bài xích lực lượng ngoại lai vậy.”
Sau khi chứng thực với kinh nghiệm từ kiếp trước, Lý Phàm đưa ra kết luận như vậy.
Nhưng trước đó Lý Phàm cũng đã có suy đoán mơ hồ.
Nên lúc này, hắn cũng không quá ngạc nhiên.
“Mặc dù thiếu khuyết sức mạnh nối tiếp sau Kim Đan, nhưng cũng để để trợ giúp Thiên Dương phá cục.”
“Nhưng chỉ dựa vào mỗi sức mạnh của mật tàng trong cơ thể người, muốn một phàm nhân thắng được tu sĩ Kim Đan trong vòng sáu năm.”
“Thì bấy nhiêu vẫn chưa đủ.”
“Thân Hoá Tha Tự Tại……”
“Dùng thân xây đạo cơ …”
Lý Phàm chậm rãi suy tính các khả năng liên quan có tính khả thi trong đầu.
Ăn ngay nói thật, môn “Thân Hoá Tha Tự Tại” của Thân Hoá đạo thượng cổ này và “mượn thiên địa chi kỳ để lập đạo cơ” tuy có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Đều mượn ngoại vật để giúp bản thân lớn mạnh.
Trên Ân Ân đảo, Ân Thượng Nhân cũng đã giảng cho Lý Phàm về độ khả thi của phương pháp “lấy thân Trúc Cơ”.
Điều này làm cho Lý Phàm không thể không nghĩ đến, “Thân Hoá Tha Tự Tại”, vậy liệu mình có thể dùng chính bản thân thay cho vật hoá thân hay không?
Chia lìa hoàn toàn ý thức và thân thể.
Đầu tiên, tự xem thân thể của chính mình là ngoại vật, sau đó từng bước dung hợp người và vật.
Thân hoá thành vật, tu hành đến mức tận cùng thì có thể vật - ta hợp nhất.
Nếu có thể tự thân hoá vật, vậy thì tu hành đến mức tận cùng, có thể sẽ đạt đến trình độ khống chế thân thể của bản thân một cách tuyệt đối hay không?
Gần như không khác “lấy thân Trúc Cơ” là mấy.
Sau khi nắm giữ hoàn toàn cơ thể của chính mình, tu sĩ sẽ có thể vận dụng toàn bộ tiềm năng gần như vô hạn từ những mật tàng trong cơ thể.
Lúc đó, tu sĩ sẽ bộc phát ra lực lượng đáng sợ đến nhường nào?
Đây chính là phương pháp phá cục mà Lý Phàm đang nghĩ đến.
Nếu thử nghiệm thành công trong thế giới giả tưởng, chưa chắc Lý Phàm không thể phục chế nó trong thế giới thực.
Tất nhiên, chắc chắn là độ khó của việc này vô cùng cao.
Lý Phàm không phải hạng người có thiên phú siêu tuyệt, có nóng vội thì cũng không thể đạt được mục đích ngay lập tức.
Hắn chỉ có thể không ngừng thử nghiệm thì cuối cùng mới có thể thành công được.
Cũng may, “Hoàn Chân” cho Lý Phàm đủ vốn liếng để hắn có thể đi thử nghiệm hết lần này đến lần khác mà không phải lo lắng gì cả.
“Ở trong thế giới thực thì cho phân thân tu luyện phương pháp khai phá mật tàng trong cơ thể người để góp nhặt kinh nghiệm.”
“Đến khi cảm thấy hoàn toàn chắc chắn thì có thể mở ra thế giới mô phỏng, thử nghiệm trên người của Thiên Dương.”
Đã có kế hoạch trong đầu, phân thân vẫn luôn ăn không ngồi rồi, nằm ngửa sống qua ngày, nay lập tức bắt đầu làm việc.
Còn bản tôn Lý Phàm thì phụ trách ba việc cùng lúc, vừa tu hành, vừa học tập trận pháp, vừa đọc và nghiên cứu “Thiên Y Tiên Kinh”.
Đồng thời tranh thủ thời gian cầm viên hoá đạo thạch thứ hai trong lòng bàn tay.
Sau đó, hắn vận chuyển bí pháp Hoá Đạo Thần Nhất, hấp thu năng lượng thần bí ẩn chứa trong viên hoá đạo thạch này để tăng cường tinh thể màu lam trong thức hải của chính mình.
Nhất tâm tứ dụng, Lý Phàm cảm giác mình đã đến mức cực hạn mà bản thân có thể chịu được mà không ảnh hưởng đến hiệu suất.
Tất nhiên, hắn có thể vẫn tiếp tục phân ra ý thức để làm chuyện khác, nhưng làm như vậy thì không thể tránh khỏi việc tốc độ tư duy bị ảnh hưởng, mất nhiều hơn được.
Chỉ có thể chờ cho thần thức tăng trưởng thêm bước nữa, hắn mới có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề này tận gốc.
Loại bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, Lý Phàm hoàn toàn tiến vào trạng thái tu luyện.
Thời gian chậm rãi trôi đi, năm 15 sau Lưu Điểm cũng đã đến.
Trên hoang đảo, sau khi so tài với Tiêu Hằng, Diệp Phi Bằng, người vẫn luôn thua dưới sát chiêu “Thuỷ Long Ngâm”, cảm thấy hơi tức tối.
Y lộ ra vẻ mặt khó chịu, làm lơ với mọi người, đi đến bãi biển một mình. Nhìn biển rộng vô tận, y nghĩ thầm:
“Nếu còn tiếp tục như vậy thì đừng nói Tiêu Hằng, ngay cả Tô tiểu muội cũng mạnh hơn mình.”
“Còn có Trương Hạo Ba kia nữa.”
“Gã quả là nhân vật có thể Hợp Đạo ở kiếp trước, mình còn tưởng sau khi bị đoạt mất khí vận, y sẽ vĩnh viễn là một phàm nhân.”
“Không ngờ rằng lúc trước mình tiếp cận gã, lão Đầu Lâu bất tử kia cũng chú ý đến gã, giúp gã bước lên tiên đồ một lần nữa.”
“Hừ, nếu biết như vậy thì lúc trước mình nên tàn nhẫn hơn mới phải, trực tiếp làm thịt gã cho xong chuyện.”
“Không đến mức bây giờ, mỗi lần nhìn thấy gã là mình lại thấy khó chịu trong lòng.”
“Nhưng cũng may, bảo bối này không đến phiên gã động vào.”
Diệp Phi Bằng lấy tay sờ sờ ngực theo bản năng.
Ở đó, có một hạt châu xanh lam nhạt trong suốt hình giọt nước đang không ngừng hấp thụ linh lực thuộc tính thủy tinh thuần ở xung quanh, giúp y nâng cao tu vi.
Diệp Phi Bằng biết rõ, hạt châu xanh lam này chính là Thương Hải Châu.”
Kiếp trước, nhờ sự trợ giúp của nó mà Trương Hạo Ba mới có thể dùng sức mạnh của Kim Đan để chém chết Xích Viên, thành tựu Hợp Đạo cảnh.
Kiếp này, y cũng bắt chước Trương Hạo Ba, không ngừng truy đuổi và giải quyết nạn bão để lấy được sự chú ý của Tùng Vân Hải.
Trải qua một quá trình nỗ lực không ngừng, cuối cùng y cũng thành công.
Nhưng dù vậy, y vẫn chẳng cảm thấy vui vẻ gì cho cam.
“Có sự trợ giúp của bảo bối bực này nhưng tốc độ tu luyện của mình vẫn không thể so được với hai đứa biến thái trên đảo. Không lẽ Diệp Phi Bằng ta kém đến thế sao?”
Mập mạp càng nghĩ càng tức giận, bắt đầu tự nghi ngờ bản thân.
Sau một lúc lâu, y mới hít một hơi sâu, tự an ủi bản thân: “Bình tĩnh, ngươi phải thật bình tĩnh.”
“Tốc độ tu luyện chậm tí xíu cũng không sao cả, ưu thế lớn nhất của mình chính là khả năng tiên tri của trọng sinh giả.”
Diệp Phi Bằng ngẩng đầu nhìn về khoảng không ở phía xa, chớp chớp hai mắt:
“Thiên Sát Kiếm Ý…”
“Dạo gần đây, Thương Hải Châu liên tục nhắc nhở mình, chắc hẳn có liên quan đến chuyện này.”
“Thế nhưng, mình lại có cảm giác nơi đó cực kỳ hung hiểm nên vẫn chậm chạp chưa hạ quyết tâm đi tìm hiểu đến cùng…”
“Không thể như vậy được!”
Diệp Phi Bằng lộ ra ánh mắt quyết tâm.
“Con đường tu hành không có khả năng không có chút nguy hiểm nào.”
“Nếu ngay cả chút dũng khí này cũng không có thì sao mình có thể mơ mộng đến thành tựu Hợp Đạo trong tương lai được?”
Bày ra tốc độ không tương xứng thân thể mập mạp của mình, Diệp Phi Bằng đạp gió cưỡi mây lao đi.
Trong chớp mắt, y đã rời khỏi hoang đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận