Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1214: Mặc Viêm dung Thiên Dương

Theo lý mà nói vốn dĩ lửa địa mạch đã đạt đến cực hạn, vậy mà lại lần nữa bốc cháy dữ dội.
Liệt hỏa phun ra ngoài ồ ạt.
Từng vệt nứt xuất hiện trên thềm lục địa, vô số bọt khí bốc lên liên tục.
Điều làm Xảo Công kinh hãi không phải là dị tượng này.
Mà là một sinh linh kỳ lạ khác âm thầm được sinh ra từ trong địa hỏa này ngay trước mặt hắn.
Tiến vào Huyền Hoàng giới nhiều năm như thế, hắn đã không còn lạ lẫm gì với tồn tại thế này.
Nó có một cái tên gần như không ai không biết, không người nào không rõ: Thiên địa chi phách!
Là hóa thân cụ thể hóa của pháp tắc Thiên Địa Huyền Hoàng giới, nếu bất kỳ tu sĩ nào hấp thụ nó cũng có thể một bước lên trời, tấn thăng Hợp Đạo.
Thiên địa chi phách chính là tài nguyên tu hành vô cùng quý giá, cùng với đó, nó cũng xuất hiện không theo bất kỳ quy luật nào.
Nhưng giờ đây, thiên địa chi phách vậy mà thành hình chỉ bằng một cái chỉ tay của người thần bí vô diện ở trước mắt!
“Chuyện này…”
Khi Xảo Công đang chìm trong cảm giác khó hiểu và chấn động cực độ, chuyện còn huyền bí hơn xảy ra.
Thiên địa chi phách sinh ra từ trong địa hỏa không có bất kỳ động tác nào khác lạ.
Mà nó lẳng lặng xúc tác lên địa hỏa, đợi sau khi màu da cam biến thành màu đen nhánh, cuối cùng là chủ động hòa tan vào Địa Hỏa Quy Nguyên trận!
Rõ ràng là bản thân hi sinh đổi lấy khả năng tiến bộ hơn một lần nữa cho khôi lỗi đang ngủ say trong trận pháp!
Hắc hỏa lặng lẽ nhảy múa, liên tục chuyển động trong Địa Hỏa Quy Nguyên trận, hòa vào trong thân thể khôi lỗi khổng lồ dưới mặt đất kia.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng sụp đổ và tiếng nổ liên tục truyền ra từ lòng đất.
Đó là dấu hiệu tạp chất cơ thể khôi lỗi bị dung luyện.
“Thiên địa chi phách này sinh ra, không chỉ không chủ động tấn công tu sĩ mà trái lại còn dựa vào suy nghĩ của người nọ, trợ giúp một tay cho khôi lỗi dưới đáy biển?”
“Sao có thể vậy được?”
Mọi người đều biết, mẫu thuần giữa thiên đạo Huyền Hoàng và tu sĩ Huyền Hoàng không thể hoàn hoãn.
Sau khi các tu sĩ nhìn thấy thiên địa chi phách sẽ không nhịn được dâng lên dục vọng cắn nuốt.
Mà đối với tu sĩ dám cả gan xuất hiện trước mặt Thần, thiên địa chi phách cũng không hề nương tay chút nào, nhanh chóng tiêu diệt.
Nhưng cảnh tượng đang diễn ra trước mắt hiện tại lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Xảo Công.
“Đến cả thiên địa chi phách còn nghe lời hắn như thế… Chẳng lẽ là người trước mắt đây chính là hóa thân của thiên đạo Huyền Hoàng chăng?” Xảo Công thầm nghĩ điều hoang đường.
“Thiên địa chi phách, sinh ra vì thiên chức. Ngọn lửa đen trước mắt tên là Mặc Viêm. Chức trách chính là trợ giúp sản sinh khôi lỗi Hợp Đạo…” Lý Bình giải thích với giọng điệu bình thản.
Hắn tiếp tục suy nghĩ trong lòng nhưng không nói thẳng ra miệng: “Làm giả thiên địa chi lý, có thể giả tạo ý chí của thiên địa, tạo ra thiên địa chi phách từ trống rỗng. Nhưng chỉ vỏn vẹn có thế thôi. Trong tình huống bình thường, muốn để thiên địa chi phách vốn đối lập với tu sĩ hi sinh bản thân giúp tu sĩ tấn thăng…”
“Điều này hoàn toàn vi phạm mệnh lệnh ý chí thiên đạo, trong tình huống bình thường, vốn không thể nào thực hiện được.”
“Nhưng…”
“Ta chính là hóa thân của thiên đạo Huyền Hoàng, mỗi hành động đều vì thiên địa Huyền Hoàng!”
“Thiên địa ắt sẽ tương trợ cho ta!”
Lý Bình cảm nhận được từ sau khi tộc nhân U tộc một lần nữa tôn thờ biển U Ám theo mệnh lệnh của hắn, ý chí thiên địa trên người hắn xảy ra chuyển biến vi diệu.
Là bởi vì có thêm nhiều nhân tố khác, thiên địa chi phách Mặc Viên xuất hiện lần này cũng cực kỳ lớn mạnh.
Thậm chí ngọn lửa màu đen khiến người ta bất an kia còn làm Lý Bình cảm thấy từng hồi nguy hiểm.
Dưới sự dung luyện của Mặc Viêm, khôi lỗi ở đáy biển cũng phát triển với tốc độ khó có thể tưởng tượng.
“Đến lúc khôi lỗi này xuất thế sẽ không quá lâu đâu.”
“Tuy cảnh giới chỉ là Hợp Đạo nhưng nếu đánh nhau thật, chỉ sợ ta hoàn toàn không phải đối thủ. Mà đây chỉ là kết quả của người thần bí tiện tay chỉ một cái…” Xảo Công lại lặng lẽ đánh giá Lý Bình một chút.
Trong lúc thầm cảm thán, lòng lại càng không nhịn được mong đợi hơn vào hai trợ giúp mà đối phương nhắc tới.
“Xem ra hắn chưa từng nói khoác…”
Lý Bình và Xảo Công chờ đợi khôi lỗi xuất thế.
Cùng với sự dung hợp không ngừng nghỉ của Mặc Viêm và khôi lỗi, động tĩnh hỗn loạn xung quanh khu vực biển càng lúc càng lớn.
Có điều đã bị Lý Bình dùng trận pháp để che giấu.
Nếu không, với dị tượng như thế, chắc chắn đã thu hút lượng lớn tu sĩ đến đây vây xem từ lâu.
Sau nửa tháng nữa.
Gần như là dầu hết đèn tắt, lửa địa mạch dưới đáy biển đã tắt ngúm.
Dung nham nguội lạnh biến thành tinh thạch màu đen.
Duy chỉ có đáy biển vẫn như cũ do nhiệt độ cao, tràn ngập sương mù dày đặc.
Khí tức thiên địa chi phách Mặc Viêm đã biến mất hoàn toàn. Thay vào đó là một cỗ khí tức cường đại mới được sinh ra hiển hiện dưới đáy biển.
Trong lòng tràn ra cảm giác nguy hiểm khiến Xảo Công không nhịn được tiến đến gần vị trí của Lý Bình hơn chút.
Đột nhiên, khí tức kia biến mất khỏi cảm ứng của Xảo Công.
Vẻ mặt Xảo Công thay đổi, một tấm chắn trắng bạc hiện ra, bảo vệ hắn.
Một bóng người đen nhánh lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh họ.
Mục tiêu không phải Xảo Công mà là vị Thánh Hoàng vô diện của Đại Khải - Lý Bình!
Thiên Dương vừa thức tỉnh, tính cảnh giác quá cao. Sau khi phát giác ra hai luồng khí tức lớn mạnh bên cạnh lại không nói nhiều, lập tức bắt đầu tấn công bọn họ.
Nguy cơ đột kích, đối mặt với đòn công của Thiên Dương, Lý Bình không hề trốn tránh.
Thậm chí Lý Bình còn không điều động sức mạnh tinh túy nguyên lực tiến hành phòng thủ.
Hắn chỉ thản nhiên truyền âm một câu, Thiên Dương tỉnh lại sẽ hơi không tỉnh táo, ngăn cản hành vi lỗ mãng của hắn lại.
“Thiên Dương, muốn báo thù cho sư phụ, sư huynh của ngươi không?”
Cơ thể Thiên Dương run lên kịch liệt, để lộ hình dáng, nhìn chằm chằm vào Lý Bình.
Hình dáng của hắn vẫn giống như khi ngủ say trước đó, trông chẳng qua như trẻ con hơn mười tuổi.
Chỉ là thỉnh thoảng trong ánh mắt toát ra vẻ tang thương không hợp.
Sau khi tỉnh táo hơn chút, cảnh tượng trong lúc ngủ say, Lý Bình giúp hắn hấp thụ thiên địa chi phách cũng hiện lên trong đầu.
Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm Lý Bình không buông, muốn hắn đưa ra đáp án của câu nói vừa nãy.
“Đại chiến với Huyền Hoàng giới năm xưa, thủ phạm khiến vô số tu sĩ tông môn chết thảm, bây giờ còn sống…”
“Ta muốn…”
Lý Bình chậm rãi truyền âm giải thích.
Thiên Dương lẳng lặng lắng nghe kế hoạch của đối phương, khí tức lên xuống thất thường.
Sau đó biến mất, bay đến bên cạnh Lý Bình.
“Nơi này không nên ở lâu, về trước thôi.” Lý Bình nói.
Sau đó nhìn về phía Xảo Công: “Đạo hữu đi cùng ta chứ?”
Từ sau khi Thiên Dương xuất hiện, ánh mắt Xảo Công vẫn chưa từng rời đi.
“Ta dám không đi cùng sao…” Xảo Công oán thầm, gật đầu bày tỏ đồng ý.
Đến tận khi ba người xuyên qua hư không, tiến vào trong tiểu thế giới Đại Khải, ánh mắt Xảo Công mới khó khăn rời khỏi Thiên Dương.
Ngũ Hành đại động thiên đứng đầu.
Tổng cộng chín động thiên, bao quanh tiểu thế giới Đại Khải.
Cung cấp động lực lôi kéo nó di chuyển bất trong hư không.
Mà tiểu thế giới thần bí này, nồng độ linh khí vậy mà còn cao hơn rất nhiều so với bản giới Huyền Hoàng.
Càng giống như có sức mạnh vô hình che giấu, dù là Xảo Công cũng không thể dùng thần thức nhìn trộm rõ ràng chi tiết trong đó.
Trong lúc Xảo Công chìm vào khiếp sợ một lần nữa.
Một luồng khí tức hóa cầu vồng mà tới, làm trong lòng Xảo Công bỗng dưng giật thót một cái.
Thiên Dương luôn im lặng không lên tiếng cũng trở nên cảnh giác.
Tu sĩ cảnh giới Trường Sinh?
Sao có thể?
Bạn cần đăng nhập để bình luận