Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 63: Lại đến Lưu Ly đảo

[Lần mô phỏng này đã kết thúc].
Tuy Lý Phàm đã khôi phục ý thức nhưng vẫn có chút cạn lời.
Kiếp trước là kiếp ngắn ngủi nhất hắn từng trải qua kể từ khi bắt đầu luân hồi cho đến nay.
Chỉ vỏn vẹn kéo dài chín năm đã bị người ép phải kết thúc.
Vốn hắn còn có tham vọng lớn lao, chuẩn bị đủ thứ kế hoạch.
Không nghĩ tới vừa tiến vào Tu Tiên giới, chẳng hiểu sao đã bị người đuổi giết.
Càng quá đáng hơn, đối phương vậy mà lại là người của Vạn Tiên Minh.
Mình chẳng những không biết thân phận của đối phương, vậy mà còn chạy trốn đến chỗ Hà Chính Hạo ở Lưu Ly đảo tìm sự che chở.
Kết quả bị hai đại tu sĩ Trúc Cơ bao vây.
Đối phương từ ngàn dặm mà đến, mục tiêu rõ ràng chính là vì truy sát Lý Phàm.
Lý Phàm không cho rằng nếu mình hỏi nguyên nhân bị đuổi giết thì đối phương sẽ thành thật trả lời.
Còn đối đầu với hai vị tu sĩ Trúc Cơ, Lý Phàm cũng là chẳng có chút cơ hội sống sót nào.
Vì vậy, hắn dứt khoát quyết định làm lại.
Vì sao người của Vạn Tiên Minh lại đuổi giết mình?
Hơn nữa còn là lúc mình vừa tiến vào Tu Tiên giới không bao lâu?
Lý Phàm cau mày, nghi hoặc một hồi lâu.
Nếu không giải quyết vấn đề này, tất cả các loại kế hoạch phía sau cũng chỉ là những lời nói suông.
Tùng Vân Hải hiện giờ vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của Vạn Tiên Minh, hơn nữa đối phương rõ ràng có thể thông qua phương thức nào đó tập trung vị trí của mình.
Chỗ nào có vấn đề?
Chẳng lẽ là bởi vì mình mang thi cốt của Tiền Hoành trở về Tu Tiên giới?
Hay là nói...
Lý Phàm xem xét từng vật phẩm mà mình nắm giữ, bắt đầu loại trừ.
Cuối cùng, hắn tập trung vào một mục tiêu.
"Tiểu Diễn Thủy Quyết".
Lý Phàm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có môn công pháp này là có hiềm nghi lớn nhất.
Dù sao thì hiện tại mình chẳng có gì liên quan đến Vạn Tiên Minh.
Chỉ có môn công pháp này là mình được kế thừa từ Vạn Tiên Minh kiếp trước.
Lý Phàm nheo mắt lại, cẩn thận cân nhắc một phen, trong lòng mơ hồ đã có đáp án.
"Tiểu Diễn Thủy Quyết này, thậm chí tất cả các công pháp khác trong Vạn Tiên Minh tất nhiên đều thường xuyên bị người giám sát . Nếu bọn hắn đột nhiên phát hiện một môn công pháp trong số đó tuy chưa có người đổi nhưng số người tu luyện lại lớn hơn một thì sẽ có thể đoán được công pháp ấy đã bị lộ."
"Mặc kệ là vì sao lại bị lộ, Vạn Tiên Minh ắt phải thu hồi công pháp. Về phần phương thức thu hồi, đương nhiên là trực tiếp giết chết kẻ tu hành công pháp là được.”
"Còn vì sao lại có thể trực tiếp xác định vị trí của mình..."
"Người tu hành cùng một môn công pháp có thể sinh ra cảm ứng, phát hiện vị trí của đối phương."
"Chỉ vì một môn công pháp Luyện Khí kỳ, vậy mà lại trực tiếp xuất động tu sĩ Trúc Cơ. Từ đoạn hội thoại giữa hắn và Hà Chính Hạo, có thể đoán tu vi của hắn chí ít cũng hơn Hà Chính Hạo một bậc. Tối thiểu là Trúc Cơ trung kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ cũng không phải không có khả năng."
Hắn dường như nhìn thấy được một cảnh tượng.
Trong Vạn Tiên Minh, hàng ngàn vạn môn công pháp lần lượt được sắp xếp rậm rạp chằng chịt, tựa như một bức tường cao.
Mà phía trước bức tường, có một đôi mắt đang gắt gao nhìn chăm chú.
Quan sát kỹ càng từng tia biến hoá của đám công pháp này.
Một khi công pháp vốn có người tu hành mà nhân số tu luyện lại trở về không.
Hoặc khi công pháp vốn không chưa được người khác đổi lấy nhưng đột nhiên lại có người tu luyện.
Chủ nhân của đôi mắt này sẽ ung dung từ tốn định đoạt bố trí.
"Hộ pháp, hộ pháp..."
"Hộ pháp, được lắm!"
Lý Phàm vỗ tay khen ngợi.
Nhìn mấy lựa chọn hiện lên trước mắt, Lý Phàm bình phục tâm tình, vẫn lựa chọn giữ lại cảnh giới kiếp trước.
Trong nháy mắt, hắn đã trở lại Luyện Khí kỳ.
Sau đó, Lý Phàm không chút do dự, vận chuyển Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh, tán hết tu vi Luyện Khí hậu kỳ của Tiểu Diễn Thủy Quyết đi.
Từ đó về sau, kế hoạch vẫn diễn ra như kiếp trước.
Năm 9 sau Lưu Điểm, Lý Phàm lại đến Tu Tiên giới.
Xuyên qua Tiên Tuyệt Đại Trận, Lý Phàm đứng tại chỗ chờ đợi hồi lâu.
Quả nhiên, phỏng đoán của hắn là chính xác.
Không tu hành Tiểu Diễn Thủy Quyết thì sẽ không bị hộ pháp của Vạn Tiên Minh đuổi giết.
Lúc này, Lý Phàm mới chậm rãi bay về phía Lưu Ly đảo.
Khi bay đến vùng biển ven Lưu Ly đảo, một hình ảnh bỗng nhiên hiện lên trong trí nhớ của Lý Phàm.
Hắn nhất thời dừng lại, nhìn xuống dưới.
Ánh mắt của hắn xuyên qua nước biển ngăn cách, đi tới sâu dưới đáy biển.
Ở nơi đó, từ khắp nơi trong đại dương, từng đàn Lưu Ly Ngư đang kéo theo xác phàm nhân không biết vì nguyên nhân gì mà lại rơi xuống biển, tiến cống cho một con Lưu Ly Ngư khổng lồ màu vàng.
Con Lưu Ly Ngư màu vàng này lắc lư thân thể cồng kềnh, từng ngụm từng ngụm, nuốt chửng thi thể nhân loại mà đám thuộc hạ thu thập được.
Nó nhai một hồi, phun xương vụn ra, còn lộ ra vẻ không hài lòng.
Đôi mắt thao láo của nó nhìn về phía mặt biển với vẻ tham lam.
Dường như nó muốn được ăn nhiều nhân loại tươi sống trên đất liền hơn.
...
Lý Phàm nhìn thấy cảnh này, hừ lạnh một tiếng.
Vô tướng sát khí cũng theo đó mà động.
Dưới biển sâu, những con Lưu Ly Ngư vốn đang quay quanh thủ lĩnh, ân cần tiến cống thức ăn, bỗng tất cả đều ngẩn ra.
Con Lưu Ly Ngư màu vàng hơi bất mãn, đang chuẩn bị giáo huấn đám tiểu đệ này thì lại đột nhiên phát giác đàn Lưu Ly Ngư bên cạnh mình trở nên không bình thường.
Ánh mắt chúng nó đỏ ngầu, đồng loạt nhìn chằm chằm con Lưu Ly Ngư khổng lồ màu vàng.
Cá lưu ly màu vàng cảm thấy không ổn, định chạy trốn.
Nhưng đã quá muộn.
Vô số Lưu Ly Ngư giống như phát điên, bao vây nó.
Bóng dáng của con Lưu Ly Ngư màu vàng biến mất trong đàn cá.
Từng đạo máu tươi màu vàng dần dần nổi lên mặt nước.
Lý Phàm cầm một viên Lưu Ly châu to đùng như trứng chim bồ câu trong tay, cẩn thận quan sát.
"Đáng tiếc, không phải thiên địa kỳ vật."
"Nhưng mà mang theo bên người lại có công hiệu tương tự như nuốt Lưu Ly Đan, vật này cũng rất bất phàm."
Lý Phàm hài lòng thu hồi nó lại, tiếp tục bay về phía Lưu Ly đảo.
Sắp đến gần Lưu Ly đảo, Lý Phàm dừng lại giữa không trung, linh khí phóng ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, một âm thanh từ xa truyền đến: "Đạo hữu phương nào đến Lưu Ly đảo của ta?”
Xuất hiện cùng với thanh âm là thân hình của Hà Chính Hạo.
Hà Chính Hạo tuy có tu vi Trúc Cơ kỳ nhưng khi gặp một tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng chẳng tỏ ra kiêu căng chút nào, vẫn xưng hô "đạo hữu" với đối phương.
"Gặp qua Hà đạo hữu!" Lý Phàm chắp tay.
"Bỉ nhân Lý Phàm, là một kẻ tán tu trong Tùng Vân Hải này. Ta tu luyện đến Luyện Khí hậu kỳ đã là muôn vàn khó khăn, tự biết tán tu vô vọng Trúc Cơ.”
"Cho nên ta muốn gia nhập Vạn Tiên Minh, cầu được một môn công pháp Trúc Cơ."
Lý Phàm dừng một chút rồi đệm vào một câu: "Lâu nay nghe nói đạo hữu yêu thích giúp người làm niềm vui, nổi tiếng làm việc thiện, cho nên hôm nay ta đến đây để bái phỏng đạo hữu.”
"Mong đạo hữu giới thiệu giúp ta. Sau khi sự việc thành công, Phàm ta tất có hậu báo!”
Hà Chính Hạo nghe thấy Lý Phàm muốn gia nhập Vạn Tiên Minh thì cũng thấy sửng sốt.
Không ngờ lại có một ngày mình được gặp chuyện tốt như bánh ngọt từ trên trời rớt xuống.
Đợi đến khi Lý Phàm nói ra câu "sau này tất có hậu báo", Hà Chính Hạo càng thêm mừng rỡ: "Ơ kìa, đạo hữu nói gì vậy. Tu sĩ chúng ta đều biết tu hành không dễ dàng, có thể giúp nhau được thì giúp. Đạo hữu cứ việc yên tâm, chuyện gia nhập Vạn Tiên Minh cứ để ta lo!"
Lý Phàm mỉm cười: "Danh tiếng Cập Thời Vũ quả nhiên danh bất hư truyền, tại hạ bội phục."
Hà Chính Hạo đang muốn giải thích rằng hắn không có biệt danh "Cập Thời Vũ", lại nghĩ lại, cảm thấy cái tên này rất chuẩn xác.
Nếu có thể truyền bá ra, đối với Tọa Sơn Quyết mà mình tu hành sẽ có lợi ích rất lớn, vì vậy cũng chẳng hề phủ nhận.
Thế là hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng nở một nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận