Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 198: Thất Khiếu Linh Lung Tâm

Chương Thiên Mạch nói là “đi một lúc rồi về”, nhưng “một lúc” này hơi lâu.
Ước chừng đã ba ngày ba đêm nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng y đâu.
Lý Phàm đứng sững trên Tử Tiêu Phi Vân, chán gần chết mà quan sát Ninh Viễn thành phía dưới.
Khi hai vị tu sĩ Kim đan là Chương Thiên Mạch và Tống Hòa Tụng đối chiến, phần lớn kiến trúc trong Ninh Viễn thành đều đã biến thành phế tích.
Về phần các phàm nhân bị tai bay vạ gió may mắn còn sống thì đều khóc khô cổ, ánh mắt của họ tràn đầy hoang mang.
“Bạch tiên sinh nói!”
“Những ai còn sức lực thì tập trung sang bên này, chúng ta cùng nhau dốc sức đào bới cứu giúp những người còn sống sót!”
“Bị thương nhẹ thì đi hỗ trợ tìm kiếm nước uống và thức ăn….”
“Mọi người mang những người bị thương nặng vào trong miếu nhỏ, Bạch tiên sinh sẽ ở đó chữa trị!”
Ngay khi nhóm nạn dân đều chìm vào tuyệt vọng, bỗng có tiếng kêu gọi gọi ầm ĩ vang lên từng đợt ở khắp mọi nơi.
Lý Phàm cũng nghe được, bèn lấy làm thú vị.
Vì, chủ nhân của những tiếng gọi này đều là những đứa bé mười mấy tuổi.
Chúng mặc quần áo ăn xin, có dáng người gầy yếu.
Nhỏ mà lanh lợi cực kỳ.
Từng tiếng trẻ con kêu to tựa như ánh rạng đông chiếu sáng bầu trời tăm tối.
Như tìm được điểm tựa, những người đang chết lặng cũng tự dưng dần lấy lại được bình tĩnh.
Cuối cùng đâu vào đấy, họ bắt đầu tự cứu nhau.
Chứng kiến chuyện xảy ra trước mắt này, Lý Phàm bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh của bản thân trong lần đầu gặp hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử, cũng là thành Huyền Kinh đổ nát, cũng là cảnh tượng tổ chức cứu viện người bị nạn.
Lúc hắn đang cảm thán, đột nhiên có một đợt linh khí dao động truyền ra từ trong Tuý Tiên Lâu.
“Xem ra vị cô nương Xích Hà kia đã dẫn khí nhập thể thành công.” Lý Phàm thầm nghĩ bụng.
Quả nhiên, chỉ nửa ngày sau, Chương Thiên Mạch đã quay trở lại.
Tuy y vẫn tỏ ra bình tĩnh như mọi khi nhưng không cách nào giấu được vẻ vui mừng trong ánh mắt.
“Đã để sư đệ phải đợi lâu!” Chương Thiên Mạch tỏ ra áy náy.
“Chúc mừng sư huynh đã giải quyết xong tâm sự!” Lý Phàm mỉm cười, nói: “Xích Hà cô nương không theo huynh về núi ư?”
Chương Thiên Mạch xua tay: “Vẫn nên chờ chưởng môn sư tổ định đoạt rồi tính tiếp.”
“Đã đợi lâu như vậy rồi, đợi thêm chút nữa cũng không sao.”
“Ha ha, theo huynh thấy, muốn để mấy lão cổ hủ trong tông môn tiếp thu tân pháp này trong thời gian ngắn, e rằng hơi khó đây.” Chương Thiên Mạch cười khẩy.
Lý Phàm cũng gật đầu ra vẻ đồng ý.
Thời gian có thể lưu lại trong Vẫn Tiên Cảnh chỉ còn bốn ngày nhưng Lý Phàm cũng không vội trở về thế giới thực.
Hắn định thừa dịp này đến Tử Tiêu Tông một chuyến.
Thịnh cảnh của tông môn tu tiên, Lý Phàm ngưỡng mộ đã lâu.
Đáng tiếc, khoảng cách giữa sơn môn Tử Tiêu Tông và Ninh Viễn thành là rất xa.
Sau khi đi được hơn nửa lộ trình, Lý Phàm cảm giác cảnh sắc xung quanh dần trở nên mơ hồ.
Hình ảnh và âm thanh liên tục xa dần, sau một hồi, ý thức của Lý Phàm đã quay về trong Thiên Huyền kính.
Có một luồng khí nóng xuất hiện, mang đến cảm giác đau đớn nhè nhẹ trong đầu.
Lý Phàm không khỏi nhíu mày, nhưng ngay sau đó, hắn lại lộ vẻ vui mừng.
Sau khi hồi tưởng một hồi, “Tử Tiêu Quan Hồn Thuật” đã hiện lên vô cùng rõ ràng trong trí óc, một chữ cũng không thiếu.
“Phương pháp “trao đổi đồng giá” này quả nhiên có tác dụng.”
Tuy vậy, đây chỉ là thuật vận dụng thần hồn chứ không phải công pháp.
Thế nên, tất nhiên cũng không có nhắc nhở về số lượng người tu hành.
Với kinh nghiệm đã có trong Vẫn Tiên Cảnh, Lý Phàm không tốn nhiều công sức đã nắm giữ toàn bộ.
“Có sưu hồn thuật này, tiếp theo, mình chỉ cần đợi Chu Thanh Ngang đi lấy năm mươi viên cực phẩm linh thạch kia nữa là xong.”
Sau đó, hắn mua một ít vận phẩm dự trù trong Thiên Huyền kính.
Rồi vừa tu luyện vừa kiên nhẫn chờ đợi.
Bảy ngày sau, Lý Phàm cảm ứng được Chu Thanh Ngang lại rời Thái An đảo rồi thay đổi dung mạo một lần nữa.
Cùng lúc đó, hắn cũng rời khỏi Vạn Tiên đảo, ẩn thân chạy về phía vị trí của Chu Thanh Ngang.
Địa điểm Chu Thanh Ngang đi lấy linh thạch, Lý Phàm cũng đã từng đến.
Đó chính là nơi Lý Phàm từng đến để nhận di sản Vạn Tàng Các của Hà Chính Hạo, Bách Mạch Trận Đồ Tường Giải, trong kiếp thứ mười hai, U Lan đảo.
Hắn cũng không theo sát mà lặng lẽ mai phục bên ngoài đảo.
Không lâu sau, Chu Thanh Ngang nghênh ngang bay ra khỏi U Lan đảo.
Y lại đi về phía một hải vực hẻo lánh gần đó, hẳn là định biến dung mạo về như cũ.
Hành động này của y vừa đúng ý Lý Phàm, vốn đang lặng lẽ theo sau cả một chặng đường.
Bị Vô Tướng Sát Khí định vị theo dõi, Chu Thanh Ngang dù có dùng thủ đoạn gì thì cũng không thể giấu giếm tung tích.
Trời tối dần, Chu Thanh Ngang lại càng cảm thấy an toàn.
Y lẻn vào một phế tích dưới đáy biển rồi biến hình dạng về vốn có.
Cảm ứng lại cực phẩm linh thạch trong nhẫn trữ vật có giá trị năm vạn điểm cống hiến một lần nữa, Chu Thanh Ngang chuẩn bị đi Vạn Tiên đảo một chuyến để trả hết toàn bộ nợ nần trước.
Song, ngay khi vừa trồi lên khỏi mặt biển, Chu Thanh Ngang lại hoảng sợ phát hiện, bản thân không hiểu sao lại cứng đờ, mất đi quyền khống chế thân thể.
Ngay sau đó, một tiếng chiêng đồng vang to như tiếng nổ trên đỉnh đầu của y.
Y cảm thấy đầu váng mắt hoa, trong tai chỉ còn lại tiếng vang ù ù.
“Hỏng bét!”
Chỉ kịp nghĩ như vậy trong đầu, Chu Thanh Ngang đã bị chấn cho hôn mê bất tỉnh.
Đúng lúc này, Lý Phàm hiện thân, bắt lấy Chu Thanh Ngang rồi vọt xuống đáy biển một lần nữa.
Hắn tìm đại một toà nhà trong phế tích rồi tiện tay bố trí một vài trận pháp xung quanh, sau khi xong xuôi thì chui vào trong.
Hắn ném Chu Thanh Ngang đã mất tri giác và năng lực phản kháng xuống đất.
Sau đó, hắn lấy mười ba cây Hàn Thiếc đinh ra khỏi nhẫn trữ vật, đâm chúng vào cơ thể của Chu Thanh Ngang.
Lúc này, Lý Phàm mới bắt đầu thi triển Tử Tiêu Quan Hồn Thuật.
Thân thể của Chu Thanh Ngang run rẩy kịch liệt.
Một vài hình ảnh nhanh chóng loé lên trước mắt Lý Phàm.
“Dùng “Thất Khiếu Linh Lung Tâm” xây dựng đạo cơ, mượn “Mạo Tùy Tâm Biến” để thay hình đổi dạng…”
“Ra là vậy.”
“Có thể lẻn vào Vạn Tiên Minh làm gián điệp, quả nhiên là kẻ có tài.”
Lý Phàm tức khắc vui mừng.
Ngay lúc Lý Phàm đang chuẩn bị tiếp tục rà soát thần hồn của Chu Thanh Ngang để dò xem tin tức có liên quan về tổ chức của y, dường như có một cấm chế nào đó bị kích phát.
Một luồng sức mạnh mang tính hủy diệt đáng sợ bộc phát ra từ trong thần hồn của Chu Thanh Ngang.
Lý Phàm hoảng hốt, vội vàng thu lại thần niệm.
Nhưng vẫn không cách nào ngăn cản luồng sức mạnh này phá huỷ hoàn toàn thần hồn của Chu Thanh Ngang.
“Áaa!”
Ngay cả khi đang trong cơn hôn mê, Chu Thanh Ngang cũng phải hét thảm một tiếng.
Sau đó, Lý Phàm nhìn thấy thần hồn của y tan rã thành một làn khói.
Tuy rằng cơ thể vẫn còn thở nhưng chỉ là cái xác không hồn, đã trở thành một “túi da” theo đúng nghĩa đen.
“Cấm chế bảo mật…”
Thấy thế, Lý Phàm cũng không mấy ngạc nhiên.
“Đáng tiếc, không thể tìm ra nhiều bí mật hơn.”
Suy tư một hồi, Lý Phàm xóa sạch dấu vết bố trí trận pháp trước đó.
Rồi mang thi thể của Chu Thanh Ngang đến một chỗ cách đó mấy trăm dặm.
Hắn vác thi thể của Chu Thanh Ngang đến một hải vực có nhiều cá rồi ném cho cá ăn.
Tuy rằng thần hồn đã mất nhưng thể xác của y vẫn có khí tức của Trúc Cơ kỳ, khiến đàn cá cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Không con có nào dám đến gần y, hay dám xem thi thể này như đồ ăn.
Thấy thế, Lý Phàm đành phải dùng Vô Tướng Sát Cơ tập trung vào một con cá khỏe nhất trong đàn.
Sau đó, hắn lùi tiếp tục lùi ra xa hơn trăm dặm.
Rồi phát động Vô Tướng Sát Cơ nhằm vào Chu Thanh Ngang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận