Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 735: Thần kiếm khả lạc tinh

Sau khi làm rõ đại khái đầu đuôi ngọn ngành, Hứa Bạch không gấp gáp để lộ tin tức, mà la thông tri người Vệ Thú viện châu Thiên Lương trước tiên, tạm thời phong toả núi Vô Lượng, mang ba người bọn Phó Tinh Trì giam giữ. Sau đó án binh bất động, kiên nhẫn chờ đợi Thiên Lương thành chủ Nam Cung Sĩ Vinh trở về.
Nếu trước khi đi hắn đã cẩn thận dặn dò, vậy thì thuộc hạ là mình cũng phải tuân thủ mới phải.
Huống chi...
Nghiêm túc mà nói, chuyện tường Vô Lượng cắn nuốt tu sĩ, khiến cho nhiều người mất tích, cũng không thoát khỏi liên quan đến vị cấp trên này.
Dù sao thì trước khi lên làm Thiên Lương thành chủ, Nam Cung Sĩ Vinh đảm nhiệm chức vụ Chỉ huy sứ Vệ Thú viện châu Thiên Lương. Bên trong xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng hắn vẫn không phát hiện ra...
Nếu bị người chỉ trích, dù thế nào đi nữa cũng khó tránh khỏi phạm tội chểnh mảng lơ là. Nam Cung Sĩ Vinh lên làm thành chủ không lâu, căn cơ không vững chắc, khi đó giẫm lên Hướng Dung Hân thượng vị, cũng đắc tội không ít người. Nếu như không cẩn thận để lộ sơ hở khiến mọi người công kích, chỉ sợ vị trí thành chủ còn chưa ngồi ấm đít đã bị người đuổi xuống.
Hứa Bạch là tâm phúc của hắn, đương nhiên phải san sẻ chút ít thay thành chủ đại nhân rồi.
Âm thầm chuẩn bị tài liệu sự kiện mất tích mấy năm qua, sau đó Hứa Bạch đến Bố Chính đường tiếp đón Quan Hành Tu đến hưng sư vấn tội.
Vô cùng khác với dáng vẻ lười nhác hắn nhìn thấy ở châu Lan Lâm kiếp trước, bây giờ Quan Hành Tu như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, không hề che giấu sát khí tản ra tứ phía của mình một chút nào.
“Bái kiến Quan tiền bối...” Hứa Bạch chắp tay hành lễ.
“Có tin tức gì của Trường Ca chưa?” Quan Hành Tu nhìn dung mạo của Hứa Bạch, mắt híp lại, lời nói vốn hùng hổ, cũng không khỏi trở nên thư hoãn vài phần.
“Đã tìm được manh mối rồi. Tin tưởng rất nhanh có thể cho tiền bối câu trả lời thoả đáng.” Hứa Bạch không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Làm việc hiệu suất thấp như vậy, nếu như ở châu Thiên Vũ thì ta đã sớm cách chức điều tra ngươi rồi.” Quan Hành Tu lạnh lùng hừ, nói.
Hứa Bạch cúi đầu không đáp.
“Cho các ngươi thêm bảy ngày. Nếu như đến lúc đó vẫn không có một kết luận chính xác...”
Một thanh phi kiếm màu vàng vút bay ra, treo ở trên Bố Chính đường.
“Cũng đừng trách ta không nể tình!” Giọng nói Quan Hành Tu uy nghiêm đáng sợ, thân hình từ từ biến mất.
Chỉ để lại thanh kiếm màu vàng, toát ra sát ý lạnh lẽo.
“Lạc Tinh Thần Kiếm...”
Sát niệm gần như thực chất khiến làn da Hứa Bạch đau nhức, tạm thời phải tránh xa. Hắn ngẩng đầu nhìn thanh phi kiếm màu vàng trên đầu, trước mắt dường như nhìn thấy cảnh tượng thanh kiếm bay vọt lên, khiến quần tinh rơi rụng xuống.
Thanh kiếm này hắn cũng không xa lạ gì.
Đời trước khi hắn kết bạn với Hoàng Phủ Tùng đi châu Lan Lâm phổ cập cách xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận, chính là đã mời được thanh ‘Lạc Tinh Thần Kiếm’ này của Quan Hành Tu để trấn áp những tu sĩ bản địa không phục. Tuy lúc đó Quan Hành Tu đã hạ xuống cảnh giới Hóa Thần, nhưng dựa vào thanh phi kiếm vàng này, một đường thông suốt, đến cả tu sĩ Hợp Đạo cũng không thể né tránh phong mang.
Đủ để nói rõ Lạc Tinh Thần Kiếm bất phàm cỡ nào.
Lúc này Hứa Bạch nhìn thanh phi kiếm vàng, cũng không tức giận mà là chăm chú quan sát học tập.
“Kiếm này không hề thua kém các trưởng lão Thiên Kiếm Tông. Khó trách Quan Trường Ca ngưỡng mộ.”
Cảm nhận được khí tức lợi hại không gì sánh được, thề phải bổ ra hết thảy tỏa ra từ thanh kiếm, tâm thần Hứa Bạch chìm đắm trong đó.
Không biết qua bao lâu, giọng nói căm tức lại có chút kiêng kỵ của Nam Cung Sĩ Vinh đánh thức Hứa Bạch.
“Lão già kia khinh người quá đáng! Nếu không phải ta không đánh lại hắn...”
Hứa Bạch làm bộ như không nghe được nửa câu sau, chắp tay nói: “Cung nghênh đại nhân trở về.”
“Chẳng trách lão Quan đứng ngồi không yên như vậy, Quan Trường Ca vừa mới gặp chuyện, hắn đã lo sốt vó chạy đến hưng sư vấn tội. Hoá ra tiểu tử Quan Trường Ca này là con trai của tình nhân cũ với hắn.” Nam Cung Sĩ Vinh phất tay, tỏ ý Hứa Bạch không cần đa lễ. Sau đó hắn đặt mông ngồi xuống, nhìn có phần hả hê nói.
“Nói như vậy, Quan Trường Ca là con riêng của Quan Hành Tu?” Hứa Bạch chợt bừng tỉnh.
Thế nhưng lời kế tiếp của Nam Cung Sĩ Vinh khiến cho hắn trở tay không kịp: “Không phải. Hai người bọn họ không có quan hệ máu mủ gì. Chẳng qua là câu chuyện cũ rích cẩu huyết yêu mà không có được thôi. Lão Quan nhìn như giết người không chớp mắt, ngầm lại là kẻ si tình. Tuy tình nhân cũ kia đã gả cho người khác rồi, hắn vẫn si mê thuỷ chung không quên được. Thậm chí còn yêu ai yêu cả đường đi, quan tâm chiếu cố con trai nàng cực kỳ.”
“Nếu không phải lần này đến bái phỏng Cực Thành đại nhân, đúng là ta không biết sự tình này.” Nam Cung Sĩ Vinh cười như không cười nói.
Hứa Bạch chỉ lẳng lặng nghe, trên mặt cũng không lộ ra bất kỳ nét khác thường gì. Chuyện cười của tiên tôn Hợp Đạo không phải hạng tôm tép Nguyên Anh như hắn có khả năng tham dự vào.
“Cực Thành tiên tôn, tổng Chỉ huy sứ Vệ Thú viện Vạn Tiên Minh. Kiếp trước trong đại chiến với Ngũ Lão hội, hắn bị nguyền rủa và hết thọ sớm mà chết. Kiếp này vẫn rất thật tốt, nắm giữ quyền hành của Vệ Thú vệ. Từ giọng điệu của Nam Cung Sĩ Vinh, có vẻ hắn có quan hệ không cạn với Cực Thành Tiên Tôn.” Hứa Bạch thầm nghĩ trong lòng.
“Lão già Quan Hành Tu kia nổi cơn điên, người thường đúng là không ngăn lại được. Cho dù mặt mũi của Cực Thành tiên tôn hắn cũng chưa chắc đã cho nữa. Vẫn nên nhanh chóng đuổi hắn đi mới được. Vụ án Quan Trường Ca mất tích ngươi điều tra đến đâu rồi?” Nam Cung Sĩ Vinh lẩm bẩm một hồi mới hỏi.
Vì vậy Hứa Bạch báo cáo chi tiết về việc các tu sĩ mất tích bao năm qua ở châu Thiên Lương.
“Tường Vô Lượng?” Dường như nhớ ra cái gì đó, trong mắt Nam Cung Sĩ Vinh lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Chuyện này trừ ngươi ra còn có ai biết không?” Hắn vội vàng hỏi lại.
“Tiểu nhân không có tiết lộ cho ai, vẫn luôn chờ đợi đại nhân trở về.” Hứa Bạch cũng quả quyết trả lời.
Nam Cung Sĩ Vinh hết sức hài lòng: “Rất tốt. Những vụ mất tích trước đây xem như chưa từng xảy ra. Chẳng qua là một vụ án mà thôi! Không thể để cho người khác sinh ra liên tưởng được!”
“Tiếp theo, ngươi theo ta đi đến tường Vô Lượng một chuyến, xem có thể cứu tiểu tử Quan Trường Ca kia ra không.” Nam Cung Sĩ Vinh phân phó.
“Tiểu nhân tuân mệnh!”
Cũng không có tập hợp quá nhiều thuộc hạ, chỉ mang theo Hứa Bạch và ba tu sĩ Nguyên Anh tâm phúc, Nam Cung Sĩ Vinh đi tới núi Vô Lượng.
Lúc này trên sườn núi bóng loáng không có hình bóng nào xuất hiện.
Cũng không cách gần lắm, mà là nhìn từ xa.
“Tường Vô Lượng này, lúc ta còn là tu sĩ Nguyên Anh đã từng tới đây. Khi đó cũng có một phen tế ngộ.”
Như chìm vào trong trí nhớ trước đây, ánh mắt Nam Cung Sĩ Vinh hoảng hốt, hồi lâu mới chậm rãi kể.
Ba tu sĩ Nguyên Anh khác đều không đáp lời, chỉ có giọng nói Hứa Bạch hơi chút kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ đại nhân cũng từng nhìn thấy dị cảnh trên tường Vô Lượng này?”
Nam Cung Sĩ Vinh cười ha ha: “Không phải nhìn thấy, mà là ta cũng từng bị nhốt trong tường Vô Lượng.”
“Chỉ là lúc đó ta mau chóng phá tường thoát ra được, nên chỉ coi là ảo giác sinh ra lúc ngộ đạo. Những năm gần đây cũng chưa từng nghe thấy có ai giống như ta, nên cũng dần dần quên nó đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận