Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 861: Nhất Thủy mưu nghìn năm

Lời của Thạch Bản Ngư Phụ dọa sợ Lưu Ly và Lâm Linh, vẻ mặt trắng bệch.
Lý Phàm cũng mang sắc mặt nghiêm trọng.
Lúc nào cũng đều phải bị ép phải nhận lấy vô số tin tức. Muốn chết mà không được…
Thế này đúng thật là một chuyện đau khổ tột cùng.
“Nếu như tìm được phương pháp có thể cắt đứt mối liên kết giữa phiến đá và tiền bối từ trong hồ câu cá này thật, vậy tiền bối sẽ chết sao?” Bên trong căn miếu nhỏ yên tĩnh một lúc, Lý Phàm cả gan hỏi.
Thạch Bản Ngư Phụ cười khẽ một tiếng, vẫn đối mặt với ao nước như cũ, giọng điệu yếu ớt đáp: “Ta sống quá mệt mỏi rồi, muốn sống nhẹ nhàng hơn chút. Không phải không muốn sống nữa.”
Lý Phàm đã hiểu.
Thạch Bản Ngư Phụ nói xong thì nhắm mắt lại. Dáng vẻ không muốn bị làm phiền, thế là Lý Phàm kéo Chung Thần Thông, Lưu ly vào trong căn miếu nhỏ.
“Tiền bối, vị kia là…” Chung Thần Thông lo sợ bất an hỏi.
“Biết quá nhiều, không tốt cho ngươi. Cẩn thận hầu hạ trước sau. Chỉ cần vị kia tùy tiện chỉ điểm vài câu cũng là một đại tạo hóa đối với ngươi.” Lý Phàm lạnh lùng nói.
Chung Thần Thông vội vàng gật đầu.
Lý Phàm lại nhìn về phía Lâm Linh: “Sau này đồ vật tiền bối câu lên, ngươi đều cất đi. Ta sẽ tới lấy định kỳ.”
Tất nhiên Lâm Linh đồng ý.
Cuối cùng, Lý Phàm dời ánh mắt vào trên người Tiểu Lưu Ly.
Tiểu Lưu Ly này lai lịch bí ẩn. Chính là quả trong suốt mà Chung Thần Thông câu lên từ trong hồ câu cá hóa thành. Tạo vật cấp bậc kim quang, tối thiểu cũng là cấp bậc trên Hợp Đạo, tuyệt đối không thể xem thường được.
Chỉ là trước mắt vẫn chưa tìm ra căn nguyên. Có điều, một đạo đồng nhỏ bé không tâm cơ, Lý Phàm có cách nắm thóp.
Lý Phàm bày ra một gương mặt hiền từ, ôn hòa căn dặn Lưu Ly, Thạch Bản Ngư Phụ tiền bối là một người tốt, đừng sợ hắn.
Khi rảnh rỗi có thể câu cá cùng hắn.
Tiểu Lưu Ly không dám trả lời, chỉ ngơ ngác gật đầu.
“Có Thạch Bản Ngư Phụ tọa trấn, có thể bảo vệ hồ câu cá vô lo. Cũng xem như nhân họa đắc phúc.” Lý Phàm thầm nói trong lòng.
Đối với bí mật đã bị lộ của hồ câu cá, mặt ngoài Lý Phàm vô cùng bất đắc dĩ.
Thật ra sâu trong lòng hắn thì hoàn toàn không quan trọng.
Đối với hắn, bí mật duy nhất không thể bị người ngoài thèm muốn…
Chỉ có mỗi ‘Hoàn Chân’ mà thôi.
Một khi sự tồn tại của ‘Hoàn Chân’ bị bại lộ, vậy thì dẫu tình huống trước mắt có bình yên đến thế nào.
Cũng phải Hoàn Chân ngay lập tức.
Đây chính là ranh giới cuối cùng trong lòng Lý Phàm.
Thạch Bản Ngư Phụ ngồi ngay ngắn bên cạnh ao nước nhỏ, thả câu cả một đêm.
Không động đậy, hệt như pho tượng.
Ngày hôm sau, khi cắm câu một lần nữa lại chỉ câu được một đốm sáng màu trắng.
Làm Lý Phàm khá bất ngờ.
“Chỉ cần mắc câu đều là cá ngon. Trong mắt ta cũng không khác biệt gì.”
“Huống chi thứ có thể giúp ta chém đứt ràng buộc với phiến đá sáng thế, cấp bậc phẩm chất cũng chưa chắc cao được bao nhiêu.”
Thạch Bản Ngư Phụ uể oải giải thích vài câu.
Còn không bằng không giải thích.
Chuyện liên quan tới bí mật sâu kín nhất của đối phương, Lý Phàm cũng chưa hỏi nhiều.
Mà trái lại thỉnh giáo đối phương, phương pháp che giấu Thần quang bảy màu.
Dù sao Ngọc Hư lưu quang bảy màu quá thần dị. Ba công năng tấn công, phòng thủ và trốn thoát trong một, nếu không thể tự ý sở dục sở dụng, cũng đúng là hơi phung phí của trời.
Thạch Bản Ngư Phụ im lặng trong chốc lát.
Dường như đang suy tư.
“Cũng không phải không có cách.”
Sau một lát, hắn đưa ra đáp án: “Sở dĩ Thần quang bảy màu bị ta liếc mắt cái đã bị ta phát hiện ra manh mối là bởi vì dao động đặc biệt của nó quá rõ ràng. Giống như chùm sáng duy nhất trong bóng tối vậy.”
“Nhưng nếu như người sử dụng Thần quang bảy màu chính là ngươi, người có thể tản ra dao động không thua kém gì Thần quang bảy màu thì có thể đè ép dấu vết của nó xuống. Giống như chùm sáng vào ban ngày, tự nhiên sẽ hòa tan vào hoàn cảnh xung quanh.”
Lý Phàm nghe vậy, chợt cảm thấy không còn gì để nói.
Có thể cùng một cấp bậc với Thần quang bảy màu được chế tạo từ nguyên liệt là bản nguyên thiên quang của cả Tu Tiên giới, ít nhất cũng phải từ Hợp Đạo trở lên đi?
Nếu hắn có thực lực này, còn cần gì che che giấu giấu nữa?
Dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng Lý Phàm, Thạch Bản Ngư Phụ quay đầu sang, liếc mắt nhìn.
“Nếu là người khác có lẽ không được. Nhưng ngươi thì không.”
Trái tim Lý Phàm lập tức thắt lại.
“Không phải ngươi nuốt ‘Ngũ Hành nguyên thủy động thiên’ mới đột phá cảnh giới Nguyên Anh hay sao?”
“Thứ đồ chơi kia thật ra cũng chỉ miễn cưỡng có thể tính lần nửa cái Tu Tiên giới.”
Lời của Thạch Bản Ngư Phụ khiến Lý Phàm ngơ người.
“Ha ha, đừng tưởng rằng mỗi Tu Tiên giới đều giống như Huyền Hoàng giới. Vào thời thượng cổ, trong rất nhiều hạ giới, Huyền Hoàng chắc chắn được tính thuộc nhóm quy mô tương đối lớn.”
“Càng đừng nói tới hiện tại.”
“Nếu ngươi có thể phát huy tất cả sức mạnh Ngũ Hành Nguyên Thủy động thiên, cảnh giới dưới Trường Sinh, không nói vô địch, cũng có thể bất bại.” Thạch Bản Ngư Phụ thản nhiên nói.
Tuy trong lòng đã có suy đoán trước từ sớm đối với việc này nhưng Lý Phàm vẫn lộ dáng vẻ mừng như điên.
“Thủ đoạn bí mật của ‘Nhất Thủy tông’ năm xưa, không ngờ mấy nghìn năm sau lại bị một tiểu bối Kim Đan nẫng mất tay trên.” Dường như Thạch Bản Ngư Phụ nhớ ra gì đó, phát ra từng tràng tiếng cười trầm thấp.
Lý Phàm tràn đầy tò mò nhìn, Thạch Bản Ngư Phụ cũng lơ đễnh giải thích.
“Năm ấy đại kiếp lần đầu ập tới, các tông đều có cách ứng phó. Nhất Thủy tông này vừa lúc tìm được thiên địa chi căn Huyền Hoàng, dùng bí pháp cưỡng ép thúc đẩy Ngũ Hành động thiên phát triển.”
“Dựa theo cách nói của bọn họ, thiên đạo Huyền Hoàng giới đã bị gặm nhấm chuyển biến xấu, hết cách xoay chuyển. Không bằng từ bỏ, rút tinh hoa đi, dùng Ngũ Hành động thiên làm nguyên mẫu, một lần nữa triển khai sinh ra thế giới mới cùng nội bộ của nó!”
“Giống như là cơ thể mẹ sinh ra thai nhi.”
“Cách nghĩ thì tốt đấy, chỉ đáng tiếc, con người còn tham sống sợ chết. Huống chi là thiên đạo?” Thạch Bản Ngư Phụ nở nụ cười mỉa mai.
“Kế hoạch vừa mới bắt đầu đã bị người ta tìm đến tận cửa, bị ép hủy bỏ.”
Tuy vô cùng tò mò rốt cuộc là ai ngăn cản kế hoạch này của Nhất Thủy tông. Nhưng Lý Phàm nhận thấy ý chê trách của đối phương, đành phải đè nén lòng hiếu kỳ xuống.
Sau khi Thạch Bản Ngư Phụ nói rất nhiều lời này xong, hình như hơi mệt mỏi.
Lại lần nữa nhắm nghiền hai mắt.
Lý Phàm nhìn sắc mặt nói chuyện quả quyết lui ra.
Ngày kế tiếp.
Thạch Bản Ngư Phụ câu lên một đốm sáng màu tím.
“Ồ?”
Không ném cho Lâm Linh ngay mà có hứng thú quan sát tỉ mỉ hơn.
“Sao thế, tiền bối?” Lý Phàm vội vàng tiến lên hỏi.
Thạch Bản Ngư Phụ không trả lời, dường như đã phát hiện ra chuyện cực kỳ thú vị nào đó.
Nhìn chằm chằm ao nước phía trước một cách xuất thần.
Không động đậy.
Cứ giống như bị hóa đá, kéo dài đến bảy ngày.
Trong bảy ngày này, từ đầu đến cuối Lý Phàm không hề rời đi.
Cũng bắt chước nhìn thuận theo ánh mắt của Thạch Bản Ngư Phụ.
Tính tìm hiểu nguyên nhân đối phương bỗng dưng bị thu hút tâm trí.
Kết quả rõ ràng dễ thấy.
Nhưng dù không thể nhìn ra được điều gì, Lý Phàm vẫn trưng vẻ mặt như có điều suy ngẫm.
“Ngươi cũng đã nhận ra?”
Không biết qua bao lâu, chạng vạng tối một ngày nọ, Thạch Bản Ngư Phụ chợt tỉnh lại từ trong im lặng.
“Vãn bối ngu dốt, không thể nhìn thấy điều huyễn hoặc nào.” Lý Phàm thành thật nói.
“Chỉ cảm thất hồ câu cá huyền bí vô tận có thể rất có ích cho ta.”
Một tràng nói nhảm này lại làm Thạch Bản Ngư Phụ gật đầu đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận