Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 879: Liều chết phục đốm xám

“Huyền Thiên giáo…”
Lý Phàm nhìn pho tượng thần không mặt trước mắt, biểu cảm trên mặt biến ảo không ngừng.
Bất kể dùng phương pháp gì để kiểm tra thì kết quả đạt được cũng giống nhau: có vẻ như pho tượng đá này bình thường không có gì lạ, không ẩn chứa chút lực lượng siêu phàm nào, nhưng sự tồn tại giống như phàm vật này lại có thể che đậy cảm ứng thần thức.
Chỉ có thể dùng “đôi mắt” nhìn xem.
Rất rõ ràng, tượng thần Huyền Thiên không mặt hoàn toàn không hề đơn giản như vẻ ngoài.
Hơn nữa…
Đời này Lý Phàm gọi nó là “Hồng Trần Từ Bi Chân Tiên”, đồng thời dùng để làm trạm trung chuyển phản hồi Tọa Tiên Quyết. Những thành viên của hỗ trợ hội đã tuyên thề với tượng thần, trong lòng tất cả đều không ngoại lệ, hiện lên cảm giác “trói buộc” khó hiểu.
Trải qua lời nói bóng nói gió của phân thân Quý Thiệu Ly, cơ bản chắc chắn đây không phải là một hiện tượng xảy ra ngẫu nhiên mà là tồn tại phổ biến.
Phải biết rằng lời thề nhập hội mà Lý Phàm thiết kế cũng chỉ là một đoạn văn đơn giản, cũng không có lực lượng quá mức thần bí.
“Hơn nữa cũng không phải là ảnh hưởng tâm lý gì.”
“Đối mặt với lời thề của tu sĩ, tượng thần Huyền Thiên thực sự xuất hiện phản ứng đặc biệt.”
Lý Phàm híp mắt lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của tượng thần hư vô kia.
Đặt tượng thần này trong đại điện của lối vào Vạn Giới Liên Hợp hội, sau đó đối mặt với chiêm ngưỡng của ngàn vạn khách tham quan.
Lý Phàm gần như dám chắc chắn tuyệt đối sẽ có biến cố không thể tưởng tượng nổi xảy ra!
“Tượng thần sinh ra ý thức bản thân? Hay là sẽ dẫn tới tàn dư của Huyền Thiên giáo?”
Nghĩ vậy, Lý Phàm vẫn dứt khoát đặt tượng thần Huyền Thiên xuống.
Một tiếng ầm vang, tượng đá vô diện rơi trên mặt đất an toàn.
Sau đó xung quanh xuất hiện vô số sợi tơ màu trắng, đó là trung tâm trận pháp Linh Mộc giới, tử thể Giải Ly điệp số 2, đang nhanh chóng dùng trận pháp bảo vệ tượng đá.
“Với thực lực bây giờ của ta, vốn là có thể áp đảo Hợp Đạo bình thường. Hơn nữa đại trận phân bố khắp tiểu thế giới…”
“Trường Sinh không vào tiểu thế giới, trong Linh Mộc giới này, ta là tồn tại vô địch.”
Đôi mắt Lý Phàm lộ ra tia sáng: “Nếu không đến thì cũng được thôi.”
“Nếu như thật dám tìm đến đây, vậy thì để hắn thử một lần thủ đoạn của ta!”
Đối với chuyện có phải trong Huyền Hoàng giới vẫn còn tồn tại giáo chúng của Huyền Thiên giáo ngày trước hay không, Lý Phàm không hề nghi ngờ.
Dù sao chỉ hắn biết, trong di tích của Tử Tiêu tông ở châu Lâm Lang, có một vị Pháp Vương của Huyền Thiên giáo đang ngủ say.
Tất nhiên các nơi còn lại sẽ còn tồn tại tàn dư khác.
Nhưng lúc này, trong lòng Lý Phàm lại không sợ hãi cho lắm.
“Dựa vào đủ loại tin tức thu hoạch trước đây, ngoại trừ vị Huyền Thiên Vương của cảnh giới Bán Tiên, mười hai Pháp Vương còn lại của Huyền Thiên giáo đều chỉ là chiến lực của Trường Sinh cựu pháp.”
Trong lòng Lý Phàm lạnh lùng hừ, ngay sau đó bóng dáng hắn dần dần mơ hồ, xuất hiện trong không gian dưới linh thụ.
Đây là nơi quan trọng nhất của toàn bộ Linh Mộc giới, thậm chí còn quan trọng hơn bản thân Linh Mộc.
Một không gian đơn độc, có thể cắt đứt, cắt đuôi cầu sinh với Linh Mộc giới bất cứ lúc nào.
Bên ngoài không gian, đại trận Linh Mộc bao phủ từng tầng. Tử thể của Giải Ly điệp cuối cùng đã được bố trí ổn thỏa ở đây.
Nơi này cũng là vị trí mà Lý Phàm đã chuẩn bị để bế quan và tu hành.
“Nếu ta chuẩn bị đầy đủ thì cũng chưa chắc ta không thể đánh một trận với cựu pháp Trường Sinh.”
Nghĩ vậy, Lý Phàm lấy ra một chùm sáng bao phủ ánh sáng bảy sắc cầu vồng từ trong động thiên của bản thân.
Chùm sáng vừa xuất hiện, dường như phía trên Linh Mộc đã cảm nhận được nguy cơ trí mạng nào đó.
Cành lá không gió mà bay, thân thể đội trời đạp đất run rẩy không ngừng.
Lập tức dẫn tới sinh linh trong Linh Mộc giới đưa mắt nhìn.
Lý Phàm không ngờ cảm ứng nguy cơ sinh tử theo bản năng của Linh Mộc lại mạnh mẽ như vậy.
Khẽ cau mày, xung quanh bản thân phóng ra từng tầng Thần quang bảy màu, sau đó lại hình thành một tầng cách ly.
Lúc này mới loại bỏ sợ hãi của Linh Mộc.
Trở về từ Âm Hồn giới còn chưa bao lâu, nấm mốc lốm đốm màu xám trong xương sọ ba mắt cũng đã gần như ăn mòn không gian trữ vật.
Nhẫn trữ vật cũng có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Thần quang bảy màu vốn dĩ dùng để bao vây nó cũng trở nên hơi u ám.
Khi bảy màu biến thành xám trắng thì cắt đứt liên hệ với Lý Phàm, cho dù hắn muốn bổ sung năng lượng lần nữa cũng không thể làm được.
Tận mắt nhìn thấy lực phá hoại của nấm mốc lốm đốm màu xám thần bí, Lý Phàm không khỏi âm thầm sợ hãi.
“Trên lý thuyết thì xương sọ ba mắt cũng xem như vật sở hữu của ta. Vậy lần này lúc ta bắt đầu lại, có thể lựa chọn tiến hành giữ nó lại không?”
“Nếu như có thể thì hẳn là có thể làm rõ lai lịch của nó.”
Lý Phàm nghĩ vậy, lấy ra một dị thú đóng băng mà hắn vơ vét được trong bảo khố đế quốc.
Dùng ánh sáng cầu vồng bọc nó cẩn thận, hòa với chùm sáng bảy màu phía trước.
Dường như cảm nhận được hơi thở sinh mệnh, nấm mốc lốm đốm màu xám sống trong xương sọ ba mắt đột nhiên trở nên hơi bồn chồn không yên.
Sau khi Lý Phàm thu hồi Thần quang bảy màu khắp dị thú đóng băng thì hắn có thể quan sát rất rõ nấm mốc lốm đốm màu xám nhúc nhích giống như vật sống.
Nhưng mà dường như sự tồn tại của xương sọ cũng là gông cùm xiềng xích nặng nề với nó.
Nấm mốc lốm đốm sắp lan tràn ra ngoài xương sọ lại đột nhiên rút về.
Lý Phàm cẩn thận quan sát quá trình biến đổi hoa văn vàng sậm bên ngoài xương sọ.
Nhưng mà điều khiến hắn hơi thất vọng là hoa văn thần bí này hoàn toàn không nhúc nhích tí nào.
“Chẳng lẽ suy đoán của ta là sai lầm? Xương sọ ba mắt này đã chết thật sao?”
Lý Phàm điều khiển dị thú đóng băng đến gần xương sọ vô cùng cẩn thận.
Nấm mốc lốm đốm màu xám càng nóng nảy, di chuyển tự do trong xương sọ, dường như muốn nhào lên một cách hung ác bất cứ lúc nào.
Nhưng lại giống như luyến tiếc gì đó, lại dừng lại mỗi lần đến thời điểm quan trọng nhất.
Lý Phàm nhìn cảnh tượng này, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Dưới sự thao túng ý niệm, dị thú đóng băng dần dần khôi phục sức sống.
Hơi thở sinh mệnh đột nhiên trở nên tràn đầy.
Cuối cùng dường như nấm mốc lốm đốm màu xám kia không thể chịu được mê hoặc, trong một phần lớn đột nhiên biến mất một phần.
Không có dấu vết chuyển động.
Mà là giống như không gian trực tiếp bị mục nát, tạo thành chỗ trống giống như đốm vàng.
Sau một lúc, dị thú vốn dĩ đã khôi phục sức sống lại giống như ảnh chụp phai màu, hoàn toàn trở nên ảm đạm.
Sau đó hóa thành tro tàn, chậm rãi rơi xuống.
Trong mảng màu xám kia, Lý Phàm nhạy bén nhìn thấy một mảng nhỏ nấm mốc lốm đốm màu xám mới!
Hắn chờ đợi đã lâu, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Giống như tấm lụa cầu vồng tuôn ra, ngay lập tức phong tỏa và bao vây tầng tầng lớp lớp nấm mốc lốm đốm màu xám mới xuất hiện.
Nấm mốc lốm đốm màu xám khó khăn lắm mới đạt được tự do nhìn thấy mình lại sắp bị phong ấn.
Trông có vẻ vô cùng tức giận, xông về phía Thần quang bảy màu, dường như muốn ăn mòn ánh sáng bảy màu này.
Nhưng Lý Phàm nhìn rõ mồn một, lại sao có thể bị chút thủ đoạn đó của nó lừa gạt?
Trong khi không buông tha chủ thể giương đông kích tây của nó, lại phóng ra ánh sáng vô tận, phong ấn một mảng nhỏ lốm đốm màu xám nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy ở cách đó không xa, trong góc không gian.
“Chơi những thủ đoạn nhỏ này trước mặt ta, thật sự buồn cười.”
Nhìn ba chùm sáng bảy màu trước mặt mình, Lý Phàm nghĩ vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận