Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 334: Hàn Dịch cực tốt số

“Tiêu đạo hữu! Tiêu đạo hữu!”
Tiếng gọi truyền tới bên tai, Lý Phàm sững sờ chốc lát mới để ý đến có người đang gọi mình.
Một phần là vì bản thân hắn còn chưa quen với tên gọi của phân thân, một phần là vì hắn đang mải suy nghĩ về lời khuyên của Cực Thành Tiên Tôn.
Không nghi ngờ gì, tầm mắt của Hợp Đạo tiên tôn vượt xa trình độ hiện tại của Lý Phàm.
Chỉ dẫn từ một người bác đại tinh thâm như ông ta hoàn toàn xứng đáng để hắn xem xét cẩn thận.
Lý Phàm vốn định để cho Diễn Pháp Giác thôi diễn Toạ Sơn Quyết đến cảnh giới Nguyên Anh vì nó vốn chỉ là công pháp Kim Đan mà thôi, hiện giờ Lý Phàm đã tu đến Kim Đan cảnh rồi, nếu tiến thêm một bước nữa thì không còn đường nào để đi cả.
Mà điểm đặc biệt của Toạ Sơn Quyết cũng rất thích hợp với chính Lý Phàm, hắn căn bản là không nỡ từ bỏ.
Tuy nhiên, lời khuyên của Cực Thành Tiên Tôn đã cảnh tỉnh Lý Phàm.
Đối với hắn bây giờ mà nói, công pháp Nguyên Anh quả là một thứ ăn không xong nhưng bỏ đi thì tiếc.
Dù sao thì trong thời gian khá dài sắp tới, Toạ Sơn Quyết hiện giờ vẫn có tác dụng với hắn. Trong khi đó, hắn vẫn có thể dùng “Hoàn Chân” để hồi quy, lại còn có thể thăm dò lai lịch của Thiên Đô hoá vũ đan từ miệng của Hàn Dịch.
Thế nên, vào đời tiếp theo, hắn sẽ dễ dàng giành lấy cơ duyên này rồi từng bước từng bước thôi diễn công pháp Hợp Đạo sau.
“Thử để Diễn Pháp Giác thôi diễn những công pháp có công hiệu đặc thù xem sao.” Lý Phàm vận chuyển đầu óc, chỉ trong chốc lát, rất nhiều phương án đã hiện ra trong đầu của hắn.
“Cụ thể thế nào, sau khi thấy Diễn Pháp Giác rồi tính tiếp.”
“Điều duy nhất khiến mình phải lo nghĩ là tại sao Cực Thành Tiên Tôn lại mở miệng chỉ điểm cho mình cơ chứ?”
“Là bởi vì người sắp chết muốn nói lời tốt đẹp, hay chỉ vì ta nhận ra cây thanh vân liễu kia?”
“Thiên Y Tiên Kinh có ghi lại rõ ràng, cây liễu này rất tầm thường, gần như phân bố ở khắp các châu. Mình có thể nhận ra nó hẳn cũng không phải chuyện gì rất đặc biệt.”
Đối với những cường giả đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn trong Huyền Hoàng giới này, từ trước đến nay, Lý Phàm không ngại phỏng đoán họ theo hướng tiêu cực nhất có thể.
“Vô duyên vô cớ nảy sinh lòng tốt, khả năng rất nhỏ. Có lẽ là mình đã sơ suất ở điểm nào đó...”
Cùng lúc, bản thể Lý Phàm trong Thiên Huyền Kính bỗng mở to mắt, bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến thanh vân liễu.
Sau một lát, vẻ mặt của hắn không khỏi trở nên kỳ lạ.
Ngay sau đó, hắn lại tìm kiếm một loạt từ khoá: “Mặc Cổ trúc”, “Thanh Dã mộc”, “Vô Vọng hoa”, “Bách Linh ưng”, “Cửu Luyện lộc”,… hơn trăm loại thảo mộc và sinh linh được ghi trong Thiên Y Tiên Kinh.
Kết quả khiến Lý Phàm dở khóc dở cười.
Thì ra, không biết là bởi vì thời gian trôi qua, trời đất biến đổi khiến giống loài trong tự nhiên phát sinh biến hóa, hay là vì lý do gì khác.
Tóm lại, rất nhiều động thực vật cực kỳ thường gặp trong Thiên Y Tiên Kinh, ở trong thời đại này, lại trở nên khan hiếm.
Như Thanh Vân liễu mà Cực Thành Tiên Tôn gieo trồng kia, hiện nay, chúng chỉ phân bố thưa thớt ở khu vực thuộc La Yên châu.
“Có lẽ vì vậy mà Cực Thành Tiên Tôn mới chiếu cố phân thân hơn đôi chút?”
“Dù sao, càng già càng nhớ cố hương, âu cũng là chuyện thường tình của đời người.”
...
Đủ loại suy nghĩ nhìn như phức tạp trên thật ra chỉ diễn ra trong một ý niệm thôi.
Trong Thiên Quyền thành, Thiên Cực viện, Tây Môn Nguyệt hứng thú quan sát Lý Phàm, hỏi tiếp: “Vừa rồi Tiêu đạo hữu hơi phân tâm, đạo hữu đang nghĩ gì sao?”
Trước đó không lâu, sau khi bọn họ rời khỏi tiểu viện chỗ Cực Thành Tiên Tôn, tu sĩ áo bào xanh kia dẫn bọn họ tới vườn cây rồi dặn bọn họ chờ ở đây, bảo rằng sau đó sẽ có người đến dẫn bọn họ tới tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Vườn cây này không lớn, lại có cầu nước chảy và hòn non bộ. Bốn phía nhìn lại, cảnh sắc trong vườn thay đổi dần theo thứ tự xuân hạ thu đông: Lớn lên, sum xuê, tàn lụi, héo úa, bốn cảnh sắc khác nhau xuất hiện trong một khung cảnh.
Quả thật khá thần kỳ.
Lý Phàm đứng cạnh một khe suối, nhìn cảnh vật giả tưởng bốn mùa xen nhau này mà chắp tay, chậm rãi đáp lời: “Nói ra cũng không sợ hai vị chê cười. Ban nãy ta đang tự hỏi một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Tây Môn Nguyệt ngẩn người.
“Tổng bộ Vạn Tiên Minh, rốt cuộc là ở đâu?” Lý Phàm xoay đầu lại, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm Tây Môn Nguyệt.
“Tổng bộ Vạn Tiên Minh? Đương nhiên là ở...” Tây Môn Nguyệt thản nhiên cười, đang muốn nói gì nhưng vẻ mặt của y chợt cứng đờ, lời nói dở dang cũng dừng lại.
“Ở...” Lông mày nhăn lại, y suy nghĩ rất lâu cũng không nói ra được đáp án.
Lúc này, Hàn Dịch lại chen miệng: “Thiên Vũ, Thiên Thần, Thiên Xu, Thiên Quyền, đây là bốn châu nội địa cốt lõi của Vạn Tiên Minh. Chắc hẳn tổng bộ của Vạn Tiên Minh nằm ngay tại chỗ giao giới của bốn châu.”
“Hàn huynh đoán rất có đạo lý, chỉ tiếc...”
Lý Phàm lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Ta từng du lịch quanh bốn phía ở Thiên Vũ châu một thời gian. Cũng đã từng thử đi qua tường chắn Phệ Nguyên bạch vụ ở biên cảnh. Bốn phía này dường như là nối liền với nhau, ở giữa hẳn là không có nơi nào khác nữa.”
“Đương nhiên, có lẽ là thực lực của ta thấp, thấy mà không biết.” Lý Phàm quả quyết.
Hàn Dịch nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái: “Ồ? Vậy ư?”
Lúc này, Tây Môn Nguyệt mới nói: “Trong địa phận Vạn Tiên Minh chúng ta có vô số thế giới động thiên ẩn giấu, rất có thể tổng bộ cũng được đặt trong một tiểu thế giới nào đó trong bốn châu.”
Lý Phàm nghe thế chỉ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Nhưng lại nghĩ thầm trong bụng: “Người người đều biết Vạn Tiên Minh có tổng bộ. Nhưng cái tổng bộ này rốt cuộc ở đâu thì lại có rất ít người biết được.”
“Thật sự rất thần bí, lần này có cơ hội biết được chân tướng, quả thực may mắn.”
Hàn Dịch mở quạt ra một cái xoạch, xem thường vấn đề mà Lý Phàm xoắn xuýt: “Tự tìm phiền phức làm gì, chờ lát nữa chúng ta tự mình đi một chuyến, không phải sẽ biết sao.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Lý Phàm nghĩ bụng, nhưng ngoài mặt lại mỉm cười gật đầu, không phản bác.
Cùng lúc, hắn tỏ vẻ ngượng ngùng, nói với Hàn Dịch: “Lại nói, lúc tìm được vĩnh sinh thọ quả trong Vẫn Tiên cảnh, ta còn tưởng rằng mình có thể giật được hạng hai trong lần treo thưởng này. Không ngờ núi cao còn có núi cao hơn.”
Lý Phàm lắc đầu, bội phục nhìn Hàn Dịch: “Trường sinh quả có thể tăng 500 năm tuổi thọ của Tây Môn Nguyệt đạo hữu đã trân quý không tưởng rồi. Không ngờ Hàn đạo hữu lại tìm được bảo vật có thể kéo dài 800 năm tuổi thọ, thật sự là...”
Lúc này, Tây Môn Nguyệt cũng đầy hiếu kỳ, thay Lý Phàm hỏi: “Rốt cuộc đạo hữu tìm thấy viên Thiên Đô hoá vũ đan kia ở đâu vậy?”
“Có quan hệ gì với Lam Vũ Tiên Tôn ở Nguyên Đạo châu sao?”
Lý Phàm cũng nhìn chằm chằm Hàn Dịch, cực kỳ mong đợi đáp án của hắn.
Bị hai người nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, Hàn Dịch cũng cảm thấy lâng lâng.
Y cười khà khà một tiếng, tiêu sái phẩy quạt, nói: “Cũng không có gì. Bây giờ bảo đan đã dâng lên, nói cho các ngươi biết cũng không sao.”
“Hai vị có từng nghe qua Lam Vũ bảo hạp chưa?” Giọng hơi đắc ý, Hàn Dịch chậm rãi hỏi.
“Lam Vũ bảo hạp?” Tây Môn Nguyệt lặp lại một lần, tỏ vẻ mờ mịt.
Lý Phàm thì lại nghĩ đến điều gì đó, nhưng hắn cũng không đáp lời mà giả vờ lắc đầu nhìn Hàn Dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận