Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 379: Đám cổ truyền pháp giả

“Thật ra, so với đại động thiên đang hợp nhất ngũ hành. Khu vực hư không của Ngũ Hành động thiên mới xuất hiện ở châu Thiên Linh kia dường như quan trọng hơn một chút.”
“Nơi đó vốn dĩ đã là chỗ hoang vắng không ai lui tới, bây giờ lại đột nhiên trở thành nơi quan trọng, bị Vệ Thú viện bao vậy chặt chẽ như thế.”
“Nghe nói có rất nhiều Hợp Đạo đế trấn thủ.”
Hoàng Phủ Tùng tiếp lời cảm khái nói.
Lý Phàm nghe vậy cũng âm thầm gật đầu.
Theo lẽ thường mà nói, cùng một khu vực lại xuất hiện lần lượt hai Ngũ Hành động thiên là chuyện không thể nào.
Thế mà bây giờ lại thật sự xảy ra, không thể giải thích bằng cái gọi là trùng hợp ngẫu nhiên được.
“Lẽ nào khu vực hư không châu Thiên Linh kia, thế mà có thể thai nghén ra Ngũ Hành động thiên?”
Suy nghĩ tới đây, tâm tư của Lý Phàm không khỏi xoay chuyển.
“Định neo năm thứ chín, lúc ta vừa mới đến Tu Tiên giới, động thiên thuộc tính mộc trong Ngũ Hành động thiên đã bị phát hiện.”
“Dưới tình huống không khiến Vạn Tiên Minh phát hiện ra mà lấy Ngũ Hành đại động thiên đạt đến Nguyên Anh là chuyện khó khăn muôn phần.”
“Dù không sợ, nhưng khó tránh việc lãng phí rất nhiều cơ hội thử đi vào luân hồi.”
“Mà hư không của châu Thiên Linh, từ sau khi Ngũ Hành động thiên ban đầu bị di chuyển, chỗ đó đã trở thành điểm mù bị Vạn Tiên Minh bỏ qua.”
“Trước sau dài đến hơn hai mươi năm.”
“Huống hồ, có thể thai nghén lực lượng ngũ hành. Có lẽ cấp bậc sức mạnh còn cao hơn Ngũ Hành...”
“Đời sau, có thể tiến hành cùng lúc. Chọn lấy kẻ tốt nhất.”
Lý Phàm rơi vào mơ màng.
Hoàng Phủ Tùng lại nghĩ là Lý Phàm còn đang sững sờ trước tin này nên mỉm cười, cũng không quấy rầy mà đi.
Một khi xảy ra tình huống khẩn cấp thật sự, hiệu suất làm việc của Vạn Tiên Minh sẽ lập tức tăng cao lên.
Một ngày sau, Hoàng Phủ Tùng nhận được thông báo, ngay lập tức đến Cù Dương tiên thành.
Lại sau một ngày, Hoàng Phủ Tùng đạt được thông báo, lập tức tiến về Hùng Dương tiên thành.
Có người đã đợi sẵn ở đó.
Không dám sơ suất, Hoàng Phủ Tùng dẫn người của mình lên thuyền Độ Trần, bay ra khỏi Hóa Linh giản và tiến thẳng đến Cù Dương tiên thành.
Trong chuyến trở về, may mắn của đám người khá tốt.
Bãi Viêm Phần vạn dặm đang sục sôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Chỉ mất hai ngày rưỡi để đến đích.
Thành phố cổ tích Aoyang, quảng trường truyền pháp.
Quảng trường truyền pháp, Cù Dương tiên thành.
“Thích đạo hữu! Hạnh ngộ hạnh ngộ!” Hoàng Phủ Tùng chào đón một tu sĩ mặc đạo bào trắng có vẻ ngoài thiên hướng nam tử với nụ cười trên môi.
Lý Phàm cũng nhìn nữ hòa thượng tên Thích Bất Dịch.
Theo những gì Hoàng Phủ Tùng đã nói trước đó, tuy người này chỉ có tu vi Nguyên Anh nhưng lại được thủ tịch Lục Khê Thiền đánh giá rất cao.
Nhiều việc ở Sách Trận đường đều do người này xử lý.
Mà nàng không bao giờ làm cho Lục thủ tịch thất vọng.
Mọi việc luôn được thực hiện một cách có trật tự, không mắc bất kỳ sai phạm nào.
“Hoàng Phủ đạo hữu, mọi người đã đến đông đủ rồi chứ? Không chần chừ nữa, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi.” Sau khi chào hỏi, Thích Bất Dịch nói.
Hoàng Phủ Tùng gật đầu đồng ý, sau đó cả đám đi đến chân tượng thiên tôn, lối vào truyền tống trận đường xa.
Thích Bất Dịch rõ ràng đã nói qua từ trước.
Sau khi nhìn thấy Thích Bất Dịch dẫn đầu đội, tu sĩ canh gác chỉ kiểm tra tượng trưng rồi trực tiếp thả bọn họ đi.
Khoảnh khắc tiếp theo, mọi người đến không gian nơi màn ảnh tràn ngập những đám mây thu nhỏ trong Huyền Hoàng giới.
Thích Bất Dịch cầm ngọc bài trong tay, điều chỉnh điểm đến của truyền tống trận đường dài.
“Hoàng Phủ tiền bối, tại sao truyền tống trận đường dài này lại được thiết lập bên trong tượng thiên tôn?”
“Một bức tượng tốt thế mà bị khoét rỗng như này. Chẳng phải là bất kính với Truyền Pháp thiên tôn lão nhân gia sao?”
Trong khi chờ đợi trận pháp dịch chuyển được hình thành, Lý Phàm truyền âm hỏi Hoàng Phủ Tùng.
Sắc mặt Hoàng Phủ Tùng tối sầm, liếc nhìn Lý Phàm.
“Haha, tiểu hữu đừng suy nghĩ nhiều. thiên tôn đại nhân đã trường sinh cửu thị, siêu thoát vạn vật rồi.”
“Sao có thể quan tâm điều này.”
“Tuy nhiên, nghe người ta nói rằng truyền tống trận đường dài này ban đầu xây dựng đã được thiết kế như vậy rồi. Về lý do, ta e rằng chỉ có truyền pháp giả lúc trước chịu trách nhiệm chuyện này mới biết.”
Không biết nghĩ tới điều gì, cho dù không đồng tình lắm với vấn đề của Lý Phàm, nhưng Hoàng Phủ Tùng vẫn giải thích thêm.
“Truyền pháp giả?” Đây là lần đầu tiên Lý Phàm nghe đến từ bày.
Trong lòng của hắn khẽ rục rịch, nhưng vẻ ngoài lại chẳng thay đổi sắc mặt gì.
Truyền tống trận đường dài đã phát động, trong khung cảnh giả tưởng bị vặn vẹo kéo dài ra, Lý Phàm vẫn còn đang suy nghĩ về truyền pháp giả mà Hoàng Phủ Tùng vô tình nhắc đến đó.
Ý trên mặt chữ đã giải thích được ba chữ này.
Nhưng là sau khi liên hệ cùng với ‘Truyền Pháp thiên tôn’ lại chẳng còn đơn giản như vậy nữa.
Truyền pháp giả, truyền pháp của người nào?
Đương nhiên là pháp mới nghịch thiên địa chi lý của thiên tôn.
Trong đầu Lý Phàm phút chốc vụt qua hai bóng người.
Một thanh niên khí thế ngút trời, một thiếu nữ áo trắng như tuyết.
Bọn họ đều đến từ trong Vẫn Tiên giới ban đầu của Lý Phàm, hình ảnh lấy được từ một số tu sĩ Vạn Tiên Minh bao vây Chương Thiên Mạch khi Lý Phàm sử dụng Tử Tiêu Quan Hồn Thuật.
Thiếu niên có Kim Đan mười năm, thiếu nữ có Nguyên Anh hai mươi năm.
Bọn họ là những tu sĩ may mắn được tận mắt chứng kiến thiên tôn thuyết pháp, đồng thời bọn họ cũng là nhóm đầu tiên được hưởng lợi từ pháp mới.
Bọn họ đi khắp thế giới để truyền bá và phổ biến pháp mới cho thiên tôn.
Nguyên mẫu ban đầu của Vạn Tiên Minh thậm chí còn được thành lập bởi nhóm người này.
Trước đây, Lý Phàm không chắc những người này có phải đã sống sót sau bao thảm họa thời kỳ thượng cổ cho đến nay hay không.
Hôm nay lời nói vô tình của Hoàng Phủ Tùng đã giúp Lý Phàm xác nhận.
Đám truyền pháp giả trước kia vẫn còn không ít người sống sót cho tới tận bây giờ.
Hơn nữa còn nắm giữ những vị trí then chốt trong Vạn Tiên Minh.
“Trước đó ta suy đoán Thiên Huyền Kính có thể sẽ là chúa tể chân chính Vạn Tiên Minh. Nhưng bây giờ xem ra, đám truyền pháp giả mới là người cầm quyền ẩn giấu sau lưng Vạn Tiên Minh.”
“Hửm? Không đúng.”
Nghĩ tới đây, Lý Phàm chợt sững sờ.
“Thiên Huyền Tỏa Linh.”
“Có lẽ...”
Ngay khi hắn dường như sắp chạm tới sự thật của vấn đề, truyền tống trận đường dài vừa hay kết thúc.
Một cảm giác choáng váng đột ngột ập đến, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hắn.
Rõ ràng, nhiều người trong đội ngũ Hoàng Phủ Tùng chưa bao giờ thử qua truyền tống trận đường dài.
Mất cảnh giác, cơ thể bọn họ nghiêng lệch suýt ngã xuống đất.
Trông khá xấu hổ.
Thích Bất Dịch không có biểu hiện gì bất thường mà lấy ra viên Tịnh Thể Phất Trần đan từ trong lòng ra một cách rất chuyên nghiệp rồi phân phát cho mọi người.
Lý Phàm ghi nhớ lại cảm giác vừa lóe lên trong kia, rồi nuốt đan dược vào.
Đan dược tỏa ra ánh sáng màu lục tan chảy trong miệng, phát huy tác dụng rất nhanh.
Sau một lát, cảm giác không thoải mái của cơ thể đã biến mất.
Dưới sự chỉ huy của Thích Bất Dịch, mọi người lần nữa thông truyền tống trận đường dài trên quảng trưởng của Thiên Khu châu đến thành Chư Tì.
Sau đó tự mình triệu hồi một chiếc thuyền Độ Trần, chở mọi người hướng về phía Ngũ Hành đại động thiên.
Bước vào trong khoang thuyền, Lý Phàm lập tức đã nhận ra chiếc thuyền Độ Trần này khác hoàn toàn với chiếc của Hoàng Phủ Tùng.
Thân thuyền ngăn cách trong ngoài, khi vào bên trong sẽ mất đi nhận thức với bên ngoài.
Dù là giờ phút này thuyền Độ Trần dùng tốc độ cực nhanh chạy như bay, Lý Phàm cũng chỉ như đang đứng trong một trạch viện tĩnh lặng.
Chẳng mảy may cảm nhận được sự thay đổi của bên ngoài.
Cho dù là bằng mắt thường hay dùng thần thức đều không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận