Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1242: Chấp niệm thám hiểm tinh hải

“Lực siêu phàm trên thế giới đều đã biến mất, tuổi thọ trăm năm của người bình thường đã là cực hạn.”
“Không sai, sự truy cầu vĩnh hằng của người đời là không đổi.”
“Nghiên cứu, phân tích, lợi dụng pháp tắc, tuy người phàm cũng có thể tung ra sức mạnh kinh thế hãi tục.”
Thế giới trống không trước mắt Tôn Nhị Lang, đột nhiên xuất hiện một vật thể hình cầu.
Bóng vật thể hình cầu tự quay, trên đó là vô số điểm chấm màu đen đại diện cho nhân loại, không ngừng di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Mới đầu các kiến trúc trên mặt đất chỉ cao hơn một trượng, nhưng theo dòng chảy cực nhanh của thời gian, càng ngày càng nhiều toà cao ốc cao tầng xé đất vươn lên.
Không bao lâu sau, thậm chí các máy móc bay được xuất hiện trong những đám mây.
Tôn Nhị Lang vừa biên tập lại những tưởng tượng về thế giới, vừa nhớ lại chỉ dạy của sư tôn lúc đó.
“Khốn cảnh của Huyền Hoàng giới, thật ra bản chất cũng giống với mấy thế giới không có lực siêu phàm này. Điển tích cổ cũng đã nói nhiều, Tiên Đạo vĩnh hằng. Lời này cũng có thể không phải là giả.”
“Cái gọi là ‘Tiên’, chính là lý của đạo nghèo, vận dụng đạo với trình độ cực cao. Đứng ở đầu bên kia của toàn bộ sinh linh, ngang hàng với đạo, cúi nhìn chúng sinh, không chết không diệt.”
“Nhưng nếu như bản thân ‘Đạo’ xảy ra biến hoá, sẽ như thế nào?”
“Đạo vẫn sẽ là Đạo. Nhưng những thứ không cách nào thích ứng với Đạo sau khi thay đổi, sẽ không thể tránh khỏi đi đến diệt vong.”
“Không thể tương hợp với Đạo, Tiên không xứng đáng với danh xưng Tiên. Bọn họ sẽ vẫn lạc.”
“Trong muôn nghìn chúng sinh, cuối cùng cũng sẽ có ‘người dùng Đạo’ mới được sinh ra. Sức mạnh mà bọn họ nắm giữ, cũng sẽ ngày càng mạnh.”
“Trở thành ‘Tiên’ mới.”

Lúc đó, những lời này của Thánh Hoàng không mặt huyền diệu lại càng huyền diệu, không chỉ Tôn Nhị Lang, mấy vị thân truyền bên dưới Thánh Hoàng toạ, cũng không một ai có thể hiểu được đạo lý trong đó.
Nhưng giờ phút này, nhờ sự giúp đỡ của sức mạnh quả Chân Thực, may mắn được trải nghiệm tư vị của người tạo ra thế giới.
Tôn Nhị Lang nhìn thế giới trước mặt mà mình tạo ra, trong lòng bỗng có cảm giác.
Trong thế giới hình cầu kia, trải qua diễn biến tự nhiên của vô số năm, cuối cùng cũng sinh ra sắc tộc phù hợp với Đạo của thế giới mà mình tạo ra.
Bọn họ có thể cảm giác được bí mật cuối cùng của thế giới mà các sinh linh khác không cảm nhận được, mà mượn nó để trở thành sinh linh ‘dùng Đạo’ của thế giới nơi này.
Đùng!
Tầm mắt Tôn Nhị Lang cấp tốc xuyên qua, rơi lên khối hình cầu mà mình tạo ra.
Trong một toà kiến trúc bình thường trong đấy, một vị học giả trẻ tuổi đang chau mày suy nghĩ dưới ánh đèn.
Trên bảng đen trước mặt hắn, viết đầy công thức với hình vẽ phức tạp.
“Không đúng, không đúng, không đúng…”
“Rốt cuộc là ở đâu xảy ra vấn đề? Tại sao kết quả mà ta tính ra, so với quỹ đạo chuyển động thực tế lại xảy ra chênh lệch lớn như vậy?”
“Cứ như là có một loại sức mạnh, đang trói buộc chúng ta, không để cho chúng ta rời khỏi khối tinh cầu này.”
Học giả kia đau khổ nắm lấy tóc của mình, mà sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Trong màn đêm tối đen, dường như vừa vặn mắt đối mắt với Tôn Nhị Lang.
Trước mắt Tôn Nhị Lang một trận mờ ảo, cảnh tượng ầm ầm vụn vỡ.
Sau khi định thần, hắn kinh ngạc phát hiện, trên khối cầu đã bắt đầu có những phi thuyền, đang thử nghiệm bay ra khỏi ‘biên giới của thế giới’.”
Nhưng bên ngoài thế giới, Tôn Nhị Lang vẫn như cũ chưa tạo ra vật gì.
Bọn họ tự nhiên không thể thành công.
Ý niệm của Tôn Nhị Lang lập tức thay đổi, bắt đầu khai mở địa đồ mới.
Trong không gian màu trắng dần dần trở nên u tối. Trong bầu trời, ngoại trừ khối tinh cầu ban đầu ra, trên hàng nghìn tinh cầu khác cũng bắt đầu xuất hiện.
Phạm vi địa đồ bỗng chốc rộng ra hơn mười vạn lần, Hoá Đạo Thạch của Tôn Nhị Lang đột nhiên có chút không chịu đựng nổi.
Để giảm nhẹ khối lượng công việc, Tôn Nhị Lang thiết lập cơ bản các khối tinh cầu này đều tràn đầy tĩnh mịch, là nơi hoang vu không tồn tại sự sống.
Đồng thời để phòng con người ở tinh cầu ban đầu mở rộng nơi sống quá nhanh, hắn kéo khoảng cách của mỗi khối tinh cầu ra rất xa.
Xa đến nỗi không có sức trường sinh, gần như là tận cùng một đời người, đều không cách nào thực hiện việc băng qua khoảng cách giữa các tinh cầu.
Phải mất sức chín trâu hai hổ, Tôn Nhị Lang mới miễn cưỡng cứu được thế giới ban đầu đang sắp sụp đổ.
Nhưng rất nhanh, vẫn chưa đợi đến lúc hắn hoàn thiện, mở rộng bản đồ tinh hài, thế giới lại trở nên tràn ngập nguy cấp.
Sau một phen tra xét, Tôn Nhị Lang giật mình, hoá ra là dân cư ban đầu vậy mà lại sinh lòng hoài nghi về sự chân thật với thế giới mà bọn họ đang sống.
Không chỉ là không cách nào bay đến tận cùng thế giới, còn là do bọn họ quan sát đo đạc được vô số tinh cầu trong tinh hải mà trước đây bon họ chưa từng thấy.
Mấy tinh cầu này cứ như đột nhiên xuất hiện vậy, đánh bại nhận thức của bọn họ.
“Không thể thô bạo mà thiết lập chuẩn tắc, mà phải đem quan niệm của vạn sự vạn vật cắm rễ vào nguyên lý nền móng của thế giới.”
Trong đầu Tôn Nhị Lang đột nhiên hiện lên câu nói này.
Rất nhanh, hắn đã tiến hành các điều chỉnh tương ứng.
Tiếp sau đó, dưới sự quyết tâm không từ bỏ, dân cư ban đầu lại lần nữa thử nghiệm, có một chiếc phi thuyền vậy mà lại thành công thoát ra được vòng vây của tinh cầu, tiến vào tinh hải.
Nhân loại trên phi thuyền, bất ngờ phát hiện bên ngoài tinh cầu, tồn tại một vòng sáng màu xanh lam.
Chính vì sự tồn tại của vòng sáng này, quấy nhiễu sự quan sát đo đạc bên ngoài của bên trong tinh cầu. Và cũng ngăn cản việc trước đây bọn họ xông ra khỏi tinh cầu.
Chiếc phi thuyền sau khi trả qua nguy hiểm sinh tử, cuối cùng cũng trở về mặt đất, công khai phát hiện này với quần chúng.
Mà các học giả trên tinh cầu, sau quá trình tính toán gia nhập biến số là tinh cầu này vào, cuối cùng đưa ra kết luận so với thực tế tạm thời là đồng nhất.
Mọi người hoan hô, đón chào thời đại mới đang đến, đồng thời xem tất cả thành viên trên chiếc phi thuyền đầu tiên bay ra khỏi vũ trụ đều là anh hùng.
Có được kinh nghiệm thành công, sau đó dân cư ban đầu trên tinh cầu bị áp chế đã lâu phát triển lên đỉnh cao cực nhanh.
May là lúc này trên bản đồ tinh hải hoang vu, Tôn Nhị Lang đã vẽ được kha khá rồi.
Mà bởi vì tạo ra tinh hải rộng lớn, dùng đến không gian và thời gian, tạm thời ổn định được mấy dân cư ban đầu này.
Nhưng Tôn Nhị Lang biết, đây chẳng qua chỉ là kế tạm thời.
Cũng sẽ có một ngày, bọn họ cũng cảm nhận được dị thường của mảng tinh hải này.
“Nếu như không muốn bị phát hiện, thì phải tiếp tục mở rộng mảng tinh hải này.”
“Hơn nữa tốc độ mở rộng, phải vượt qua tốc độ thám hiểm của mấy con người nhỏ này.”
Tầm mắt vĩ mô lại lần nữa phóng ra hơn vạn lần.
Tinh vân, tinh hà vô tận, sinh ra bên ngoài bóng đêm.
Hoá Đạo Thạch cũng bắt đầu chuyển vận đến cực điểm.
“Cái gọi là rút dây động rừng. Giữa mỗi vật thể trong tinh hải đều có mối liên hệ với nhau.”
“Chứ không phải đơn thuần phía sau cộng vào phía trước là được, còn phải cân nhắc về ảnh hưởng của sự xuất hiện của bọn chúng đối với tinh cầu ban đầu.
“…”
Sau khi Tôn Nhị Lang suy tính, cảm thấy nguy hiểm Hoá Đạo Thạch sắp tan vỡ, dứt khoát quyết định thô bạo mà dùng không gian để vượt qua, giảm thiếu ít nhất mấy ảnh hưởng này.
“Đợi khi mấy con người nhỏ này cảm thấy không đúng, chắc cũng là chuyện rất lâu sau này rồi.”
Dân cư ban đầu vẫn như cũ tiến bộ rất nhanh.
Bọn họ nghiên cứu vòng tinh cầu, phát minh ra phi thuyền đi ngược, có thể mượn ngược lại sức trói buộc của vòng tinh cầu.
Như một chiếc ná, đem phi thuyền phóng ra ngoài rất nhanh.
Tuy không có cách nào quay đầu lại, nhưng cũng có thể tăng nhanh đến cực đại tốc độ thám hiểm mảng tinh hải này của dân cư ban đầu.
“Cũng nhanh qua rồi đi?”
Tôn Nhị Lang mắt nhữ a mồm chữ o nhìn chiếc phi thuyền đi ngược đầu tiên, không ngừng mượn lực của vòng tinh cầu từ những tinh cầu đi qua để tăng tốc.
Đi hướng về biên giới tinh hải.
“Không được…”
Tôn Nhị Lang trầm ngâm một lát, dẫn lấy một ngôi sao băng, thay đổi quỹ đạo vận động ban đầu, khiến nó hung hăng đập vào chiếc phi thuyền đi ngược kia.
Lại không ngờ bị con người trên phi thuyền tránh được cực hạn.
Trước mắt hoa một cái, cảnh tượng trên phi thuyền đi ngược xuất hiện trước mặt Tôn Nhị Lang.
“Đại nhân, may nhờ có ngươi! Nếu không lần này chúng ta thật sự chết mất xác rồi!”
Một vị nam tử trung niên râu dài gương mặt nghiêm túc, sắc mặt không hề thả lỏng: “Viên đá vụn này, tới có chút kỳ lạ. Trong vũ trụ bao la như vậy, là nhất định phải gặp chúng ta…”
“Làm tốt công tác phòng bị! Không được lơ là!”
….
Nghe con người nhỏ này nói chuyện, Tôn Nhị Lang không kìm được xấu hổ, chuyện này đích thực mình làm có chút bữa bãi rồi.
Nhưng trong phút chốc hắn cũng nghĩ ra cách để bù đắp.
Tôn Nhị Lang điểm nhẹ vào một khối tinh cầu gần với phi thuyền đi ngược nhất.
Không bao lâu, nó liền ầm ầm vụn vỡ.
Biến thành trăm nghìn đá vụn, như cơn mưa lớn mà ào ạt đập vào phi thuyền đi ngược.
May mắn chỉ đến một lần.
Tụ đá vụn dày đặt như thế, còn được dẫn nhắm thẳng vào.
Phi thuyền đi ngược tất nhiên không còn khả năng may mắn sống sót nào.
Va vào nhau, biến thành một ngọn lửa, từ đó biến mất trong tinh hải.
Nhưng mà, một sự cố căn bản không cách nào ngăn cản tính hiếu kỳ về tinh hải của mấy dân cư ban đầu.
Sau đó, càng ngày có càng nhiều phi thuyền đi ngược to lớn, tiên tiến không ngừng bay ra từ tinh cầu ban đầu.
Thám hiểm bốn phương tám hướng.
Tuy rất muốn, lại dùng cách cũ đem phá hủy toàn bộ mấy phi thuyền này. Nhưng Tôn Nhị Lang biết, lần ra tay trước của mình, đã động chạm vào quy tắc tạo ra trò chơi này.
Nếu như tiếp tục trực tiếp hạ màn, vậy thế giới nơi này sụp đổ lại càng nhanh.
Thế là Tôn Nhị Lang chỉ có thể nghĩ cách khác.
Hắn nhìn vô số phi thuyền đang bắn lượn trong vòng tinh cầu, không bao lâu đã có chủ ý.
Vừa có ý niệm, vòng tinh cầu trên tinh cầu đầu tiên đã âm thầm xảy ra biến hoá không ai biết.
Khi dân cư ban đầu phát hiện gì đó không đúng, đã là chuyện của một năm sau rồi.
Trên tinh cầu đón nhận thời tiết cực đoan phá vỡ kỷ lục trên diện rộng.
Rét lạnh, hạn hán, bao phủ tàn phá.
Sản xuất lương thực bị giảm, thậm chí tỉ lệ sinh sản của dân cư ban đầu cũng bắt đầu hơi giảm mức nhẹ.
Con người nhỏ cảm thấy không đúng, tập hợp học giả tinh nhuệ nhất trong tinh cầu, bắt đầu nghiên cứu nguyên nhân của mấy tai họa này.
Cuối cùng, bọn họ đưa ra kết luận.
Vòng tinh cầu tuy trói buộc bọn họ, không cho bọn họ ra ngoài tinh hải.
Nhưng đồng thời cũng là một tầng ô bảo hộ.
Cách ly tinh cầu ra khỏi điều kiện cực đoan trong tinh hải.
Mà mấy năm nay, do lạm dụng lực đàn hồi của vòng tinh cầu, khiến cho vòng tinh cầu xuất hiện sự giảm mức nhẹ.
Cho dù loại giảm mức nhẹ này đối với bản thân vòng tinh cầu mà nói, có thể lướt qua không tính.
Nhưng với trạng thái yếu ớt của tinh cầu, lại căn bản không chịu nổi ảnh hưởng của nó đem đến.
Sau một trận thảo luận kịch liệt, mấy dân cư ban đầu cuối cùng cũng tạm thời từ bỏ kế hoạch thám hiểm tinh hải.
Phi thuyền đi ngược, cũng từ đó bị niêm phong cất lại.
“Lại có thể kiên trì một đoạn thời gian nữa.”
Tôn Nhị Lang không khỏi thở ra một hơi.
“Cũng không biết, thế giới hiện thực bên ngoài cuối cùng đã qua bao lâu rồi.”
Hắn nhìn mảnh tinh hà chính tay mình tạo ra trước mắt, sắc mặt không kìm được trở nên có chút hoảng hốt.
Thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt tinh cầu ban đầu lại qua trăm năm.
Bắt đầu từ thập kỷ thứ ba, đã lần lượt có nhiều phi thuyền tiếp cận vòng tinh cầu, lấy mẫu nghiên cứu.
Thập kỷ thứ năm, trải qua nỗ lực không ngừng của toàn thể con người nhỏ, cuối cùng bọn họ cũng tìm được cách để bù đắp tổn hại của vòng tinh cầu.
Tôn Nhị Lang chính mắt trông thấy, mấy con người nhỏ này trong phòng thí nghiệm, tái hiện lại sức mạnh của vòng tinh cầu.
Không khỏi chấn động thần trí, trong đầu óc dâng lên trăm ngàn mối suy tư.
“Sức mạnh của vòng tinh cầu, là pháp tắc cơ bản để ban đầu ta tạo ra thế giới.”
“Nhưng mấy con người nhỏ này cũng có thể hiện hoá pháp tắc của thế giới này. Cùng là một bộ phận của thế giới, bọn họ có năng lực khám phá bản chất ban đầu của thế giới…”
“Bởi vì tồn tại chân thực, cho nên mới nghiên cứu, cộng thêm lợi dụng được.”
Sự biến hoá trên tinh cầu ban đầu vẫn tiếp tục.
Con người nhỏ trải qua nhiều lần thử nghiệm, sau khi thực sự bù đáp tính hữu hiệu của tinh cầu, bị nhịn quá lâu, bọn họ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
Thời đại thám hiểm hoàng kim trước đây chưa từng có đã đến.
Vô số phi thuyền đi ngược, lại lần nữa rời khỏi tinh cầu ban đầu, thám hiểm tinh hải vô tận.
Thập kỷ thứ bảy, con người nhỏ phát minh ra phương pháp không cần mượn lực đàn hồi của vòng tinh cầu, cần dựa vào lò động lực của vòng tinh cầu, là có thể đi xa.
Từ đó dân cư ban đầy đã chính thức thực hiện được việc đi lại trong thám hiểm tinh hải.
Thập kỷ thứ tám đến thập kỷ thứ mười, con người nhỏ đón nhận thời đại khai phá tinh hải, thực dân.
Đến đây, Tôn Nhị Lang biết việc thế giới hoang đường này của mình bị đâm thủng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhìn lại vô số con người nhỏ từ xưa đến nay không tiếc hy sinh, lòng Tôn Nhị Lang không hiểu vì sao lại sinh ra cảm xúc khó tả.
Không thử mở rộng biên giới đại tinh hải nữa.
Chỉ là âm thầm nhìn dấu tích mấy con người nhỏ đi đến biên giới thế giới.
Năm trăm năm sau.
Khi một chiếc phi thuyền đi ngược hình thù kỳ lạ cuối cùng cũng đến biên giới tinh hải.
Thế giới trước mắt Tôn Nhị Lang đột nhiên lay động.
Đùng!
Như một nhóm các hành tinh bạo nổ, phát ra ánh sáng chói chang.
Biến mất không còn trông thấy nữa.
Tôn Nhị Lang lại không hề trở lại thế giới hiện thực.
Trước mắt vẫn là một mảng trống không.
“Hử?”
Tôn Nhị Lang có chút bất ngờ, nhìn xung quanh trái phải, không biết đã xảy ra biến cố gì.
“Ngươi cảm thấy, thế giới ban nãy, có vấn đề gì không?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Tôn Nhị Lang.
Tim Tôn Nhị Lang thịch một cái, lập tức xoay người lại.
Chỉ trông thấy một vị đạo nhân mày tóc trắng muốt, tay cầm phất trần, đang cười đánh giá hắn.
“Đây là…”
Trong lòng Tôn Nhị Lang lờ mờ đoán được thân phận của người này, làm bộ can đảm thăm dò nói: “Bái kiến thiên tôn.”
Đạo nhân kia cũng không đáp lời, như cũ cười hi hi nhìn Tôn Nhị Lang.
Tôn Nhị Lang trầm ngâm một chút, nhớ lại văn minh của con người nhỏ trong tinh cầu ban đầu.
Qua một lúc, hắn giật mình nói: “Có chút không đúng. Con người nhỏ trên tinh cầu đó….”
“Quá đoàn kết.”
“Vậy mà lại không xảy ra chiến tranh, nội chiến. Thậm chí khi tinh cầu xảy ra nguy hiểm, bọn họ đều có thể gác qua mâu thuẫn, bắt tay để giải quyết.”
“Tương tự với tình hình của Huyền Hoàng giới hiện nay, thật khiến người ta suy nghĩ.”
Tôn Nhị Lang lắc đầu.
Đạo nhân gật đầu, mà sau đó hỏi tiếp: “Chuyện này là một. Còn nữa?”
“Còn nữa?”
Tôn Nhị Lang hơi chau mày.
“Chấp niệm thám hiểm tinh hải của con người nhỏ, có chút hơi quá sâu rồi.”
“Cho dù bị cản trở bởi nhiều nguy hiểm, cũng như cũ từ đầu đến cuối không từ bỏ.”
“Ngay cả cấp bậc đỉnh cao nhất của cả tinh cầu, cũng ôm niềm tin như vậy…”
Tôn Nhị Lang nhìn đạo nhân.
“Chuyện này mà trong thế giới hiện thực, có thể sẽ khó mà tưởng tượng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận