Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 809: Linh Mộc luyện pháp bảo

“Cứ cảm thấy nơi này hơi u ám.” Thương Thiên Tứ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lý Phàm cũng cảm nhận được dường như trong sơn cốc này có một vài khí tức khác thường.
Thiên Dương sải chân bước ra chắn trước mặt bọn họ.
Lý Phàm ở phía sau cẩn thận quan sát xung quanh.
Đáy cốc nằm bên dưới ngọn núi cao ngàn trượng, quanh năm không thấy ánh nắng mặt trời, khí độc dày đặc.
Động thực vật sinh sống ở đây cũng không giống trên núi Thái Hư.
Giống như bỗng nhiên đi đến một thế giới khác.
“Khí độc này lại có thể quấy nhiễu thần thức.”
Đi vào trong sơn cốc, không những bước chân phải cẩn thận từng li từng tí, tầm mắt bị cản trở, ngay cả thần thức cũng không thể dò xét toàn bộ diện mạo của nó.
Đi lên phía trước không bao lâu, Thương Thiên Tứ bỗng nhiên dừng lại.
“Tiếng đinh đong biến mất rồi.”
Hắn bỗng quay đầu lại.
Lý Phàm trầm ngâm một lúc, dựa vào âm thanh cảnh báo của ‘Tru Huyền’ xác định được một phạm vi đại khái trong sơn cốc.
Trong phạm vi khoảng ba trượng nhìn không sót thứ gì.
Nhưng rõ ràng không hề tồn tại dư nghiệt khả nghi của Thiên Huyền giáo.
“Hửm?”
Lý Phàm nhìn hai người Thương Thiên Tứ.
Linh khí phóng nhanh ra tiêu diệt toàn bộ cỏ dại và động vật trong khu vực này.
Sau khi quét sạch tầng phù sa dày đặc, một phiến đá trơn bóng hiện ra.
“Đây là.”
Lý Phàm sờ vào phiến đá, cảm thấy hơi quen.
Ngay lập tức đã nhớ ra. Không phải trong thế giới Huyền Hoàng hiện tại, mà là trong cảnh tượng ‘Ninh Viễn lấy thọ quả’ ở Vẫn Tiên cảnh.
Hắn đã từng nhìn thấy phiến đá giống như thế này trong căn phòng nhỏ nơi Bạch tiên sinh sinh sống ở thành Ninh Viễn.
Lam quang Hóa Đạo Thạch lấp lánh nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Nét mặt Lý Phàm bỗng trở nên kỳ lạ.
Không thể nói hai phiến đá này giống nhau hoàn toàn.
Chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.
“Tuyệt Tiên Thạch Bản.”
“Lẽ nào...” Trong lòng Lý Phàm nảy ra một suy đoán.
Ra lệnh cho Thiên Dương nhấc phiến đá lên, còn mình lại chạy trốn ra xa.
Sau khi Thiên Dương đi vào trong mật thất bí mật thăm dò một vòng rồi quay ra, ra hiệu bên trong không có nguy hiểm.
Lý Phàm mới bay xuống.
Không khác mấy so với cảnh tượng hắn từng trải qua trong trí nhớ.
Trong không gian không quá lớn, một tượng đá vô diện đứng sừng sững dựa vào tường.
Có lẽ bởi vì sự ngăn cách của Tuyệt Tiên Thạch Bản, cho nên chiếc bàn màu nâu ở chính giữa dù trải qua hàng ngàn năm.
Vẫn trông chẳng khác gì so với trước đó.
Thậm chí còn ngửi thấy được mùi máu tanh nhàn nhạt giống như trong không khí.
Hộp gỗ ở góc bàn, bình đất nung trong suốt được đặt dọc theo bức tường.
Và hai mươi tám bộ hài cốt của ‘loài thú’ được chôn dưới góc tường.
Những thứ này đã chứng minh đây chính là mật thất bí mật trong nhà Bạch tiên sinh mà Lý Phàm từng đến trong Vẫn Tiên cảnh.
Những sự vật tồn tại trong Vẫn Tiên cảnh lại rơi đến trước mắt mình một cách khó hiểu.
Phát hiện này khiến Lý Phàm sinh ra cảm giác hoang đường về sự biến đổi huyền ảo và đan xen của thời không.
“Núi Thái Hư từng là thành Ninh Viễn sao?”
“Nói như vậy Tử Tiêu tông cách nơi này không xa?”
Ánh mắt Lý Phàm sáng lên, nhanh chóng đối chiếu theo thông tin trong ‘Cổ Kim Sơn Hà Khảo’ của Tây Môn Vũ.
“Không đúng.”
Một lúc sau, Lý Phàm cau mày.
Theo tình báo của Tiêu Tu Viễn ở đời trước, di tích của Tử Tiêu tông hiện nay nằm ở châu Lâm Lang trung bộ Vạn Tiên Minh.
Cách nơi này khá xa.
Mà năm đó, thành Ninh Viễn nằm trong phạm vi thế lực của Tử Tiêu tông, khoảng cách không qua vạn dặm.
“Xem ra Sơn Hà Khảo của Tây Môn Vũ có sai sót.”
“Cũng không thể trách hắn được. Ai mà ngờ được, sau hàng ngàn năm cùng một châu lại tách ra trời nam đất bắc như thế chứ.”
“Căn bản không phải là điều mà Sơn Hà Chi Biến có thể giải thích được. Giống như có người cố ý chia cắt phân tách ra.”
Trước đây Lý Phàm đã biết Huyền Hoàng giới bây giờ được hình thành từ bản giới Huyền Hoàng cộng thêm một vài thế giới dung hợp vào.
“Bây giờ xem ra, trừ những nơi dung hợp, còn có nơi được cải tạo.”
“Rốt cuộc Truyền Pháp thiên tôn muốn thế nào?”
“Ở cuối đời 115 cuối cùng bị Chân Tiên diệt thế, lẽ nào tiếng rống giận kinh động trời đất ấy phát ra từ Truyền Pháp?”
“Xem ra Huyền Hoàng giới có ý nghĩa khá đặc biệt với hắn.”
Suy nghĩ dần lắng xuống, Lý Phàm cẩn thận ra lệnh cho Thiên Dương đào nơi này xuống ba thước để đảm bảo nơi này không còn sót bất cứ thứ gì nữa.
“Tượng thần Huyền Thiên vô diện này đều được tạo thành từ Tuyệt Tiên Thạch Bản, giá trị liên thành.”
“Nhưng mà thay vì bán đi, chi bằng dùng làm biển hiệu ‘Vạn Giới Liên Hợp hội’ đi. Suy cho cùng trong thiên hạ này nói không chừng chỉ còn lại một tượng thần Huyền Thiên này thôi.”
Lý Phàm lại nghĩ đến Pháp Vương Huyền Thiên giáo vẫn còn đang chìm vào giấc ngủ dưới Tử Tiêu tông.
“Nói không chừng đến lúc nó lại tạo được hiệu quả thần kỳ.”
Cất tượng thần đi, cảm ứng của bí pháp Tru Huyền cũng yên tĩnh trở lại theo đó.
“Tiền bối, pho tượng đó là thứ gì? Trông có hơi đáng sợ.” Thương Thiên Tứ không khỏi cất tiếng hỏi.
“Thứ này liên quan đến bí mật thượng cổ. Lịch sử lâu đời, thậm chí còn có trước khi Truyền Pháp thiên tôn nổi dậy. Sau này ngươi sẽ biết thôi.” Lý Phàm nở một nụ cười thần bí, nói một nửa giấu một nửa, thành công khơi gợi hứng thú của Thương Thiên Tứ.
Trước khi đi, tâm niệm Lý Phàm khẽ động, dứt khoát chia cắt mật thất bí mật này mang đi.
Khiến Thương Thiên Tứ trố mắt đứng nhìn.
Lý Phàm không để ý lắm, sau đó dẫn Thương Thiên Tứ về ‘Linh Mộc giới’.
Trên đường khi vượt qua biên giới châu vực còn gặp phải một nhóm tu sĩ tuần tra. Cũng may Lý Phàm có bí thuật ‘Một Tay Che Trời’ nên không ai phát hiện ra họ.
“Tiểu Thương à, ngươi thấy nơi này thế nào?”
Lý Phàm đứng trên đỉnh linh thụ, hỏi Thương Thiên Tứ ở bên cạnh.
“Tốt thì có tốt, nhưng mà hơi...”
“Tầm thường.”
Thương Thiên Tứ nghẹn một lúc lâu rồi nói ra một chữ như vậy.
“Đúng vậy, gần như là một đồng bằng mênh mông vô tận, rất ít sông núi đẹp đẽ. Càng không thể so với Huyền Hoàng giới vô số kỳ cảnh. Cho nên tiếp theo phải nhờ vào ngươi rồi.” Lý Phàm nói sâu xa.
“Hả?” Thương Thiên Tứ ngẩn ra rõ ràng không hiểu ý nghĩa trong câu nói của Lý Phàm.
“Hồ lô tử kim của ngươi không phải có thể hiện thực hóa Huyền Hoàng kỳ cảnh sao? Hãy hiện thực hóa từng thứ một ở trong Linh Mộc giới này đi. Cho dù không sánh bằng bản gốc cũng không sao.”
“Hãy tạo lại Huyền Hoàng ở trong thế giới nhỏ này đi!”
“Nghĩ lại xem, khi có người mới đến nơi này, thứ đập vào mắt họ đầu tiên chính là giang sơn giống với Huyền Hoàng giới.”
“Như thế sẽ chấn động như thế nào chứ!”
Lý Phàm thì thầm.
Còn hơi thở của Thương Thiên Tứ không khỏi trở nên dồn dập.
“Ta đi làm ngay.”
Thiếu niên chính trực lập tức vỗ ngực đảm bảo.
“Trước khi hiện thực hóa phải quy hoạch vị trí cảnh quang kỹ càng.”
“Tộc trưởng Thụ Nhân sống nhiều năm, có vấn đề gì không nắm rõ ngươi có thể thỉnh giáo nàng.” Lý Phàm không quên căn dặn.
Thương Thiên Tứ vội vàng gật đầu.
“Có Tiểu Thương giúp đỡ, ‘Vạn Giới Liên Hợp hội’ của chúng ta càng lúc càng ra dáng rồi.”
“Chỉ cần hoàn thành giao dịch với bên Ngũ Lão hội, vật tư đầy đủ thì có thể chính thức khai công xây dựng.”
Trong lòng Lý Phàm có chút tự đắc.
“Không biết có thể luyện hóa Linh Mộc giới thành bảo vật tùy thân hay không.”
“Sau này dùng điểm neo hoán đổi trói buộc với Hoàn Chân.”
“Trước mắt xem ra một căn cứ kiên cố vững chắc vẫn có mấy phần quan trọng.”
Lý Phàm không khỏi thầm mơ mộng xa xôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận