Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 142: Chúng Tiên tru Xích Viêm

Mặt trời hiện lên trong đêm đen.
Kỳ cảnh này hấp dẫn mọi sinh linh chưa nghỉ ngơi trong Tùng Vân Hải bấy giờ, tất cả đều nhìn lên đỉnh đầu.
Đồng thời, một giọng nói già nua cũng truyền xuống từ trên trời.
Thanh âm tựa như sấm sét, trong phút chốc, truyền khắp Tùng Vân Hải.
"Nếu các ngươi đã cầu xin lão phu tương trợ, vậy thì ta sẽ giúp các ngươi một phen. Còn chuyện có thể thành hay không thì phải xem tạo hoá của chính các ngươi!”
Dưới ánh sáng chói lọi của mặt trời, thiên địa chi phách Xích Viêm, vốn không thể nào bị người khác nhìn thấy, nay lại xuất hiện rõ rệt trên bầu trời.
"Đó là... gì?”
So với vầng mặt trời đang chiếu rọi Tùng Vân Hải kia, bóng dáng đỏ thẫm này cực kỳ nhỏ bé.
Thế nhưng, ánh mắt của tất cả tu sĩ đều không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó.
Dục vọng không đáy tràn lên trong thâm tâm.
Lý trí dần bị mất đi, không ngừng có tu sĩ lao về phía Xích Viêm trên bầu trời như thiêu thân lao vào lửa đỏ.
Nhưng chưa kịp đến gần thì toàn thân đã bị lửa thiêu thành tro.
Từng đợt dị tượng ngã xuống lần lượt xuất hiện trên bầu trời giống như những tràng pháo hoa.
Trên Vạn Tiên đảo, cảnh tượng cũng loạn tùng phèo lên.
"Là thiên địa chi phách! Đó là thiên địa chi phách, sau khi ăn được nó, sẽ có thể dùng thân Hợp Đạo!”
Ánh mắt của vô số tu sĩ trở nên đỏ bừng, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Trong khoảnh khắc, đã có tu sĩ bị dục vọng che mắt, bay lên bầu trời như bị ma nhập.
Tuy nhiên, khi bọn họ phi hành đến độ cao vượt qua pho tượng của Tiên Tôn truyền pháp kia, bỗng nhiên, các pho tượng trên quảng trường truyền pháp đồng loạt phát ra hàng vạn tia sáng trắng, bắn những người này thành mảnh vụn.
Trên Vạn Tiên đảo, thoáng chốc, các loại dị tượng khác nhau lần lượt hiện ra.
Thế nhưng, sự sợ hãi đối với cái chết cũng không thể nào ngăn được lòng tham của tu sĩ.
Bạch quang nhấp nháy không ngừng, mỗi một lần loé lên, lại có mấy tên tu sĩ mất đi tính mạng.
Thông qua tầm nhìn của phân thân, Lý Phàm cũng bị cảnh tượng tàn khốc nhưng mỹ lệ trước mắt làm ngây người.
Tuy rằng bản thân hắn đã từng được gặp qua thiên địa chi phách không chỉ một lần, cũng biết nó có sức hấp dẫn trí mạng với tu sĩ.
Nhưng, khi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt này, hắn mới hiểu mình đã đánh giá quá thấp sức hấp dẫn của thiên địa chi phách với tu sĩ.
Dũng cảm không sợ chết, người trước hy sinh, kẻ sau tiếp bước.
Chỉ mới chớp mắt một cái, đã có ít nhất hơn trăm tu sĩ mất mạng dưới lòng tham của bản thân.
Hơn nữa, lực hấp dẫn của thiên địa chi phách còn càng lúc càng tăng lên không ngừng.
Đến cả những tu sĩ đang khổ sở thủ vững bản tâm cũng dần dần không kiên trì được nữa.
Đúng lúc này, một vòng bảo hộ bảy màu đột nhiên bành trướng ra từ khu vực trung tâm.
Chỉ trong thoáng chốc, nó đã bao phủ toàn bộ Vạn Tiên đảo.
Ánh sáng bảy màu lấp lánh lưu chuyển, che mờ tầm mắt của các tu sĩ, ngăn cách hình bóng của Xích Viêm ra bên ngoài.
Nó giống như một tầng lụa mỏng. Tuy các tu sĩ vẫn có thể nhìn thấy rõ nét cảnh tượng đang diễn ra trên bầu trời, nhưng lực hấp dẫn của Xích Viêm lại bị ngăn cách ở bên ngoài.
"Thất Thải Lạc Tiên Trận..." Lý Phàm chăm chú nhìn vòng bảo hộ bảy màu. Còn chưa kịp suy tư gì, hắn đã bị cảnh tượng trên bầu trời hấp dẫn lần nữa.
Trên Vạn Tiên đảo, những tu sĩ vừa mới hoàn hồn tránh được một kiếp kia cũng chưa kịp thảo luận gì với nhau thì tâm thần đã bị hấp dẫn.
Thiên địa chi phách, Xích Viêm.
Dường như từ lúc hiện thế, nó đã đội trên đầu một vầng mặt trời.
Qua một thời gian dài như vậy, thân hình của nó rốt cuộc cũng ngưng tụ hoàn toàn.
Chẳng thèm đoái hoài gì những con kiến hôi chắc chắn phải chết bên dưới, nó ngửa đầu nhìn lên vầng thái dương đang chói lọi trong đêm.
Một ngọn lửa đỏ rực tuôn ra khắp cả người, nó đang định hành động.
Ngay lúc đó, trên bầu trời, một tinh hà rực rỡ được tạo nên từ vô số ánh sao đột nhiên xuất hiện không một tiếng động.
Dưới kỳ cảnh tinh nhật đồng huy này, ánh sao bạc trắng và ánh mặt trời đỏ rực đan xen vào nhau.
Dường như hình thành một lồng giam, vây Xích Viêm vào bên trong.
“Nước sông Lan Thương giáng xuống trần!”
Tiếng cười phóng khoáng bất kham vang vọng khắp chân trời.
Thấp thoáng dưới tinh hà, một cơn sóng nước cao ngàn trượng, như một tấm lụa bạc, bao trùm xuống dưới.
Nước sông cuồn cuộn như rồng, gầm thét, muốn đập vào người Xích Viêm.
Chỉ có điều, nước sông ào ạt này còn chưa đến gần được Xích Viêm thì đã bị nhiệt độ nóng rực làm bốc hơi hầu như không còn.
Tuy nhiên, nước sông vẫn chảy xuống không ngơi nghỉ, như vô cùng vô tận.
Nhưng cũng chỉ có thể khiến cho động tác của Xích Viêm chậm lại.
Cùng lúc đó, tất cả sinh linh trong Tùng Vân Hải đều nghe thấy một giọng nói non nớt cỡ một đứa bé năm, sáu tuổi.
“Thiên Dương cả đời…”
Âm thanh máy móc quái dị tiếp tục vang lên.
“Không kém một ai!”
Ánh lửa đỏ thẫm phóng thẳng lên trời cao, hoá thành một xiềng xích hoả diễm trói chặt tứ chi của Xích Viêm.
Dưới sự thiêu đốt của hoả diễm đỏ rực thuần tuý, xiềng xích đỏ thẫm liên tục bại lui.
Một phần bị đồng hoá thành đỏ rực, phần còn lại bị cháy thành tro đen, rơi xuống từ không trung.
“Không kém!”
“Một ai!”
Giọng nói trẻ con và âm thanh máy móc đồng loạt vang lên từ trên trời.
Tràn đầy quật cường.
Đột nhiên, xiềng xích đỏ thẫm từ không sinh có, khôi phục lại hình dạng như trước đó.
Khăng khăng khoá chặt tay chân của Xích Viêm.
Trên bầu trời, trong tinh hà lấp lánh, một ngôi sao đằng xa chợt tắt ngúm rồi bắn ra tử quang.
Trong khoảnh khắc, nó lướt qua khoảng cách không gian, chiếu lên người của Xích Viêm.
Tuy nhiên, không có cảnh tượng kinh thiên động địa nào xảy ra.
Sau khi đến gần, tử quang đã bị nhiệt độ cao không tưởng nổi nung thành tro tàn.
Chỉ khiến cho ngọn lửa đỏ rực hơi nhảy lên, ngoài ra, không tạo thành ảnh hưởng gì khác.
Xích Viêm hơi lắc đầu, tựa như đang cười nhạo.
"Hồng Hi đạo hữu, Hạo Hiên đạo hữu, bây giờ không động thủ thì đợi đến khi nào!”
Một giọng nữ trầm ổn thúc giục.
“Rầm rầm rầm!”
Tức khắc, từng tiếng nổ mơ hồ vang vọng khắp đất trời.
"Sơn!"
Trong nháy mắt, một ngọn núi nhìn như cực nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu Xích Viêm.
Ngọn núi như một cây kim, đâm thẳng xuống Xích Viêm.
"Sơn!"
"Sơn!"
"Sơn!”

Giọng nói của nam tử trẻ tuổi liên tiếp vang lên.
Bỗng nhiên, từng ngọn núi đồng thời xuất hiện phía trên, dưới, trái, phải, trước, sau của Xích Viêm.
Nhốt nó vào chính giữa.
Phía sau từng ngọn núi đó, càng có thể mơ hồ bắt gặp hình bóng của mấy ngọn núi khác nữa.
Núi treo ngược, đè xuống đầu.
Áp lực cực lớn này khiến cho cả không gian xung quanh người Xích Viêm cũng phải vặn vẹo theo.
Thế nhưng, trong nháy mắt khi đến gần Xích Viêm, tất cả ngọn núi đều bị hoả viêm đốt thành hư vô.
Trong giây phút này, Xích Viêm phải đồng thời đối mặt với công kích đến từ xiềng xích của Thiên Dương, ánh sáng của sao băng, nước sông như bạch long và từng ngọn núi treo ngược.
Ngọn lửa cuồn cuộn quanh người cho thấy tình trạng hiện giờ của nó đã không còn dễ dàng như lúc ban đầu.
Vì vậy, nó chuẩn bị di chuyển.
“Trúng!”
Đúng lúc này, một giọng nói như thét vang lên trong thiên địa.
Bỗng nhiên, có một tia sáng bạc không biết xuất hiện từ đâu, đột ngột xuyên qua ngực nó.
Thân thể của Xích Viêm hơi chậm lại.
Ánh lửa bùng lên, tia sáng bạc lập tức không thấy tăm tích.
“Trúng!”
Lại có thêm một tia sáng bạc xuyên qua thân thể nó.
Lần này, nó nhắm mắt làm ngơ, bắt đầu phản công lại.
Nó vươn tay ra, búng ngón tay một cách nhẹ nhàng.
Ngọn lửa đỏ rực khủng bố kia chợt bùng nổ, trong nháy mắt, đã vượt qua độ sáng của vầng thái dương trên bầu trời.
Trong tiếng nổ mạnh của ánh lửa ngập trời kia.
Từng ngọn núi treo ngược bốn phương tám hướng lập tức bị đánh bay khắp nơi, trận thế ban nãy đã bị phá vỡ.
Xích Viêm một tay kéo lấy xiềng xích Thiên Dương, hoả viêm trên người cuồn cuộn tràn ra, một tay bắt được thuỷ long Lan Thương.
Sương trắng quay cuồng, chỉ trong một thoáng, thác nước trên không kia đã có dấu hiệu khô kiệt.
Đột nhiên, hai tròng mắt của Xích Viêm bắn ra một chùm sáng đỏ, xuyên thấu đến tinh hà đang vắt ngang bầu trời.
Tia sáng xuyên thấu cả bầu trời, như sao chổi bay ngược, đánh mạnh vào tinh hà rực rỡ kia.
Ánh sao trong tinh hà trở nên ảm đạm, như đã bị thương nghiêm trọng.
Chỉ trong phút chốc, dưới sự phản kích hời hợt của Xích Viêm, sự hợp kích với thanh thế to lớn của năm vị Hóa Thần Tiên quân đã có xu thế tan tác.
Trong Tùng Vân Hải, trên Vạn Tiên đảo.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả tu sĩ đều nghẹn ngào.
Cách đây không lâu, bọn họ còn khiếp sợ dưới thần thông pháp thuật kinh thiên động địa của Hóa Thần Tiên quân.
Nhưng giờ phút này, khi Xích Viêm Hợp Đạo cảnh xuất thủ, bọn họ mới hiểu được.
Giữa Hợp Đạo cảnh và Hoá Thần cảnh, có một khoảng cách rộng lớn khó thể vượt qua.
Trong lúc nhất thời, tâm tình của một bộ phận tu sĩ như muốn sụp đổ.
"Năm vị Tiên quân hợp lực cũng không chịu nổi một đòn như thế?”
"Tế thiên địa chi phách, tế thiên địa chi phách. Cường giả Hợp Đạo khủng bố đến bậc này thì tế bằng cách nào?”
“Con sâu cái kiến, tất cả đều là con sâu cái kiến…”

Tuy nhiên, vẫn còn một số người ôm lòng tin đối với mấy vị Tiên quân của Vạn Tiên đảo.
“Các ngươi tỉnh táo lại chút đi, Hồng Hi Tiên quân bọn họ sao có thể thất bại dễ dàng như vậy. Chắc chắn còn có chuẩn bị ở sau!”
“Đúng thế, thiên địa chi phách vừa mới hiện thân thì lập tức bị vây công, hiển nhiên các Tiên quân đã chuẩn bị từ trước rồi. Các ngươi cứ yên tâm là được!”
Dường như để xác nhận những lời này.
Trên bầu trời cao, dưới ánh sao lóng lánh, từng khối từng khối lập phương trắng bạc, lặng yên không tiếng động, xuất hiện xung quanh chiến trường.
"Đó là..."
Lý Phàm hơi sửng sốt.
Hắn đương nhiên nhận ra, những vật này giống Trận Miện Trương Chí Lương giao cho hắn phòng thân khi ra ngoài lúc trước y như đúc.
Chỉ khác ở chỗ, lúc này có đến mấy trăm cái Trận Miện chồng chất lên nhau!
Ngay lập tức, khu vực phụ cận chiến trường giữa Xích Viêm và năm vị Tiên quân.
Đột nhiên lại có thêm khoảng chừng mười vạn khối vuông trắng bạc lít nha lít nhít xuất hiện!
“Ta, Trương Chí Lương, trận pháp đệ nhất Tùng Vân Hải!”
“Dù chỉ có tu vi Nguyên Anh.”
“Nhưng hôm nay, nguyện dùng “Vô Hạn Pháp” của mình trợ giúp các vị Tiên quân thành đạo!”
Giọng nói ngạo nghễ của Trương Chí Lương vang vọng như sấm.
“Tụ Linh!”
Theo sau tiếng quát khẽ của ông ta.
Hơn mười vạn Trận Miện trắng bạc kia bỗng nhiên đồng loạt phát ra bạch quang nhàn nhạt.
Trời đất như ngưng đọng.
Sau đó, những Trận Miện màu trắng này bùng nổ ra lực hút cực đáng sợ.
Thoáng chốc, linh khí trong toàn bộ Tùng Vân Hải đều bị hút về phía chiến trường.
Hình thành nên một trận gió lốc linh khí mạnh mẽ.
Vô số linh khí bị nén đến hoá lỏng, được tụ tập đến nơi đây.
Dây xích Thiên Dương vốn đã hư hỏng lại trở nên vững chắc.
Tinh hà ảm đạm lại trở nên rực rỡ như trước.
Nước sông Lan Thương lại ồ ạt nổi lên.
Từng ngọn núi treo ngược nguy nga lại tái hiện.
Hơn nữa, mấy chục vạn Trận Miện được Trương Chí tập hợp lực lượng toàn bộ Tùng Vân Hải để chế tạo ra cũng không chỉ có chút tác dụng như thế này.
“Trì hoãn!”
Ngay tức khắc, từng sợi từng sợi tơ trắng bạc được Trận Miện phun ra, quấn quanh người Xích Viêm như tơ nhện.
Những sợi tơ này nhìn như không phải thực, dù bị hoả diễm mãnh liệt đốt cháy đến mức nào thì cũng đều không chút vặn vẹo.
Tựa như không thể bị phá huỷ.
Hơn mười vạn sợi tơ buộc chặt quanh người Xích Viêm.
Động tác của nó cũng dần trở nên chậm chạp.
“Sinh diệt!”
Từng tia sáng bạc bỗng chiếu lên người năm vị Tiên quân.
Tức khắc, thế công của bọn họ càng trở nên hung mãnh hơn.
Đồng thời, đòn tấn công của họ lại càng thêm phối hợp chặt chẽ.
Hiệu quả được tăng thêm không đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai.
Ngược lại, dưới từng kích từng kích phối hợp của năm vị Tiên quân, uy năng hoả diễm của Xích Viêm dần dần trở nên suy yếu.
“Dập tắt!”
Mười vạn Trận Miện màu trắng thỉnh thoảng lại phun ra từng tia sáng đen tản ra khí tức huỷ diệt.
Oanh kích chuẩn xác vào người Xích Viêm, khiến cho ngọn lửa quanh thân nó nhanh chóng bị suy yếu.
...
Trương Chí Lương liên tục vận dụng từng trận pháp với công hiệu khác nhau.
Đám tu sĩ trên Vạn Tiên đảo thấy một màn này thì đều trợn mắt há mồm, khó thể tin nổi.
“Trương Chí Lương này là ai thế? Đại sư trận pháp đệ nhất trên đảo ta không phải Cung Bá Vũ hay sao?”
“Theo hắn nói, hắn chỉ có cảnh giới Nguyên Anh? Ta thấy uy thế của những trận pháp này còn muốn vượt qua mấy vị Hoá Thần Tiên quân ấy chứ!”
“Trương đại sư đúng thật được công nhận là đệ nhất trận pháp trong Sách Trận đường.”
"Trận pháp, ta cũng phải học trận pháp."
Lý Phàm đã đi theo Trương Chí Lương học trận pháp hơn mười năm, cũng là một trong những người biết chính xác nhất chuyện gì đang diễn ra.
Thực ra, sở dĩ Trương Chí Lương có thể tham gia vào tranh đấu giữa Hoá Thần và Hợp Đạo, phần lớn là nhờ vào công lao của mấy chục vạn khối Trận Miện kia.
Tuy nhiên, Lý Phàm cũng hiểu rõ, điều khiển cùng lúc số lượng Trận Miện khổng lồ như vậy là điều gian nan đến nhường nào.
Ngoài việc cần phải có tâm thần cực kỳ vững chắc thì còn phải vô cùng quen thuộc với trận pháp.
"”Vô Hạn Pháp”..." Lý Phàm chợt nhớ đến chiếc hộp đen Trương Chí Lương giao cho mình lúc trước, khẽ rục rịch trong lòng.
Trên bầu trời, chiến đấu càng lúc càng kịch liệt.
Từng tia tử quang không ngừng rơi xuống từ tinh hà, bắn thẳng vào Xích Viêm.
Tia sáng bạc không biết từ đâu mà đến kia cũng phát ra tần suất càng lúc càng nhanh, đục ra một lỗ thủng lớn trên người nó.
Núi treo ngược, nước sông Lan Thương, xiềng xích Thiên Dương.
Sinh sôi không dứt, triền đấu tại chỗ với Xích Viêm.
Tuy rằng thế công này nhìn có vẻ cực kỳ hung mãnh nhưng mỗi lần công kích cũng chỉ có thể đánh ra từng tia lửa đỏ trên thân Xích Viêm.
Thiên địa chi phách, lực lượng của nó đến từ chính thiên địa.
Dường như vô cùng vô tận, không bao giờ suy kiệt.
Dù năm vị Tiên quân hợp lực với nhau nhưng cũng khó thể nào gây ra thương tích nghiêm trọng gì cho nó.
Chỉ có thể từ từ tiêu hao sức mạnh của nó.
Về phần Xích Viêm, tuy rằng có thực lực tương đương với tu sĩ Hợp Đạo cảnh, nhưng nó dù sao cũng chỉ là hoá thân của pháp tắc mà thôi.
Nó chẳng am hiểu chiến đấu, cũng không tinh thông pháp thuật, chỉ biết dùng lực ép người.
Dù mỗi kích của nó tạo nên uy hiếp rất lớn đối với Hoá Thần Tiên quân, nhưng dưới sự trợ giúp của Trương Chí Lương cùng với hơn mười vạn Trận Miện.
Bọn họ có thể hồi phục thương thế cực nhanh.
Trong lúc nhất thời, chiến cuộc lại rơi vào trạng thái giằng co kỳ lạ.
Bị ánh mặt trời bao phủ, sự xen kẽ ngày đêm bình thường của Tùng Vân Hải cũng bị xáo trộn.
Thời gian dường như bị người khác bấm nút tạm dừng, tất cả sinh linh đều ngừng mọi hoạt động thường ngày, chỉ ngửa đầu lên trời nhìn chăm chăm vào sáu vị cường giả đang đại chiến.
Tất cả các tu sĩ trên Vạn Tiên Đảo đều nhìn chăm chú đến nỗi không dám chớp mắt, sợ bỏ qua chi tiết nhỏ nào đó.
Năm vị Hóa Thần, cùng chiến Hợp Đạo.
Loại tràng diện này, e rằng cả đời cũng chỉ có thể nhìn thấy một lần như vậy.
Đến nỗi, có không ít tu sĩ còn mở Lưu Ảnh thạch ra, ghi hình lại trận chiến này.
Về sau, bất kể chính mình cảm ngộ lại, hay sao chép ra nhiều bản đem bán thì đều có ích.
Trong số đó, cũng có nhiều tu sĩ cảm thấy không ổn lắm, muốn thông qua truyền tống trận để chạy trốn, nhưng bọn họ lại phát hiện ra rằng toàn bộ truyền tống trận đều đã mất đi tác dụng.
Vì thế, bọn họ đành phải vội vàng chạy khỏi Vạn Tiên đảo, định tự bay ra khỏi Tùng Vân Hải này.
...
Khi ai nấy đều hành động, Lý Phàm thì lại đang mượn tầm nhìn của phân thân để quan sát kỹ càng trận đại chiến dường như không có hồi kết này.
Hắn đắm chìm trong đó, mặc cho thời gian trôi qua.
Một ngày, hai ngày.
Thời gian cứ trôi qua từng chút một như vậy.
Khi trận chiến càng kéo dài, ánh lửa xung quanh người Xích Viêm cũng càng lúc càng chập chờn.
Hiển nhiên, dưới làn sóng hợp kích không ngừng của năm vị Tiên quân, phản ứng của nó cũng càng ngày càng cố sức.
Quan trọng nhất chính là ánh mặt trời vàng rực trên bầu trời và ánh sao nhàn nhạt đến từ tinh hà rực rỡ kia.
Chúng tạo thành một chiếc lồng giam, cắt đứt mọi liên kết của Xích Viêm với thiên địa.
Khiến cho nó không thể bổ sung được năng lượng bản nguyên.
Sau mỗi đợt tấn công, nó lại càng trở nên yếu ớt.
Cán cân trên chiến trường đang dần nghiêng về phía năm vị Hoá Thần Tiên quân.
Ngay sau đó, thế công của bọn họ càng lúc càng nhanh.
Kể từ lúc bắt đầu đại chiến, linh khí trong Tùng Vân Hải cũng không ngừng bị rút bớt.
Các tu sĩ đều nhạy cảm phát hiện ra nồng độ của linh khí đang hạ thấp xuống từng ngày.
Bọn họ không khỏi rối rít cảm thấy hoảng sợ.
Trận chiến đã đến giai đoạn ác liệt.
Trên Vạn Tiên Đảo, đang xem cuộc chiến, Lâm Phàm bỗng nhiên có cảm giác.
Hắn dời tầm mắt khỏi bầu trời rồi nhìn về phía biển mây bên dưới ánh mặt trời.
Ở đó, dường như có gì đó đang chậm rãi hình thành.
Tin tức truyền đến từ Thương Hải châu trong cơ thể bản tôn cho hắn biết, đây không phải ảo giác.
"Trương, Hạo, Ba." Lý Phàm gằn từng chữ trong lòng, mặt lộ ra vẻ kỳ lạ.
Hắn vốn tưởng rằng, ngự bão lấn Vạn Tiên, khiến Hoá Thần Tiên quân chú ý rồi bày ra sát cục nhằm vào Xích Viêm.
Đó là tất cả những gì Trương Hạo Ba có thể làm.
Nhưng thật không ngờ, hắn ta hình như còn có kế hoạch khác?
Làm sao có thể?
Hắn ta có tu hành nhanh hơn nữa thì cũng không thể nào đột phá Kim Đan cảnh trong mấy năm ngắn ngủi này được.
Cho dù đạt đến Kim Đan đại viên mãn, ở trong chiến đấu trình độ này, Trương Hạo Ba cũng chỉ là một con sâu cái kiến mà thôi.
Hắn ta có thể làm gì được cơ chứ?
Ánh mắt của Lý Phàm nhìn chằm chằm vào bầu trời trên biển.
Ở nơi đó, một bóng dáng hư ảo đang từ từ thành hình.
Dần dần, ngoại trừ Lý Phàm ra, đã có khá nhiều tu sĩ phát hiện ra điều này.
"Nhìn kìa, đó là cái gì?"
“Chẳng lẽ lại có thêm một Hoá Thần Tiên quân nữa tham chiến?”
“Bóng người này có vẻ quen thuộc. Hình như ta đã từng thấy ở đâu rồi.”
“Là Trương Hạo Ba ngự bão lấn Vạn Tiên năm đó!”
Trong tiếng kinh hô của mọi người, hình thể của Trương Hạo Ba cũng lớn nhanh như gió, trong nháy mắt, đã to như một ngọn núi.
“Đây là…”
"Pháp thân Kim Đan! Vậy mà hắn dám toái đan!”
“Vì sao? Kim Đan cảnh trẻ tuổi như vậy, tiền đồ vô lượng a!”
Tin tức về pháp thân Kim Đan lập tức hiện lên trong đầu của Lý Phàm.
Dòm thiên địa chi pháp, để luyện Kim Đan.
Nếu như Trúc Cơ cảnh phải mượn thiên địa kỳ vật để cảm ngộ pháp tắc để trúc đạo cơ.
Thì Kim Đan cảnh lại phải ngưng tụ ra được pháp tắc chân chính do bản thân lĩnh ngộ.
Để hình thành pháp thân Kim Đan thì phải nối tiếp pháp tắc được ngưng tụ trong Kim Đan với cơ thể rồi khiến nó đồng loạt nổ tung.
Từ đó, có thể hình thành nên một pháp thân do pháp tắc thuần tuý tạo nên trong thiên địa.
Tuy nhiên, thời gian duy trì cũng cực ngắn, còn chưa được nửa ngày.
Một khi pháp thân tiêu tán, cũng có nghĩa là tu sĩ sẽ hoàn toàn tử vong.
Chỉ khi gặp phải tuyệt cảnh, tu sĩ Kim Đan muốn liều mạng thì mới sử dụng đến phương pháp này.
Không ngờ rằng, Trương Hạo Ba này lại vô duyên vô cớ, không chút do dự thi triển ra pháp thân.
Hắn định làm gì?
Ánh mắt của tất cả tu sĩ trên Vạn Tiên đảo đều tập trung lên pháp thân Kim Đan này.
Một ý nghĩ điên rồi cùng lúc hiện lên trong đầu bọn họ.
Thế nhưng, ngay sau đó, ai nấy đều nhao nhao quét ý nghĩ không thực tế này ra khỏi đầu.
Hắn, muốn dùng Kim Đan trảm Hợp Đạo?
Ngay cả nằm mơ cũng không ai dám mơ như vậy cả.
Ấy vậy mà…
Trương Hạo Ba dám!
Thân thể của hắn đã phát triển đến cực hạn, lớn tựa núi cao.
Hắn nhìn về phía Xích Viêm đang chiến đấu với năm vị Hoá Thần Tiên quân trên bầu trời cách đó không xa.
Khuôn mặt lộ vẻ âm trầm.
Tay trái vươn ra, một giọt nước màu xanh biếc hiện ra trong lòng bàn tay.
Ánh mắt của Trương Hạo Ba lộ ra vài phần cảm kích, vài phần hoài niệm, cuối cùng, hiện lên vẻ dứt khoát.
Hắn bóp mạnh, thuỷ châu xanh lam nổ tung ầm ầm.
Lam quang vô tận tràn ra bị Trương Hạo Ba hấp thu sạch sẽ.
Lúc này, Tùng Vân Hải bên dưới biển mây cũng lập tức sôi trào, tự dưng nổi sóng.
Trong sóng lớn cuồn cuộn, vô số điểm sáng xanh lam lao nhanh về phía Trương Hạo Ba.
Trong nháy mắt, thân hình của Trương Hạo Ba đã bành trướng gấp mấy lần.
Giống như một người khổng lồ khai thiên, đỉnh đầu đội trời, chân giẫm biển xanh.
Đối mặt ngang hàng với Xích Viêm.
Trương Hạo Ba nhìn thân ảnh quen thuộc trước mắt này, cao giọng nói:
"Ngươi!"
"Hủy hoại quê hương ta!"
“Đốt người thân của ta!”
Ngừng lại một nhịp, hắn lại nhếch miệng cười.
"Coong..."
"Chịu một kiếm của ta!"
Thình lình, một tia sáng xanh lam đẹp mắt chợt loé lên giữa vòm trời và mặt biển.
Rực rỡ chói mắt, hơn cả ánh dương trên bầu trời.
Khiến cho tất cả tu sĩ đang nhìn về phía này đều phải nhắm mắt lại theo bản năng.
Trương Hạo Ba dùng thân làm kiếm, chỉ trong chốc lát, lại chém về phía trước.
Không sợ sinh tử, thẳng tiến không lùi!
“Một kiếm này!”
“Ta chờ mười sáu năm!”
Công kích của năm vị Tiên quân cũng trút xuống như mưa, càng lúc càng mãnh liệt, khiến Xích Viêm phải dừng lại.
Trong chớp mắt này, kiếm ảnh xanh lam vượt qua không gian ngăn cách trùng trùng trùng điệp điệp, chém thẳng lên thân Xích Viêm.
Sau khi xuyên qua cả thân thể của nó, kiếm này vẫn không dừng lại mà bay một mạch về phía xa.
Trương Hạo Ba cũng khôi phục lại hình dạng con người.
Nhưng mà, phần dưới thắt lưng đã tiêu tán hết.
Chỉ còn lại nửa thân trên trôi nổi trên không trung.
Hai tay của hắn ghì chặt lấy Xích Viêm không buông, dưới ngọn lửa pháp tắc thuần tuý kinh khủng, pháp thân của hắn cũng dần bị hoà tan như nến sáp.
Rất nhanh, khuôn mặt của hắn trở nên vừa mơ hồ vừa dữ tợn.
Nhưng, từ đầu đến cuối, hắn vẫn quyết không buông tay.
Trương Hạo Ba lại cười, nói câu cuối cùng:
"Thật ra..."
"Ban nãy ta lừa ngươi.”
"Ta..."
"Còn hai mươi bảy kiếm."
Lời còn chưa dứt, khắp nơi trong Tùng Vân Hải.
Sóng lớn cuồn cuộn, phát ra tiếng gào thét rung trời.
Đây không chỉ là sức mạnh của Trương Hạo Ba, mà còn là ý chí của cả Tùng Vân Hải.
Trời muốn đốt biển, nhưng biển không phục.
Vì vậy, ...
Hắn có,
Tùng Vân Nhị Thập Bát Kiếm!
Trong nháy mắt, hai mươi bảy luồng sáng xanh lam còn lại đồng loạt hình thành.
Che khuất bầu trời, soi sáng chúng sinh.
Lấy Xích Viêm đang bị Trương Hạo Ba bám chặt làm mục tiêu, phóng tới trong nháy mắt.
Hai mươi bảy kiếm, kiếm kiếm xuyên thân.
Trên thân thể trong suốt của Xích Viêm, từng khe nứt chợt hiện ra.
Nó lặng yên nhìn Trương Hạo Ba vẫn ôm chặt lấy mình, mặt không chút thay đổi.
Sau đó...
Ngọn lửa chợt tối sầm lại.
Bóng dáng màu đỏ dần dần trở nên trong suốt, tựa như băng tan trong nước, chậm rãi tiêu tan.
Cùng lúc đó, vốn đã chỉ còn lại nửa cái đầu, Trương Hạo Ba lại bùng phát ra khí tức vô cùng cường thịnh.
Thân thể giống như được tạo nên từ hoả diễm, đang dần dần được tái tạo.
Một luồng uy áp cũng đồng thời hiện ra.
Cả năm vị Tiên quân đều bị buộc phải hiện ra thân hình, rơi xuống mặt biển.
Ngay cả thái dương trên bầu trời cũng không thể không thu liễm hào quang.
Được ngọn lửa vây quanh, thân thể của Trương Hạo Ba rốt cuộc cũng đã hoàn toàn thành hình.
Hắn nhìn chúng sinh trong Tùng Vân Hải bên dưới bằng ánh mắt không vui không buồn.
Một Hợp Đạo Tiên tôn mới, vừa được sinh ra.
Vạn Tiên đảo, lặng ngắt như tờ.
Tất cả tu sĩ, tất cả ánh mắt đều ngốc trệ, khó thể nào tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt này.
"Hợp Đạo Tiên tôn, Hợp Đạo Tiên tôn mới tu đạo mười sáu năm…”
Bọn họ không thể tự kiềm chế, thì thào tự nói.
Ngay cả người khởi xướng tất cả những việc này, Lý Phàm, cũng nhìn lên bóng dáng trên trời với vẻ mặt khiếp sợ.
“Thế mà, thật sự làm được?”
Sóng lớn nổi lên khắp Tùng Vân Hải như muốn chúc mừng sự ra đời của Tiên Tôn, cũng như đang chúc mừng bản thân vừa thoát khỏi kiếp nạn.
Tầm mắt của tất cả sinh linh, giờ phút này, đều tập trung vào Hợp Đạo Tiên tôn, Trương Hạo Ba.
Ngưỡng mộ, ghen tị, sợ hãi ...
Tất cả các loại cảm xúc đều phát sinh.
Ngay lúc này.
Bỗng nhiên, có một sợi dây xích nhỏ màu đen, không chút tiếng động, xuyên qua lồng ngực của Trương Hạo Ba.
Phía sau hắn, một bóng người hoàn toàn do màu mực nồng đậm tạo thành đột ngột xuất hiện.
Nháy mắt, trong Tùng Vân Hải, khi nhìn thấy bóng người có màu mực này, tất cả sinh linh đều không tự chủ được run rẩy tâm can.
Bởi vì, họ đã biết được tên của nó.
Mặc Sát.
Trương Hạo Ba ngạc nhiên, định quay đầu lại.
Nhưng lại phát hiện, bản thân không cách nào cử động.
Khí tức suy sụp với tốc độ chóng mặt.
Trương Hạo Ba,
Chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận