Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 976: Ám Kim Lưu Ly Liên

Nghe được lời thề son sắt của Lâm Linh, suy nghĩ của Lý Phàm lập tức khóa chặt vào đạo đồng Lưu Ly đang ở trong Linh Mộc giới.
Chỉ thấy lúc này nàng trừng to đôi mắt, đứng trước lò lửa thiên địa, trong mắt tràn đầy tò mò.
“Giống ‘Ngọc Hư lưu quang bảy màu’, đều là ánh sáng vàng cấp thế giới. Thứ đồ nhỏ này thực sự không đơn giản.”
“Trông hình dáng vô hại, ngay cả ta cũng suýt nữa phớt lờ nó.”
Tất nhiên Lý Phàm biết Lâm Linh có phải đang nói dối hay không.
Trong lòng vừa nghĩ, dường như có một đôi bàn tay lớn vô hình sinh ra trong Linh Mộc giới, nháy mắt bắt lấy đạo đồng Lưu Ly, đưa đến trước mặt Lý Phàm.
Lưu Ly chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, cảnh sắc đột ngột thay đổi.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt Lý Phàm, trong mắt thoáng qua tia hoảng sợ. Muốn nói gì đó, nhưng bờ môi chỉ mấp máy, sửng sốt mãi không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Trước đây nghe Chung Thần Thông nói, khi ngươi vừa được vớt ra từ trong hồ câu cá, ngươi chỉ là quả trong suốt như Lưu Ly.”
“Có thể phát ra ánh sáng màu vàng, quả thực này của ngươi nhất định là vật đại bổ.”
Lý Phàm không có ý hỏi thăm, mà là dùng hai tay liên tục bắt ấn, bố trí trận pháp như lò luyện đan xung quanh Lưu Ly.
Cảm nhận được hơi nóng từ xung quanh truyền tới, sắc mặt đạo đồng Lưu Ly trở nên tái nhợt, khua cánh tay trắng hồng của mình, liều mạng muốn giải thích điều gì đó.
Nhưng Lý Phàm hoàn toàn không quan tâm, dường như muốn sau khi luyện hóa Lưu Ly xong, sẽ ăn nó luôn.
Áp lực xung quanh cực lớn đã nhanh chóng khiến Lưu Ly không thể cử động nổi. Giống như bị trói chặt bởi dây thừng, lơ lửng cứng ngắc trong không trung.
Nhìn đạo đồng Lưu Ly như thể không hề có sức phản kháng, Lý Phàm hơi nheo mắt lại, tiếp tục tăng cường năng lượng phát ra từ trận pháp.
Trong trận pháp lò luyện đan xuất hiện bóng dáng của chín hỏa long màu đỏ, phát ra tiếng gầm giận dữ, phun ra ánh lửa lóa mắt đổ dồn về phía Lưu Ly đang bị trói.
Phía sau Lý Phàm, Lâm Linh đang chứng kiến cảnh này bỗng trong lòng rét run, cơ thể không kìm được run nhẹ.
Nàng không ngờ, ngay cả một câu chủ nhân cũng không hỏi, thậm chí còn không có nửa câu tra khảo, vậy mà trực tiếp nướng Lưu Ly!
Nếu giết người quả quyết như vậy, cho dù thật sự muốn giết mình, cũng không chút do dự.
Lúc này, trong lòng Lâm Linh cũng không dám có chút gian dối nào nữa.
Còn đạo đồng Lưu Ly không hề tiêu tan bởi ánh lửa trong trận pháp lò luyện đan giống như Lâm Linh nghĩ.
Từng luồng ánh sáng màu vàng sẫm bùng phát trong cơ thể nàng chặn đứng ngọn lửa bên ngoài.
Dù Lý Phàm có kích hoạt trận pháp như thế nào, vẫn không thể đột phá phòng hộ của ánh sáng màu vàng sẫm.
Lý Phàm nhẹ hừ một tiếng, tiếp tục bơm thêm linh khí xung quanh, không ngừng tạo ra lửa nóng, đốt cháy Lưu Ly.
Ngược lại hắn không thực sự muốn giết Lưu Ly, mà dùng phương pháp nước ấm nấu ếch để ép Lưu Ly lộ ra chân thân.
Trận pháp trong lò, hai thế lực liên tục đối kháng, giằng co.
Việc phóng ra ánh sáng hộ thân màu vàng sẫm, dường như tăng thêm gánh nặng cho Lưu Ly. Đôi mắt nàng từ từ nhắm lại, cơ thể dần cuộn tròn, như một đứa trẻ cúi xuống ôm lấy đầu gối, như đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng ánh sáng màu vàng sẫm xung quanh ngày càng ổn định hơn.
Bên cạnh đạo đồng Lưu Ly, một đóa hoa sen sáu cánh xuất hiện!
Một khi hoa sen Lưu Ly được hình thành, ngọn lửa do chín hỏa long phóng ra không còn có thể uy hiếp được nó nữa, mà dễ dàng bị hoa sen Lưu Ly chặn lại. Cho dù ngọn lửa có tàn phá dữ dội thế nào, hoa sen Lưu Ly vẫn bất động.
“Đây là...”
Trong Huyền Hoàng giới dường như không tồn tại vật giống như vậy. Ngay cả trong “Thiên Y Tiên Kinh” cũng không ghi chép gì về vật này.
Nó có lẽ là vật được tạo ra bởi một Tu Tiên giới khác.
“Sáu cánh hoa chắc vẫn ở trạng thái non nớt.” Cẩn thận quan sát hoa sen Lưu Ly trong ánh lửa, Lý Phàm bỗng nhận ra gì đó.
Thấy mục đích đã đạt được, Lý Phàm thu lại thần thông.
Chín hỏa long biến mất ngay lập tức, nhưng đạo đồng Lưu Ly vẫn bị khống chế.
Lý Phàm hơi nheo mắt lại, giọng nói như sấm sét không ngừng vang vọng trong không gian này: “Ngươi cho rằng lấy hoa sen tàn này để bảo hộ là ta không làm ngươi bị thương được ư?”
“Như thế thì có hơi coi thường tu sĩ Huyền Hoàng giới bọn ta rồi!”
Nói đoạn, Lý Phàm phóng ra một luồng Thần quang bảy màu.
Thứ bọc bên trong thần quang là một miếng nấm mốc nhỏ màu xám.
Lúc đầu tổng cộng có hai miếng nấm mốc xám được xẻ ra nuôi dưỡng, trong đó miếng lớn hơn đã dùng hết để đối phó với truyền pháp giảtừ trước.
Tuy miếng còn lại nhỏ hơn một chút, nhưng năng lực hủy hoại tự nhiên của nấm mốc xám với thế giới vẫn không hề suy yếu. Khoảnh khắc nó xuất hiện, tuy vẫn được Thần quang bảy màu bao quanh, nhưng cũng khiến cho hoa sen Lưu Ly cảm nhận được khủng hoảng tột độ!
Cơ thể của Lưu Ly không ngừng run rẩy, hoa sen sáu cánh bảo vệ nàng cũng không ngừng di động trong ánh sáng màu vàng sẫm.
Giữa biến hóa đường đột, dường như một cánh hoa mới sẽ xuất hiện.
Thần quang bảy màu sắp va chạm với hoa sen Lưu Ly.
Mắt thấy nấm mốc màu xám sắp được thả ra, lúc này một giọng nữ lạnh lùng đột nhiên vang lên trong đầu Lý Phàm: “Khoan đã!”
Nháy mắt, Thần quang bảy màu dừng lại.
“Không ngờ thế giới này lại cũng chịu ảnh hưởng bởi Một Tự Quyết.”
- Giải thích, từ Một ở đây nghĩa là ‘không có’. Hết giải thích.
“Một Tự Quyết...” Trong lòng Lý Phàm suy nghĩ, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh nói: “Mời đạo hữu ra ngoài gặp mặt!”
Giọng nữ lạnh lùng không ẩn nấp nữa, hoa sen Lưu Ly chậm rãi nở rộ, một bóng người hư ảo màu vàng sậm xuất hiện trước mặt Lý Phàm.
Ngay cả khi dáng vẻ mơ hồ, không thể nhìn rõ dưới ánh sáng vàng.
Nhưng khí tức đế vương tỏa ra từ nàng cũng phần nào tiết lộ thân phận của nàng.
“Bái kiến Huyền Hoàng giới đạo hữu!”
“Đạo hữu đột nhập vào Huyền Hoàng giới của ta, tâm cơ khó lường!”
Ánh mắt Lý Phàm đánh giá một lượt bóng hình màu vàng kim này, trong lúc nhất thời không xác định được thực lực của đối phương.
Mất đi cơ thể loài người, chỉ tồn tại dưới dạng năng lượng, theo lẽ thường tình có lẽ đã trọng thương, bất đắc dĩ phải làm vậy. Nhưng Lý Phàm lại không hề cảm nhận được bất kỳ sự suy yếu nào từ bóng dáng màu vàng kim khô, mà ngược lại là sức sống mạnh mẽ vô hạn.
Cứng rắn và mạnh mẽ.
Bóng dáng vàng áy náy nói: “Không phải ta cố ý che giấu, chỉ là không tự chủ được mà thôi.”
Không đợi Lý Phàm hỏi, nàng tiếp tục giải thích: “Bất kỳ Tu Tiên giới nào còn tồn tại trầm luân trong Tinh Hải đều vô cùng địch ý với người ngoài. Với trạng thái hiện giờ của ta, nếu trực tiếp để lộ thân phận, e rằng không sống được lâu.”
“Trầm luân Tinh Hải?” Lý Phàm hơi nghiêng đầu, thử thăm dò.
“Đó là tên chung cho tất cả các tinh vực bị ảnh hưởng bởi ‘Tiên Khư’.”
Dường như nhận ra điều gì đó, rất nhanh bóng dáng vàng lại bổ sung: “Mỗi Tu Tiên giới gọi tên nó khác nhau...”
“Ra là vậy, tu sĩ Huyền Hoàng giới bọn ta gọi nó là ‘Tinh hải chí ám’.” Lý Phàm kịp thời trả lời.
“Chí ám...” Bóng dáng vàng im lặng một lát rồi khẽ thở dài.
“Đúng vậy, cái tên vô cùng chuẩn xác.”
“Đạo hữu tên họ là gì? Là nhân sĩ phương nào? Sao lại xuất hiện trong hồ câu cá? Quan trọng nhất là, có phải ngươi dẫn tới sự biến mất của hồ câu cá không?”
Lý Phàm hỏi hết câu này tới câu khác, ngữ khí và vẻ mặt cũng dần trở nên lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận