Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1240: Lấy lý phục Nhược Mộc

“Thiên địa có Nhược Mộc, ngày đêm tiêu sinh thọ.”
“Sinh tử không luân hồi, độc duy trường sinh lưu...”
Lý Bình không bị Nhược Mộc bất ngờ xuất hiện hù đến, trái lại không nhanh không chậm trong miệng chậm rãi ngâm tụng. Đồng thời xoay người, nhìn thẳng vào cây cối cổ xưa nhất trong thiên địa Huyền Hoàng này.
Nhược Mộc thì quan sát Thánh Hoàng vô diện, trong đôi mắt già nua lóe qua một tia nghi hoặc.
Mà lời kế tiếp của Lý Bình lại làm nếp nhăn trên mặt Nhược Mộc nhăn lại thật sâu.
“Một thân tạo hóa của ngươi vốn là thiên địa ban tặng. Nếu không có sự coi trọng của thiên đạo Huyền Hoàng, cái gọi là ‘Tuyên Hoàn Hoàn Hằng Viên’ cũng chỉ là một gốc đại thụ bình thường mà thôi.”
“Thiên Đạo gặp nguy nan, ngươi không hăng hái đấu tranh, sống tạm trên thế gian...”
“Là ngươi phản bội thiên đạo Huyền Hoàng trước chứ không phải thiên địa từ bỏ ngươi trước.” Lý Bình không có nửa điểm đồng tình, không mảy may khách khí châm chọc.
Vẻ mặt trên mặt lão nhân Nhược Mộc như đóng băng, cứng lại bất động.
Mà bản thể cổ mộc cách đó không xa lại thoáng đong đưa cành lá. Vô số quả tu sĩ treo phía trên cũng theo đó không ngừng lay động.
“Hăng hái đấu tranh? thiên đạo Huyền Hoàng đều bị trấn áp, bảo ta có thể làm sao? Ngược lại là ngươi, lấy thân thể tu sĩ thôn Thiên Đạo tu hành. Nói ra những lời này, không cảm thấy buồn cười à?” Nhược Mộc nhìn chăm chăm Lý Bình thật lâu, không thể nhìn ra lai lịch của đối phương.
Chỉ là tu sĩ thiên hạ cơ bản đều giống nhau.
Lại thêm khí tức vốn thuộc về thiên đạo Huyền Hoàng như có như không trên người Lý Bình làm cho Nhược Mộc vẫn có phán đoán, lên tiếng phản bác.
Chỉ là dùng lời mỉa mai, lại không trực tiếp động thủ.
Không phải Nhược Mộc tự dưng đổi tính, tính tình trở nên tốt hơn, mà là...
Thực sự đánh không lại.
Tuy thực tế không biểu hiện ra ngoài, nhưng thật ra linh giác trong lòng Nhược Mộc đang điên cuồng cảnh báo. Là linh vật cổ xưa nhất trong thiên địa, trực giác của Nhược Mộc đã đạt đến mức huyền bí gần như có thể nhìn trộm cảnh tương lai có thể xảy ra.
Nhược Mộc vô cùng vững tin, nếu như mình và vị khách không mời mà đến này đánh nhau. Như vậy bên vẫn lạc nhất định là mình.
Mà uy áp còn cường hoành hơn tu sĩ Trường Sinh kỳ trước đó từng thấy trên người đối phương khiến Nhược Mộc càng thêm tin chắc phán đoán của chính mình.
Không sai. Hiện giờ Nhược Mộc đã bệnh đến giai đoạn cuối, rách nát không thôi. Nhưng chung quy vẫn còn sống.
Đương nhiên sẽ không tự tìm đường chết.
“Trẫm lấy lại đồ của mình, lại sai chỗ nào?” Lý Bình không áp chế nữa, thả ra khí tức ác niệm Huyền Hoàng đã cắn nuốt.
“Đây là?!” Tâm thần Nhược Mộc lập tức chấn động mãnh liệt.
Hắn tự nhiên có thể phân biệt ra sự khác nhau giữa pháp tắc vụn vặt bị tu sĩ cắn nuốt hấp thu và thiên đạo Huyền Hoàng hoàn chỉnh.
Nhưng mà, điều này lại làm sao có thể?
“Huyền Hoàng đại thiên tôn?” Trong lòng Nhược Mộc bỗng lóe lên ý nghĩ này, nhưng rất nhanh lại bị hắn bác bỏ.
Cho dù uy năng của bản thân đã mất đi phần lớn, liên hệ cấp độ sâu với thiên đạo Huyền Hoàng cũng vẫn còn đó. Nếu có Đại thiên tôn mới kế nhiệm, hắn không thể không phát giác được gì.
“Lấy lại đồ của mình, chẳng lẽ là bản thân Thiên Đạo?” Nhược Mộc có chút khó mà tin tưởng nghĩ như vậy.
Suy đoán này thực sự có phần làm cho người ta khó mà tin tưởng, nhưng lại phù hợp nhất với tình huống thực tại.
Trước mắt vẫn chưa thể xác định, nhưng cũng không ảnh hưởng thái độ Nhược Mộc đột ngột thay đổi.
“Ngươi tới đây vì chuyện gì?”
Lý Bình bèn nói ra ý định muốn thu hồi lực lượng Nhược Mộc một cách tự nhiên.
Không đợi Nhược Mộc có phản ứng, Lý Bình lại chuyển chủ đề: “Lúc Thiên Đạo hấp hối, cổ vật Huyền Hoàng thấy chết không cứu, nhắm mắt làm ngơ. Vì thế Thiên Đạo theo bản năng thu hồi lực lượng của các ngươi.”
“Tuy có ngoại lực trợ giúp Thiên Đạo khôi phục, nhưng quá trình thu hồi lại vẫn chưa bỏ dở. Một hớp nước một miếng ăn cũng là việc có định trước. Ngươi cũng không cần oán hận.”
“Ta tới để hoàn toàn kết thúc.”
Ánh mắt Lý Bình lại lần nữa nhìn về phía gốc cổ mộc che trời, mục nát.
Và vô số tu sĩ Kim Đan trầm luân trong đó.
“Chẳng qua, hiện tại xem ra, ngươi không phải không làm gì hết. Cho dù như núi bỏ biển cũng đúng là đã ra chút sức.”
Từ trên người Lý Bình đột nhiên bộc phát ra lực lượng tràn đầy màu vàng.
Một cự chưởng màu vàng nháy mắt xuất hiện gần bản thể Nhược Mộc. Nhẹ nhàng hái xuống một quả tu sĩ trên ngọn cây.
Bóp nhẹ, thân thể tu sĩ tức khắc biến thành tro bụi, chỉ để lại một viên kim đan tàn khuyết không đầy đủ ở lại trên không trung.
Hành động hái quả của chính mình của Lý Bình không hề làm trong lòng Nhược Mộc sinh ra chút dao động nào.
Chỉ là trong mắt theo bản năng lóe qua một tia ý vị giải hận.
“Ngươi cho rằng tu sĩ Huyền Hoàng giới bây giờ có lỗi không?”
Trong không gian Tiên Nhân Thọ yên tĩnh một lúc, sau đó Lý Bình chợt hỏi.
“Đâu chỉ là lỗi? Ta hận không thể biến hết những hạng người vong ân phụ nghĩa đó thành trái cây, vĩnh viễn tra tấn.” Nhược Mộc cuối cùng nghiến răng nghiến lợi trả lời.
“Tu sĩ trong thiên địa tất nhiên có chỗ không đúng. Nhưng ngọn nguồn mâu thuẫn giữa bọn họ và thiên địa mới là bản chất.” Lý Bình lại cực kỳ tỉnh táo nói ra mấy câu như vậy.
“Vì sao tu sĩ muốn thôn thiên thực địa? Chẳng qua là vì bọn họ chỉ có thể đi con đường này thôi. Bản nguyên mọi chuyện đều đến từ vị Truyền Pháp thiên tôn kia.”
Âm thanh Lý Bình không ngừng vang vọng, Nhược Mộc cũng không khỏi trầm mặc.
Đạo lý này, ai cũng rõ ràng.
Nhưng lại có thể thế nào chứ?
Truyền Pháp sau khi nghịch thiên địa chi lý quá mạnh, ngay cả bản thân thiên đạo Huyền Hoàng đều không thể phản kháng. Càng đừng nói tới sinh linh trong Huyền Hoàng giới.
“Trẫm muốn lập lại trật tự, tru sát Truyền Pháp, trả đạo cho trời.”
“Ngươi có nguyện giúp ta?”
Âm thanh hờ hững của Lý Bình truyền đến trong tai Nhược Mộc.
Nếu đổi thành người khác nói với Nhược Mộc như vậy, Nhược Mộc nhất định sẽ cười, sau đó biến người đó thành trái cây, treo trên đỉnh cao nhất ngọn cây, ngày đêm cười nhạo.
Nhưng hiện tại buông ra lời nói hùng hồn như thế, lại mơ hồ có thể là hóa thân thiên đạo Huyền Hoàng...
Điều này khiến Nhược Mộc trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như nào mới tốt.
Nhược Mộc rõ ràng, nếu như bản thân lựa chọn không đồng ý, như vậy giữa hai bên ắt hẳn khó tránh khỏi cần một trận đại chiến.
Trước tiên không nhắc tới ai mạnh ai yếu, chỉ nói riêng đây là nơi tồn tại của bản thể mình, nếu như đại chiến ở đây trả thù.
Cho dù chính mình có thể thắng cũng tuyệt đối sẽ bị trọng thương, cách triệt để rách nát sẽ không lâu nữa.
Nhưng bị một lời hàng phục, trong lòng Nhược Mộc lại có đủ kiểu không cam lòng.
“Sự suy bại của ngươi, ngoài thương thế của bản thân ra còn có liên quan đến Thiên Đạo khô cạn.”
“Nếu như ngươi nương nhờ trẫm...”
Lý Bình bước về phía trước một bước, thân hình ầm ầm vỡ nát. Dưới sự gia tăng của kim quang bao phủ khắp người, thân thể ba trượng ba thoáng chốc bành trướng mấy vạn lần, gần như biến thành kích thước ngang với bản thể Nhược Mộc.
Một tay đặt trên thân cây Nhược Mộc.
“Ầm ầm!”
Trong không gian Nhược Mộc, không trung ảm đạm tĩnh mịch chợt xuất hiện một vòng xoáy.
Hình chiếu Huyền Hoàng giới hiện lên trong vòng xoáy.
Khí tức màu xanh biếc bị rút ra từ trong vòng xoáy, chầm chậm rãi trôi về phía Nhược Mộc dần già đi.
“Cái này...”
Nhược Mộc kích động thẳng dậy lưng eo vốn hơi cong, trong mắt tràn đầy biểu cảm bất ngờ và khó tin.
Hắn cảm thấy, Thiên Đạo chiếu cố từ từ trôi đi mấy ngàn năm qua lần đầu tiên một lần nữa trở về trên người hắn!
Lý Bình nói không sai, một thân tạo hóa của hắn đều là đến từ thiên quyến Huyền Hoàng.
Không có Thiên Đạo tẩm bổ, hắn chẳng khác gì cây không gốc, nước không nguồn, dần dần khô cạn, rơi vào tử vong mạn tính.
Nhưng lúc này, thiên đạo Huyền Hoàng vậy mà phá lệ rót vào những lực lượng đó một lần nữa.
Cho dù không phải lực sinh tử hắn quen thuộc nhưng cũng vẫn khiến hắn kích động không thôi, xuất hiện lại sinh cơ.
Bản thể Nhược Mộc khô héo, cành lá từ trên xuống dưới đều lay động trên diện rộng.
Có không ít quả tu sĩ bởi vậy từ trên rơi xuống, rơi thịt nát xương tan. Chỉ để lại kim đan vỡ vụn, thấp thoáng ánh sáng khác nhau yên tĩnh nằm trên mặt đất.
Từng tia lục ý xuất hiện từ trên thân thể Nhược Mộc.
Đầu cành bất ngờ mọc ra mấy mầm non màu xanh nhạt, khí tức toàn bộ cổ mộc đều biến đổi.
Lúc Nhược Mộc như si như say hưởng thụ sinh cơ phồn thịnh rất lâu chưa từng cảm nhận được...
Cự nhân màu vàng Lý Bình biến thành chợt lấy ra bàn tay đặt trên cây khô.
Vòng xoáy phía trên Nhược Mộc bất chợt biến mất.
Lục ý trời giáng cũng đồng thời như bọt biển, hóa thành đốm nhỏ lục quang theo gió phiêu tán khắp nơi. Lại không rơi vào trên người Nhược Mộc.
“Không!”
Trong tiếng kêu rên của Nhược Mộc, chồi non vừa mọc ra cũng nháy mắt khô héo, tàn lụi.
Từ đầu cây, từ từ xuống.
“Ta còn muốn!”
“Nhanh cho ta!”
Hóa thân lão giả Nhược Mộc bộc phát ra lệ khí kinh thiên.
Hung ác trừng Lý Bình.
Sau đó sau khi nhìn thấy khuôn mặt không một vật gì và khí tức lạnh băng đến cực điểm của đối phương, Nhược Mộc lập tức bình tĩnh lại.
Biểu cảm hung ác đọng lại trên mặt, không dám có động tác kế tiếp.
Lý Bình cũng chỉ lặng lẽ nhìn chăm chăm đối phương.
Tình cảnh trong lúc nhất thời yên tĩnh có phần quỷ dị.
Cho đến khi lá vàng lụi tàn vừa khéo rơi đến trên Lý Bình, bị hắn nhẹ nhàng đưa tay lấy ra.
Yên tĩnh mới bị Lý Bình phá vỡ.
Hắn nói lời vừa rồi còn chưa nói xong: “Giống như ngươi nhìn thấy, tự mình thể nghiệm được.”
“Nếu như ngươi lạc đường biết quay lại, một lần nữa đứng về phía trẫm. Chưa chắc không thể trở lại lúc đỉnh phong thượng cổ.”
Nét mặt Nhược Mộc rất hiển nhiên đã dao động.
Vùng vẫy giãy chết, chịu hết tra tấn mấy ngàn năm, hiện tại không dễ gì mới hưởng thụ được tư vị thanh xuân trong chốc lát, lại bảo hắn từ bỏ...
Lại làm sao có thể làm được?
“Trẫm biết, thời thượng cổ ngươi chịu trọng thương, lực lượng hạch tâm bị tu sĩ cướp đi hơn nửa.”
“Nhưng thiên đạo Huyền Hoàng bây giờ cũng xưa đâu bằng nay.”
“Ngươi nếu có thể khôi phục hoàn chỉnh nắm quyền, tuyệt đối chỉ mạnh chứ không yếu hơn trước đây.”
Lý Bình nói tiếp.
“Trẫm cho thời gian một tháng suy nghĩ.”
“Đến lúc đó, trẫm sẽ lại đến.”
Lý Bình không bức bách Nhược Mộc quá mức, tức thì đưa ra quyết định.
Sau khi chỉ để lại một câu nói ấy thì nhẹ nhàng không thấy bóng dáng.
Nơi này là không gian Nhược Mộc chúa tể, song ngay cả việc đối phương rốt cuộc rời đi thế nào Nhược Mộc cũng không phát giác.
Không có kẻ ngoại lai, nơi này lại biến về dáng vẻ luôn tĩnh mịch như mấy ngàn năm qua.
Nhược Mộc híp mắt, không ngừng dư vị tư vị sinh cơ vừa rồi.
Lại so sánh với tình huống hiện giờ, trong lòng không khỏi tuôn trào cảm giác buồn bã mất mát.
...
Thánh triều Đại Khải.
Trong Thánh Hoàng tọa.
Lý Bình trở về ngay lập tức truyền đạt thánh mệnh.
Lại lần nữa phân phối một số người U tộc, chuyển hướng công năng đối với biển U Ám, dùng để trấn an thiên đạo Huyền Hoàng.
“Ở trạng thái hiện tại, cưỡng ép để thiên đạo Huyền Hoàng truyền lực lượng cho Nhược Mộc vẫn có hơi ảnh hưởng.”
“Dù chỉ là một xíu...”
“Ngoài khe hở lúc trước cắn nuốt ác niệm Huyền Hoàng dẫn đến ra còn có chút quan hệ với thân phận của Nhược Mộc.”
“Suy cho cùng trong mắt Thiên Đạo, những cổ vật Huyền Hoàng bọn họ cũng không có gì khác với phản đồ.”
Lý Bình chậm rãi suy tư.
Hành động lần này ngược lại cũng không thể coi là tay không mà về.
Nhược Mộc ăn tủy mới biết vị ngon nhất định là sẽ không từ chối yêu cầu của Lý Bình.
Chỉ là phải cho hắn chút thời gian đưa ra quyết định.
Về phần vì sao không lựa chọn cưỡng ép động thủ, giống như đối đãi với ác niệm Huyền Hoàng, trực tiếp cắn nuốt nó...
Lý Bình tự có băn khoăn của mình.
“Khác với ác niệm Huyền Hoàng đơn độc bị chia cắt ra phong ấn rất lâu. Nhược Mộc tuy đã rách nát bất kham nhưng dẫu sao cũng là cổ vật từ lúc sơ khai Huyền Hoàng đã tồn tại.”
“Thiên Đạo Huyền Hoàng sáng tạo ra nó, nó cũng đã trở thành một phần cố định trong Huyền Hoàng giới. Nếu tự nhiên bị Thiên Đạo rút lại chiếu cố, suy bại mà chết, có lẽ còn có thể tránh xao động.”
“Nhưng nếu như ta liều lĩnh cắn nuốt nó, thứ nhất sẽ gây nên cảnh giác của cường giả Trường Sinh khác trong giới này.”
“Thứ hai, có lẽ sự dị thường của Huyền Hoàng giới sẽ khiến cho Truyền Pháp thiên tôn ở đầu bên kia tinh hải phía xa có phát giác.”
Lý Bình không để ý đến năm thiên tôn của Ngũ Lão hội.
Nhưng lại nhất định phải suy xét đến hai tồn tại Truyền Pháp, Thiên Y.
“Hiện tại còn chưa đến thời điểm chính thức quyết đấu với bọn họ.”
“Cứ chờ thêm là được.”
Sự kiên nhẫn của Lý Bình rất dư dả.
Tin rằng không đến một tháng, Nhược Mộc sẽ chủ động liên hệ mình.
Trước đó, hắn còn cần cố gắng thay đổi một vài quan hệ với thiên đạo Huyền Hoàng mới được.
Trong mắt Lý Bình lại hiện lên một số tồn tại khiến thiên đạo Huyền Hoàng căm hận.
...
Châu Cửu Sơn.
Nơi giao giới giữa Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội.
Tôn Nhị Lang dễ dàng xuyên qua phòng ngự đường biên giới Vạn Tiên Minh, tiến vào trong địa bàn Ngũ Lão hội.
“Bảo vật sư tôn truyền lại quả nhiên huyền diệu, trận pháp của Vạn Tiên Minh này, gần như trong phút chốc là có thể phá.”
Tôn Nhị Lang quan sát kỹ lưỡng hoàn cảnh xung quanh.
“Hình như không có gì khác với Vạn Tiên Minh.”
“Nhưng sư tôn nói, nơi này có lực thiên tôn nghịch lý bao phủ toàn cảnh, vẫn nên khiêm tốn tí thì tốt hơn.”
Trong đầu hiện ra một tấm bản đồ giản lược, Tôn Nhị Lang nhận ra sơ sơ một vài phương hướng, ẩn giấu thân hình, lao nhanh mà đi.
Dựa theo chỉ thị của Thánh Hoàng vô diện, đi thẳng đến Chân thực chi quốc.
“Cũng không biết rốt cuộc làm sao mới có thể gặp mặt vị ‘Chân Thực thiên tôn’ này?”
Tôn Nhị Lang vừa phi độn vừa tự hỏi.
Có trận pháp, bí thuật che giấu khí tức Lý Bình truyền lại, dọc đường đi ngược lại cũng không có ai có thể phát hiện hắn.
Lúc cách Chân thực chi quốc cực kỳ gần, dị tượng lân cận lại hấp dẫn sự chú ý của Tôn Nhị Lang, làm hắn không kiềm được giảm chậm tốc độ.
Một chiếc phi chu cỡ có cảm giác không chân thực lắm đột ngột hiện ra trên không trung.
Từ trên phi chu, hơn mười tu sĩ bao bọc trong khải giáp cùng nhau bay ra.
Bọn họ cầm trong tay pháp khí kỳ quái, đồng thời còn đang hô to gọi nhỏ.
“Chính là chỗ này, nhanh! Không thể để tiểu đội khác vượt lên trước!”
Bọn họ bay tới trên một rừng cây dưới đất, pháp khí trong tay đồng thời tản ra chùm sáng màu sắc khác nhau.
Chùm sáng toả định, một con đại viên hầu toàn thân trắng như tuyết bất thình lình xuất hiện trong rừng, phát ra tiếng gào thét rung trời.
Đồng tử Tôn Nhị Lang co lại.
Bởi vì yêu thú này vậy mà ẩn nấp khéo léo như vậy, trước đó ngay cả một chút khí tức của đối phương hắn cũng không thể cảm ứng được.
Hơn nữa dù là hiện tại, trong thời gian đại viên hầu và đội tu sĩ giao chiến hăng say.
Tôn Nhị Lang cũng không cảm ứng được bất kỳ khí tức sinh linh nào từ trên người yêu thú đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận