Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 96: Cơ duyên Vạn Tàng Các

"Ừ?" Lý Phàm quay đầu lại, nhìn Triệu quản sự.
Đối mặt với Tiên sư trong truyền thuyết, Triệu quản sự không khỏi hơi khẩn trương.
Hắn cân nhắc lời lẽ, thật cẩn thận hỏi: "Vị tiên sư này, hình như người và Hà Tiên sư có quan hệ không tệ lắm?"
Lý Phàm đang muốn trả lời, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, trầm ngâm một lát, mới nói: "Hà đạo hữu kết bạn với ta xấp xỉ hơn bốn mươi năm rồi, đã giúp đỡ ta rất nhiều. Trước đây, ta có việc đi ra ngoài nên không biết hắn đã mất. Hôm nay, nhìn thấy bài vị của Hà đạo hữu, ta thật sự vô cùng kinh hãi."
"Chỉ có thể kính hắn một nén nhang..."
Nói đến đây, Lý Phàm lắc đầu, thở dài.
Triệu quản sự cũng cảm khái, nói: "Từ khi biết được tin Hà tiên sư mất, ta lập tức lập linh đường cho người. Đã hai mươi sáu ngày trôi qua, tiên sư ngài là vị đầu tiên, cũng là vị duy nhất đến đây tế lễ cho người."
"Hiện giờ, hơn mười vị Tiên sư đến trên đảo, nếu không phải vì tìm kiếm di vật của người thì cũng là vì tranh đoạt chức Tiên sư Trấn thủ Lưu Ly đảo."
"Tiên sư Trấn thủ vừa mới nhậm chức, e rằng chức quản sự nho nhỏ này của ta cũng khó có thể giữ được."
"Dặn dò của Hà Tiên sư trước đó, ta vẫn không cách nào hoàn thành, thật sự hổ thẹn trong lòng."
"May mắn thay, hôm nay gặp được ngài."
Bộ dạng của Triệu quản sự như trút được gánh nặng.
"Dặn dò của Hà đạo hữu?" Lý Phàm sửng sốt.
"Vâng. Khi còn sống, Hà Tiên sư từng giao cho ta một vật, dặn dò ta, nếu ngày sau người gặp phải bất trắc, hãy giao vật này cho đạo hữu đầu tiên đến tế lễ người." Triệu quản sự thành thật đáp.
"Hắn làm sao có thể giao đồ vật cho một phàm nhân như ngươi?" Nghe Triệu quản sự trả lời, Lý Phàm có chút ngoài ý muốn.
"Không giấu gì Tiên sư. Thuở trước, dưới số trời run rủi, tiểu nhân đã từng cứu Hà Tiên sư một mạng. Vốn Hà Tiên sư muốn dẫn ta đi tu hành, nhưng ta lại sợ tu đạo gian nan nên chỉ xin người một chức vụ trên đảo."
"Những năm gần đây, ta vẫn luôn phục vụ Hà Tiên sư. Vì vậy rất được tiên sư tín nhiệm." Nói xong, trên mặt của Triệu quản sự hiện lên vẻ nửa tự hào, nửa thương cảm.
Mọi chuyện có vẻ đúng là như thế.
Kiếp trước, Lý Phàm cũng đã nghe Triệu quản sự kể qua chuyện này.
Vì vậy, Lý Phàm cũng gật gật đầu.
"Hơn nữa, để đồ vật ở chỗ ta ngược lại cũng hết sức an toàn. Dù sao thì, có ai lại nghĩ đến Tiên sư lại trao di vật cho một phàm nhân chứ? Mấy ngày nay, các Tiên sư thường xuyên qua lại nhưng chẳng có ai đi tìm ta..." Triệu quản sự nói được một nửa thì thầm nói không ổn, vội vàng dừng lại.
Hắn nhanh chóng xoay người, lấy ra một cái hộp vuông nhỏ bên dưới linh bài của Hà Chính Hạo.
Hộp vuông nhỏ này hình như có tác dụng ngăn cách thần thức, dù vừa rồi đặt ở trước mặt nhưng Lý Phàm cũng không thể phát hiện ra.
"Đồ vật trong hộp này chính là di vật của Hà Tiên sư. Công dụng cụ thể là gì, không phải là chuyện mà tiểu nhân có thể biết." Triệu quản sự giao cái hộp ra ngoài, thấp thỏm nói.
Lý Phàm mở hộp ra, chỉ thấy bên trong là một tấm linh phù hình chữ "Vạn".
Nhìn có vẻ quen mắt.
Đây chẳng phải là...
Lý Phàm lấy ra một linh phù giống y như đúc từ trong nhẫn trữ vật, chỉ là khí tức khác nhau mà thôi.
Đây rõ ràng chính là linh phù thông hành mà tu sĩ ngoại lai cần phải mang theo khi lần đầu đặt chân lên Vạn Tiên đảo.
Lý Phàm còn nhớ rõ, lúc Hà Chính Hạo giới thiệu cho hắn đã nói qua, linh phù này có giá tận 100 điểm cống hiến.
Nhưng, thứ này rốt cuộc còn có công dụng gì nữa?
Trong lúc nhất thời, Lý Phàm cũng có hơi không rõ cho lắm.
Tuy vậy, hắn vẫn cất hộp gỗ vào.
Nhìn Triệu quản sự có chút khẩn trương và bất an, Lý Phàm suy nghĩ một chút rồi nói: "Chỗ Trấn thủ mới nhậm chức, ta sẽ nói giúp ngươi vài câu, về phần có thể giữ lại được chức vị hay không thì ta không dám cam đoan."
Triệu quản sự nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống, dập đầu không ngừng.
Lý Phàm khoát tay áo, phi thân rời đi.
Triệu quản sự tiếp tục quỳ gối trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
Đợi hồi lâu, hắn mới chậm rãi đứng dậy.
Nhìn linh vị của Hà Chính Hạo, hắn nhỏ giọng nói.
"Cuối cùng cũng vứt được củ khoai lang nóng bỏng tay này ra ngoài. Mấy ngày nay, nhìn Tiên sư bay tới bay lui trên đỉnh đầu mà ta ngay cả ngủ cũng không dám a.”
"Người mới đến nọ cũng không nói dối, hơn nữa còn là người đầu tiên đến tế lễ ngươi. Ta giao di vật của ngươi cho hắn cũng xem như là đã hoàn thành dặn dò của ngươi."
"Ta cũng sẽ không áy náy trong lòng."
Trầm mặc hồi lâu, Triệu quản sự lại thấp giọng nói: "Tu tiên, tu cái gì mà cuối cùng còn chết sớm hơn ta. Hài cốt cũng không được ai thu.”
"Thật không có ý nghĩa."
Lý Phàm cầm hộp gỗ, đi vào trong đại trận hộ đảo, gặp lại gã tu sĩ xa lạ kia.
Tu sĩ xa lạ tên là Vũ Văn Tinh, thông qua một phen đấu đá mới có thể giành được chức Trấn thủ Lưu Ly đảo.
Lý Phàm không kể ra quan hệ giữa Triệu quản sự và Hà Chính Hạo, chỉ nói rằng Triệu quản sự có quan hệ với mình, xem có thể giữ lại chức vị Quản sự Lưu Ly đảo giúp hắn hay không.
Một chức vụ phàm nhân mà thôi, Vũ Văn Tinh suy nghĩ một hồi bèn gật đầu đáp ứng.
Lý Phàm cũng nói lời cảm tạ.
Sau khi hai bên đã trao đổi linh phù thông tin, Lý Phàm cũng vội vàng trở lại bên trong Thiên Huyền Kính.
Tìm kiếm một hồi, Lý Phàm mới làm rõ tác dụng của tấm linh phù thông hành kia.
Ngoài việc dùng làm tín vật thông hành để tiến vào Vạn Tiên đảo, linh phù còn có thể được dùng làm tín vật lưu trữ vật phẩm.
Vật phẩm không phải được cất giữ trong Thiên Huyền Kính mà ở một nơi gọi là "Vạn Tàng Các".
Thông thường, đó không phải là nơi lưu trữ đồ vật quý giá gì.
Thông thường đều là di vật được tu sĩ khi còn sống, vì phòng ngừa vạn nhất, lưu lại cho thân nhân là người phàm.
Chỉ có sau khi tu sĩ mất đi, thân nhân người phàm mới có thể dựa vào linh phù để tiếp nhận di vật.
Vậy nên, Vạn Tàng Các này không được đặt ở Vạn Tiên đảo mà là ở U Lan đảo phía Bắc Tùng Vân Hải.
Sau khi hiểu rõ tác dụng của linh phù, Lý Phàm cũng không trì hoãn, chạy tới U Lan đảo một chuyến, lấy di sản của Hà Chính Hạo ra.
Đó là một miếng ngọc giản.
Lý Phàm mới đầu còn tưởng rằng là công pháp gì.
Mãi cho đến khi xem xong nội dung trong ngọc giản, hắn mới rõ ràng.
Trong ngọc giản là trước tác dang dở của Hà Chính Hạo.
"Bách Mạch Trận Đồ Tường Giải".
Quyển sách ghi lại chi tiết các loại cảm ngộ đặc thù và một ít lý niệm sáng tạo của Hà Chính Hạo đối với trận pháp trong mấy năm nay.
Đi kèm với đó là lời nhắn của Hà Chính Hạo.
Hắn nói mình cả đời chỉ yêu thích trận pháp nhất đạo.
Dốc hết tâm can mấy chục năm tập tành mày mò, hắn mới có thể hoàn thành hơn phân nửa "Bách Mạch Trận Đồ Tường Giải".
Lần thám hiểm động phủ này, tuy trên lý thuyết là không có nguy hiểm gì lớn.
Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Nếu gặp phải bất trắc, thân tử đạo tiêu chỉ là chuyện nhỏ. Hắn sợ rằng tâm huyết cả đời của mình, "Bách Mạch Trận Đồ Tường Giải", từ đây về sau sẽ như minh châu bị che mờ, bị chôn vùi vĩnh viễn.
Bởi vậy, hắn mới để lại chuẩn bị phía sau, hi vọng tu sĩ có quen biết với mình, sau khi nhận được linh phù, có thể giao nó cho bất kỳ vị đại sư trận pháp nào trên Vạn Tiên đảo, để cho nó có hi vọng được bổ toàn.
Cuối cùng, Hà Chính Hạo không khỏi phát tiết ra tức giận.
Hắn nhắc đến những chỗ tốt của môn công pháp "Tọa Sơn Quyết" mà mình tu hành.
Đáng tiếc, tu luyện nó lại quá khó khăn.
Nếu không phải như thế, hắn cũng không cần vì đổi công pháp mà phải mạo hiểm đi vào động phủ thượng cổ.
"Tọa Sơn Quyết? Hà đạo hữu, ngươi quả thật đã đặt ra cho ta một vấn đề nan giải a.”
Thu hồi ngọc giản, trong mắt Lý Phàm hiện lên thần thái kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận