Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 660: Tiên phàm thiên uyên biệt

“Có chuyện như vậy nữa à?”
“Bất kể là ai trong thập tông Tiên đạo đều không nghi ngờ là quái vật lớn. Tòa thành khổng lồ trên trời kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại có thể lập ra tiên môn hùng mạnh đến nhường ấy?” Lý Phàm nghe vậy thì tỏ ra cực kỳ khiếp sợ, lạc giọng hỏi.
Phương Tái Tế khẽ gật đầu: “Lúc đầu biết được chuyện này ta có phần không tin. Nhưng về sau ta lại nghe ngóng từ nhiều nơi, cơ bản có thể chắc chắn chuyện đó là thật. Sở dĩ thập tông Tiên đạo có thể bất ngờ nổi dậy là vì lấy được cơ duyên bên trong ‘Thiên Đô’!”
Không đợi Lý Phàm hỏi lại, hắn tiếp tục kể: “Tương truyền rằng tuy bên trong Thiên Đô hoang vu không có dấu vết người sống, nhưng ở phần trung tâm lầu các có một bóng người ngồi xếp bằng, bên cạnh còn có một đồng tử hầu hạ. Không thấy rõ được khuôn mặt của bóng người đó, nhưng hắn giống như giảng đạo với hư không trước mặt mình vậy. Vô số những đạo luận kỳ diệu khó giải thích, giống như hồng chung đại lữ quanh quẩn bên tai mọi người. Mà thần kỳ hơn là nội dung mỗi người nghe được hoàn toàn khác nhau.”
“Ai ai cũng bị mê hoặc bởi những lời kia, rồi mụ mị ở trong đó. Khi bọn họ tỉnh lại từ trong ngộ đạo vẫn còn muốn được lắng nghe, nhưng lại phát hiện ra bản thân không nghe được bất cứ cái gì từ bóng người đó nữa. Ngược lại bóng người đó cùng với đồng tử kế bên nhẹ nhàng khoát tay, đuổi bọn họ ra khỏi lầu các.”
“Những tu sĩ lui ra ngoài so sánh những gì mình vừa mới cảm ngộ được, phát hiện tất cả đều bắt nguồn từ kiến thức ban đầu của bản thân, nhưng lại càng thêm huyền ảo, cao thâm, so với những gì tông môn truyền lại còn tinh diệu hơn gấp trăm ngàn lần!”
“Về sau dù cho bọn họ có cố gắng thế nào đi nữa, nhưng vẫn không có cách nào tiến vào tòa lầu các kia nữa!”
Phương Tái Tế khẽ thở dài nói: “Những tu sĩ đó biết cơ duyên này quý giá đến mức nào, sau khi bọn họ yên lặng rời khỏi Thiên Đô đã liên tục thông báo cho đệ tử đến. Nhưng có lẽ cũng chính vì hành động này khiến cho Huyền Thiên giáo biết được. Chúng tiến hành truy bắt các tu sĩ từng đến tòa thành kia, đồng thời phái tay sai triệt để phong tỏa đại thành nọ.”
“Hành động vô lễ này có vẻ đã làm phật ý bóng người ở Thiên Đô, hắn cử đồng tử ra nghênh chiến. Diễn biến trận chiến ra sao không ai biết, kết quả tuy Huyền Thiên giáo bực dọc rút lui, nhưng những tu sĩ khác cũng không cách nào đi vào bên trong Thiên Đô được nữa.”
“Có điều hàng năm thỉnh thoảng sẽ có tử khí bay xuống, phát tán ra khắp nơi ở Huyền Hoàng giới. Nếu may mắn thì sẽ gặp được, tuy không bằng luận đạo ở trước mặt nghe bóng người kia nhưng cũng gần gần như thế!”
Lý Phàm suy tư một hồi, sau đó cau mày hỏi: “Vậy sau này Thiên Đô đi đâu rồi, tại sao bọn ta khi đó chưa từng nghe ai nói qua?”
“Thiên Đô kia lơ lửng ở chân trời ròng rã mười năm, sau đó giống như lúc nó từ trên trời rơi xuống nó cũng lặng lẽ biến mất, không có ai phát hiện.”
“Mà không lâu sau Huyền Thiên giáo và tông môn Tiên đạo mâu thuẫn với nhau, dần dần đến mức không cách nào hoà giải. Trong tình hình đại chiến lan rộng khắp Huyền Hoàng giới, không còn ai để tâm đến chuyện Thiên Đô mất tích.”
Phương Tái Tế cảm khái: “Đến thời của bọn ta, Thiên Đô chỉ còn tồn tại trong câu chuyện lúc tán gẫu mà thôi.”
Khuôn mặt Lý Phàm lúc này ngộ ra gì đó: “Ta nhớ ra rồi, hồi trước ở trong Thiên Huyền Kính đã từng thấy, tiền tuyến ở châu Nguyên Đạo có một vị tu sĩ Hợp Đạo tên là Lam Vũ. Hắn tự nhận là mạch đại pháp sư Thiên Đô, có điều…”
Khuôn mặt Lý Phàm có phần nghi hoặc: “Có điều ta nghe nói Thiên Đô ở thời kỳ thượng cổ không biết vì sao lại rơi xuống dưới. Thậm chí bây giờ phía trên mặt đất vẫn còn có thể nhìn thấy di tích của Thiên Đô…”
“Cái gì? Thiên Đô rơi xuống?” Lần này đến lượt Phương Tái Tế đứng hình.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!” Sau một hồi Phương Tái Tế cực kỳ chắc chắn phủ định giả thuyết này: “Nếu như Thiên Đô thật sự va chạm với Huyền Hoàng giới chưa biết bên nào thảm hơn đâu!”
“Ý của tiên sinh là…” Lý Phàm khẽ híp mắt lại.
“Đúng vậy, Thiên Đô cực kỳ có khả năng đến từ Tiên giới trong truyền thuyết! Mà bóng người bên trong Thiên Đô kia cũng là tiên nhân trong truyền thuyết luôn! Sở dĩ các tu sĩ thập tông Tiên đạo không thể nào nhìn rõ được hắn là vì sau khi phi thăng thành tiên hắn đã hoàn thành biến đổi cấp độ sinh mệnh, vượt xa phạm vi tu sĩ bình thường có thể hiểu được!” Phương Tái Tế nói một cách hùng hồn.
“Lại là tiên nhân, không rơi xuống sao…” Lý Phàm chẳng ừ hử gì. Hắn nghĩ đến sự tồn tại vô định chiếm giữ vùng trời châu Nguyên Đạo, thôn phệ thời gian kia. Có lẽ thật sự bởi vì biến cố nào đó xảy ra nên mới dẫn đến hiện tượng cổ quái như vậy?
Thấy Lý Phàm có chút không tin, Phương Tái Tế lạnh lùng hừ: “Không tận mắt nhìn thấy đương nhiên không thể nào hiểu được sự hùng mạnh của Chân Tiên. Nếu ngươi có thể giống như ta, may mắn có được một chút ‘Tử khí Thiên Đô’ sẽ biết được những lời ta nói không hề giả dối. Đúng rồi, Lam Vũ kia có nói mình là dòng dõi của đại pháp sư Thiên Đô, có lẽ cũng không phải là nói bừa. Bởi vì bên trong Tử khí Thiên Đô cũng có không ít kế truyền của đại pháp sư Thiên Đô.”
Lý Phàm hơi giật mình: “Tiên sinh lấy được luồng Tử khí Thiên Đô?”
Phương Tái Tế đắc ý đáp: “Đương nhiên rồi! Lúc đó ta vẫn còn là một đứa trẻ hồ đồ, chỉ lấy được cơ duyên mà không biết nó từ đâu tới! Nếu không một người bình thường không có môn phái như ta làm sao tu luyện tới cảnh giới Hợp Đạo được? Những đệ tử thập tông Tiên đạo kiêu ngạo đó sao có thể chủ động nhắc lại đoạn chuyện xưa bí mật này cho ta? Còn không phải do cảm nhận được Tử khí Thiên Đô trên người ta à.”
“Đại pháp sư Thiên Đô có phải bóng người ở bên trong Thiên Đô không?” Lý Phàm im lặng một lát rồi lại hỏi.
Phương Tái Tế trợn mắt nhìn Lý Phàm: “Ngươi đang suy nghĩ gì đấy. Nói đến bóng người kia có thể là một vị Chân Tiên. Nếu là tiên, ngài sẽ không chủ động nói ra, thế nhân sao có thể biết được thân phận của ngài? Huống hồ chỉ đơn thuần có được may mắn nghe ngài giảng đạo mà thôi, e rằng cho dù là mấy vị thập tông Tiên đạo trước kia cũng chưa chắc là truyền nhân của tiên nhân.”
“Cái mà chúng ta gọi là ‘Đại pháp sư Thiên Đô’ chính là đạo đồng bên cạnh bóng người nọ. Đứng tại nơi tiên nhân dự thính chẳng mấy chốc đã có thể sáng lập ra thập tông Tiên đạo, trình độ của đại pháp sư luôn luôn hầu hạ bên cạnh hiển nhiên cũng cao thâm đến mức khó lòng tưởng tượng nổi.”
“Bên trong tử khí Thiên Đô phần lớn đều là cách nhìn của đại pháp sư về sự chỉ bảo của tiên nhân, có thể nói là bao quát vạn vật. Người phàm đạt được chút thôi đã có thể hưởng thụ cả đời.”
“Ban đầu ta cũng đạt được, chính là chút tâm đắc của đại pháp sư tới việc luyện khí.” Phương Tái Tế lại liếc nhìn về phía châu Nguyên Đạo, từ tốn nói.
Lý Phàm cũng hiểu rõ.
Trước kia tất cả những gì thập tông Tiên đạo thu hoạch được là do tiên nhân tự mình chỉ điểm.
Mà Tử khí Thiên Đô lại là cảm ngộ trong thời gian dài nghe tiên nhân giảng đạo của đại pháp sư Thiên Đô. Trải qua một vòng luân chuyển thì yếu hơn nhiều so với tiên nhân chân truyền, nhưng dù vậy cũng có thể tạo ra một vị tu sĩ Hợp Đạo dễ như trở bàn tay.
“Đây mới thật sự là tiên phàm khác biệt. Chênh lệch to lớn, thậm chí còn vượt qua người phàm và tu tiên giả.” Lý Phàm không khỏi thầm cảm thán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận