Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 654: Hưng chiến ta vô địch

Dường như hắn vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo do kiếm khí sắc bén sượt qua ở sau lưng. Mặt Lý Phàm không khỏi co rúm, nhìn thành phố người phàm đã biến thành một cái hố to, không còn tồn tại phía dưới.
May mà hắn phản ứng nhanh, nếu không bị kiếm quang này đánh trúng, thân thể trực tiếp phá hủy thì không nói, sợ sẽ còn sẽ làm tổn hại đến căn cơ động thiên.
May mà hắn không quá xui xẻo, không cách quá gần. Bằng không bị Tiên Phàm Chướng dính là người, sợ là phải Hoàn Chân đương trường!
“Cách tượng đá xa như vậy mà ảnh hưởng bởi vận lại lớn đến thế.” Lý Phàm rùng mình, lấy ra từ trong lông vũ Huyền Điểu bổ sung khí vận bị cắn nuốt của bản thân. Cũng lặng lẽ vận chuyển ‘lĩnh vực Thiên Mệnh’, phòng ngừa lại lần nữa bị ảnh hưởng bởi khí vận.
Khói phía dưới tan đi, chỉ thấy một thanh kiếm cắm thẳng dưới đáy hố lớn trên mặt đất.
Dường như, có hơi quen mắt.
“Ây da xin lỗi đạo hữu rất nhiều!”
Lúc này chủ nhân của thanh kiếm gỗ mới ung dung tới chậm, vẻ mặt xấu hổ và áy náy nói với Lý Phàm.
“Đều tại ta học nghệ không tinh, suýt nữa hại tính mạng của đạo hữu!”
Lý Phàm nhìn về phía người tới, tuy đối phương không nhận ra hắn, nhưng.
Lý Phàm đối với người này lại không có chút xa lạ gì cả.
Chính là Sóc Phong, tiên nhị đại tiếng tăm lừng lẫy của Vạn Tiên Minh, đứa con ngoan ngoãn của Phi Tuyết tiên tôn, biệt danh ‘Ta Vô Địch’!
Chỉ là trước đây không lâu khi xuất hiện trong “Hội giao lưu thân thiện” của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội, hắn vẫn là tu vi Hóa Thần.
Nhưng hôm nay nhìn qua, Sóc Phong thế mà chỉ là cảnh giới Trúc Cơ!
“Không phải che giấu tu vi? Đây là bởi vì bị kích thích, tán công trung à?” Lý Phàm liếc mắt nhìn Sóc Phong, trong mắt hiện lên tia sáng khó nhận thấy được.
“Hóa ra là Sóc Phong đạo hữu!” Lý Phàm không kiêu ngạo không nịnh nọt, chắp tay nói: “Ta còn tưởng rằng lại là bọn đạo chích của Ngũ Lão hội đến gây sự cơ!”
Mặt Sóc Phong hơi đỏ lên.
Hắn cũng không có gì kỳ quái khi đối phương nhận ra chính mình, chỉ vội vàng giải thích: “Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. Ta vốn đang tu hành cảm ngộ trên không trung, cũng không biết vì sao mà thanh kiếm gỗ này lại đột nhiên mất khống chế, cũng may đạo hữu phản ứng đủ nhanh, bằng không ta sẽ lại tự dưng tạo sát nghiệt mắt!”
“Ha ha, không sao. Ta cũng nhìn ra đạo hữu không phải cố ý làm vậy. Chỉ có điều, cảnh giới của Sóc đạo hữu là sao thế?” Lý Phàm đánh giá đối phương, trên mặt cố ý lộ ra vẻ nghi ngờ hỏi ngược lại.
Sóc Phong không giấu giếm, thẳng thắn nói: “Cũng không có gì, chẳng qua cảm giác lúc trước mình đi nhầm đường, nên giờ đi lại mà thôi!”
Tuy Lý Phàm đã sớm biết nhưng mặt vẫn lộ vẻ kinh ngạc.
Cẩn thận quan sát Sóc Phong hồi lâu, lúc này mới khẽ lắc đầu cảm thán: “Cảnh giới Hoá Thần đã là mục tiêu cuối cùng mà đa số tu sĩ trong thiên hạ đều mơ ước. Nhưng đạo hữu lại quyết đoán như thế, nói trùng tu là trùng tu...”
“Bái phục, bái phục!” Lý Phàm chắp tay khen ngợi.
Sóc Phong mỉm cười, lơ đễnh: “Không nhận nổi lời khen ngợi của đạo hữu đâu, ta mạnh hơn người thường ở chỗ nào chứ? Chẳng qua ỷ vào việc được mẫu thân đại nhân che chở mà thôi. Cho dù ta trùng tu thất bại, cả đời cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ. Vạn Tiên Minh này có bao nhiêu người dám xem thường ta? Mà nếu tu bình thường sĩ thất bại, thật đúng là vạn kiếp bất phục.”
Lý Phàm mỉm cười, không đồng ý cũng không phản bác.
Ngược lại, ánh mắt hắn chuyển hướng về phía thanh kiếm gỗ trong hố lớn, cau mày nói: “Tuy đạo hữu trùng tu nhưng rõ ràng không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh được. Ta thấy tốc độ và uy năng của thanh kiếm gỗ này, chỉ sợ ngay cả tu sĩ Kim Đan bình thường cũng có thể tùy ý chém giết.”
Sóc Phong cũng đồng ý: “Ánh mắt đạo hữu thật tốt, thanh kiếm gỗ này...”
Hắn dừng một chút, rồi nói thêm: “Thật không giấu giếm, thanh kiếm gỗ này chính là kỳ vật thiên địa ta dùng để Trúc Cơ lại lần này. Tuy ta đã dựa vào nó để Trúc Cơ thành công, nhưng vẫn không cách nào hoàn toàn khống chế nó.”
“Hơi hao tổn tâm trí.” Nói xong, Sóc Phong chỉ xuống phía dưới.
Nhưng thanh kiếm gỗ trong hố chỉ nhẹ nhàng rung động trong chốc lát, không hưởng ứng triệu hồi của Sóc Phong, vẫn cắm chặt trên mặt đất.
Dù khí độ bất phàm đến đâu, trên mặt Sóc Phong cũng không khỏi hiện ra một tia xấu hổ.
Sóc Phong ho nhẹ một tiếng, liên tiếp thi pháp ba lần như vậy.
Cuối cùng mới gọi thanh kiếm gỗ về bên người.
Lý Phàm cẩn thận nhìn thanh kiếm gỗ trước mắt, đã không thể dùng năm chữ “không có gì nổi bật” để miêu tả.
Trên thanh kiếm không có hoa văn gì, cũng không toát ra khí chất thần bí.
Thậm chí có thể nói là vô cùng “đơn sơ”, giống như đồ chơi trẻ con đơn giản được làm từ gỗ.
Nhưng từ một kích với uy thế không tầm thường vừa rồi, Lý Phàm biết vật này chắc chắn không hề phổ thông như vẻ bề ngoài.
Trong lòng khẽ động, Lý Phàm chợt đề nghị: “Thanh kiếm gỗ này hơi thú vị. Trùng hợp là xưa nay ta có một chút lĩnh với Kiếm đạo. Chỉ khổ nỗi không tìm được đối thủ thích hợp luận bàn, không bằng...”
Sóc Phong nghe vậy thì mừng rỡ, vỗ tay khen ngợi: “Ta cũng vừa mới đột phá, đang lo không tìm được đối thủ thích hợp để luyện tập đây. Lời này của đạo hữu chính là ý của ta!”
Sóc Phong nghiêm mặt lại, nhẹ nhàng cầm thanh kiếm gỗ lùi lại một khoảng, chỉ về phía Lý Phàm: “Điểm đến thì ngưng!”
“Được! “Lý Phàm lớn tiếng trả lời.
Chỉ là lời còn chưa dứt, chín chín tám mốt thanh thủy kiếm màu lam đã thình lình thành hình, tạo thành kiếm trận trên không trung, ngay lập tức gào thét và bay tới bên người Sóc Phong.
Đây là một sát chiêu mà Lý Phàm điều động lực động thiên thuộc tính thủy, lấy áo nghĩa ‘Định Hải Thần Kiếm’ của Vân Thủy Thiên Cung làm trụ cột bắt chước thi triển ra. Không hề bởi vì Sóc Phong chỉ là tu sĩ Trúc Cơ mà để lại đường lui, dốc hết sức điều động lực lượng của cả một động thiên.
“Thủy Long Ngâm!”
Theo tiếng hét lớn của Lý phàm, thủy kiếm màu lam bỗng nhiên tản ra trong phút chốc như thủy long đầy trời, lao tới và đâm vào mọi ngóc ngách trên cơ thể Sóc Phong.
Đối mặt với việc không chút nương tay của Lý Phàm, Sóc Phong không hề sợ hãi mà còn vui mừng.
Hắn nhắm mắt lại, khi tám mươi mốt thanh kiếm sắp đến gần, hắn từ từ vung ra một kiếm.
Nhìn có vẻ rất chậm nhưng thật ra lại cực kỳ nhanh.
“Keng!”
“Keng!”
“Keng!”
Giống như một tia chớp màu trắng không ngừng xuyên qua bầy thủy long khắp bầu trời.
Khi kiếm gỗ va vào từng thanh thủy kiếm màu lam đều tạo ra âm thanh kim loại va chạm thanh thúy.
Trong nháy mắt, kiếm gỗ du tẩu, cũng đã đối mặt với toàn bộ từng thanh thủy kiếm.
Sóc Phong thu kiếm.
Giống như toàn bộ sức lực đã cạn kiệt, cánh tay khẽ run rẩy.
Mà ngay sau đó, tám mươi mốt thanh thủy kiếm vốn phải bị Lý Phàm điều khiển, tất cả đều quay lại và lao tới tấn công về hướng Lý Phàm.
Đồng thời...
Trên đó dường như có thêm một số thay đổi huyền diệu, con thủy long xanh thẳm giống như sống lại trong mắt Lý Phàm.
Bên tai hắn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng rồng ngâm, trong kiếm khí tung hoành cũng đã gào thét lao đến trước mặt Lý Phàm.
“Đây là...”
Ánh mắt Lý Phàm lóe lên một tia sáng, nhưng phản ứng không hề chậm chút nào.
Thế giới trong nháy mắt được chiếu sáng bởi màu lam.
Một kiếm quang chém ra từ trước người Lý Phàm, thế như chẻ tre xé rách thủy long màu lam dễ như trở bàn tay.
Mà thế thì không hề suy giảm, trong nháy mắt đã chém tới mặt Sóc Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận