Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 991: Phá giả chung nan phục

Chân Thực Dụ Quả hoá thành từng sợi ánh sáng trắng bạc, trút vào thân thể của hai vị tu sĩ Hợp Đạo.
Lý Phàm vốn dĩ cho rằng sẽ sử dụng Chân Thực Dụ Quả thuận lợi như lúc trước, nhưng điều làm hắn không ngờ đến là, lúc ánh sáng trắng bạc chuẩn bị xâm nhập vào hai vị thức hải, lại đột nhiên đình trệ.
Cứ như đã gặp phải cản trở gì đó, toàn bộ sức mạnh của Chân Thực Dụ Quả bị chặn lại bên ngoài thần hồn.
Chân Thực Dụ Quả biến mất trong không trung, lại không hề thay đổi nhận thức của hai người Huyền Tố Thường và Lục Khê Thiền.
Chỉ là ánh sáng bạc kia vẫn quấn chặt lấy thần hồn của bọn họ.
“Đây là…”
Sắc mặt Lý Phàm khẽ động, tỉ mỉ quan sát, phát hiện không phải là sức mạnh của Chân Thực thiên tôn biến mất.
Mà là thần hồn của bọn họ có một tầng phòng hộ đặc thù, chống lại ảnh hưởng của nhận thức vặn vẹo.
“Quả nhiên thần hồn cấp cao của Vạn Tiên Minh có cơ chế phòng ngự đặc thù.”
“Nghĩ ra thì có lẽ cũng có lý, nếu không chỉ dựa vào sinh ra số lượng lớn Chân Thực Dụ Quả, Ngũ Lão Hội đã có thể chinh phục Vạn Tiên Minh rồi.”
Lần đầu dụ dẫn thất bại, Lý Phàm lại không hề bỏ cuộc.
Đồng thời cũng không có ý định hỏi thăm Mặc Nho Bân về cơ chế phòng ngự thần hồn này.
“Huyền Tố Thường liên quan đến bí mật thân phận Thiên Huyền Kính, xem ra tốt nhất chỉ có thể lấy ngươi thử nghiệm rồi.” Ánh mắt Lý Phàm nhìn về Lục Khê Thiền đang chìm trong giấc ngủ sâu.
Để ổn thoả, ngoại trừ bóng mờ phong ấn của Mặc Nho Bân, Lý Phàm lại lần lượt đặt trận pháp xung quanh hai người.
Để chắc chắn đảm bảo dù cho thử nghiệm có xảy ra biến cố gì, bọn họ bỗng dưng tỉnh lại cũng không thể liên hệ với thế giới bên ngoài hay thoát khỏi đây trong thời gian ngắn.
Rồi sau đó phân ra một sợi thần thức, từ từ tiến gần, tiếp cận với thần hồn của Lục Khê Thiền.
Không thể không nói, sức mạnh thần hồn của Lục Khê Thiền ít nhiều cũng có chút xứng với danh xưng thủ tịch Sách Trận đường của nàng.
Trong Vân Thuỷ Thiên Cung, Lý Phàm từng chữa trị qua cho Hãn Hải, đã tiếp xúc gần với thần hồn của đối phương.
Cùng là cường giả Hợp Đạo, Lục Khê Thiền so với chưởng môn Vân Thuỷ Thiên Cung trước đây thì yếu hơn rất nhiều.
Lý Phàm không cảm thấy có tí ti uy hiếp nào, ung dung thoải mái mà tỉ mỉ quan sát.
Bên ngoài thần hồn, có hoa văn như được dùng sợi màu vàng sậm điêu khắc lên.
Lúc ẩn lúc hiện, cứ như từng sợi xiềng xích, đem thần hồn khoá chặt, đồng thời cũng hình thành một tầng phòng hộ giống như chiến giáp.
Nhưng trong quá trình quan sát, Lý Phàm nhạy bén phát hiện ra, hoa văn ám kim này ngoại trừ dùng để bảo vệ, e rằng còn có công năng tự huỷ.
“Nếu như cứ cố ép buộc phá vỡ sự bảo hộ của hoa văn ám kim, thứ xiềng xích này gần như đã trở thành một thể với thần hồn, trong chớp mắt sẽ đứt ra từng đoạn…”
“Kết cục chỉ có một, hồn phi phách tán!”
Sau khi làm rõ công dụng của hoa văn ám kim, Lý Phàm tức khắc liền cảm thấy có chút khó nhằn.
Tuy nhiên may là sau khi suy nghĩ một chút, Lý Phàm tìm thấy một án lệ tương tự trong Bổ Thiên Lục.
Nói là có hai vị tu sĩ dẫn nhi tử của bọn họ đến tìm Thiên Y xin chữa trị.
Hai vị tu sĩ này từ khi còn là Luyện Khí kỳ, đã kết thành đạo lữ. Một đường giúp đỡ nhau, cùng nhau tiến bộ, cuối cùng cùng nhau đạt được cảnh giới Hoá Thần.
Đồng thời sinh được quý tử, có thể nói là chuyện vui nhân đôi.
Nhưng chuyện khiến hai vị tu sĩ này trở tay không kịp chính là, nhi tử bọn họ đã mười mấy tuổi, vẫn không thể nói chuyện.
Bộ dạng ngây ngô ngơ ngơ ngác ngác, thậm chí phản ứng đối với thế giới bên ngoài rất kém. Chỉ có lúc phụ mẫu gọi hắn, mới có phản ứng.
Sau khi Thiên Y kiểm tra qua một lần, nói cho bọn họ biết bệnh tình.
Thần hồn nhi tử của bọn họ thực ra không hề bị tổn hại hay khiếm khuyết, thậm chí so với tu sĩ bình thường còn mạnh hơn.
Nhưng vì thần hồn to lớn không thể kết phối với thân thể gầy yếu, dẫn đến sức mạnh của thần hồn tràn ra ngoài, đồng thời hình thành một cái kén vặn vẹo như lồng giam.
Lại trải qua dị biến trong thời gian dài, cuối cùng đem thần hồn vốn có của hắn gói chặt lại, khó có thể liên thông với thế giới bên ngoài.
Muốn giải quyết, thực ra cũng rất đơn giản.
Chỉ cần cắt đi “phồn chi” mà thần hồn sinh sau này là được.
Nhưng muốn thật sự giải quyết được chuyện này, tuyệt đối không phải dễ dàng như lời nói.
Mấy phồn chi này, thực chất là một bộ phận của thần hồn ban đầu.
Phải làm sao dọn sạch bọn chúng đồng thời không gây ra tổn hại cho thần hồn ban đầu, lại không dẫn đến sự phản kháng kịch liệt của tổng thể thần hồn.
Thiên Y đưa ra phương án đắt giá nhất.
Đó chính là dùng thần hồn của người chí thân, đến tiếp xúc, dội rửa mấy phồn chi kia.
Lấy thần hồn của bản thân làm kéo, dọn sạch toàn bộ bọn chúng.
Cả quá trình này, thần hồn giữa hai bên người được cứu và người thi triển thuật pháp sẽ dung hợp lại một chỗ.
Nhưng chính vì là chí thân, nên từ đầu đến cuối đều sẽ không có sự chống cự.
Chỉ giống như chung sống cùng nhau trong một khoảng thời gian dài.
Điều duy nhất phải trả giá, thần hồn của người thi triển thuật pháp sẽ bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.
Rớt xuống nhiều bậc cảnh giới là chuyện tất nhiên.
Thiên Y nói hướng giải quyết cho hai người nghe, phản ứng sắc mặt của đôi phu thê có sự khác biệt rõ ràng.
Nhưng chuyện thú vị chính là, trong Bổ Thiên Lục Thiên Y không nói rõ cuối cùng là ai nguyện ý, ai lại không cam lòng.
Chỉ là trải qua một trận cãi vã cực kỳ kịch liệt, kết cục của sự việc đó là, cuối cùng đôi phu thê vẫn là lựa chọn không cứu trị cho hài tử.
Hơn nữa để tránh hắn sau này tiếp tục chịu khổ nạn, đôi phu thê đã chính tay giết chết hài tử kia.
Sau đó, đôi thân tiên quyến lữ này cũng từ từ trở nên bằng mặt không bằng lòng.
Lại sau đó nữa có một lần bị kẻ địch truy giết, mỗi người chạy một nơi. Cuối cùng cả hai đều chết thảm.

“Loại cấm chế thần thức này, dường như có điểm rất giống với phồn chi thần hồn trong án lệ kia.”
“Cùng sống với thần hồn, gần như là một thể. Đối với các loại sức mạnh khác của thế giới cực kỳ mẫn cảm, bản thể gặp phải hư hại, sẽ kéo theo thần hồn ban đầu cùng bồi táng.”
“Nhưng cũng chính bởi vì thần hồn đan nhau cùng một chỗ, đối với bản thân sức mạnh thần hồn ngược lại lại không mấy phòng bị.”
“Vì vậy muốn phá trừ cấm chế thần hồn, cách làm cũng chính như vậy.
Trong lòng Lý Phàm đã có chủ ý.
Chốc lát sau, một luồng sức mạnh của thần hồn liên miên không dứt im lặng trút vào thần hồn Lục Khê Thiền.
Đối mặt với sự phòng hộ như một con đê hùng vĩ của hoa văn ám kim, như là dòng nước cuồn cuộn, ầm ầm đón đầu mà xông vào.
Bản thân cấm chế đối với chuyện ứng phó việc sức mạnh lên xuống của thần hồn, chuyện bị thần hồn công kích là như cơm bữa, không hề dẫn động cấm chế phản kích.
Chỉ là trong quá trình không ngừng dội rửa, sức mạnh thần hồn mà Lý Phàm vận ra rất nhanh đã bị tiêu hao sạch sẽ.
Nhưng rất nhanh, chuyển vận ‘Vô Cực Doanh Hư Pháp’ của Lý Phàm liền đem sức mạnh thần hồn lần nữa vận trở về.
Đá xanh bên bờ, trải qua gió dập sóng vùi năm này qua tháng nọ, từ từ cũng phải hao mòn.
Cấm chế hoa văn ám kim cũng cùng một nguyên lý như vậy.
Lý Phàm nhắm mắt vận ra sức mạnh thần hồn, không bao lâu sau, một góc hoa văn ám kim bắt đầu bay màu, biến mất.
Sức mạnh của Chân Thực Dụ Quả ban đầu vẫn luôn quanh quẩn bên ngoài thần hồn Lục Khê Thiền, xen lẫn vào sức mạnh thần hồn của Lý Phàm, nhờ vào lỗ hổng này, cuồn cuộn trút vào bên trong.
Đụng phải thần hồn của Lục Khê Thiền!
Nếu như chỉ có mỗi thần hồn của Lý Phàm, sự xâm nhập của vật thể lạ tất nhiên sẽ gây nên cảnh giác và phản kích của Lục Khê Thiền.
Cho dù là nàng đang trong trạng thái hôn mê cũng vậy.
Nhưng bây giờ trong Chân Thực Dụ Quả, đã bao hàm lời nói dối mà Lý Phàm dày công tạo ra.
Sư tôn của Lục Khê Thiền năm đó không hề vẫn lạc, mà là giả chết, kim thiền thoát xác, hoá thân thành Lý Phàm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận