Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1080: Cổ tiên khí mê tung

Cái gọi là nỏ mạnh hết đà, thế không thể đỡ.
Dưới áp lực cảnh giới Trường Sinh, một kiếm này của Lý Phàm chỉ sợ người bình thường cũng không đả thương được.
Càng đừng đề cập đến việc tạo thành thương tổn với Bạch tiên sinh.
Chẳng qua, dù ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Nhưng một kiếm này, chung quy đã đâm vào trên người Bạch tiên sinh.
Bởi vì Lý Phàm coi nhẹ tính mạng mình.
Bởi vì Bạch tiên sinh quý tài và thương hại.
Bởi vì cái gọi là, quân tử có thể khi chi dĩ phương!
Một kiếm này, cũng là đáp án Lý Phàm đã suy nghĩ ra trong màn thứ hai Vẫn Tiên cảnh những năm này.
Màn đầu tiên, khảo nghiệm chính là nhân.
Màn thứ hai, khảo nghiệm chính là trí.
Và màn thứ ba này, khảo nghiệm hẳn là võ!
Bạch tiên sinh cầm kiếm trấn áp Thiên Kiếm tông, nếu như có thể đánh bại, hoặc là trong lúc đang quyết đấu có được công nhận của hắn, rất có thể sẽ thông qua màn khảo nghiệm thứ ba.
Mà Lý Phàm, bây giờ đã làm được.
“Đa tạ.”
Tuy quá trình thiêu đốt sinh mệnh bị Bạch tiên sinh nghịch chuyển, nhưng sử dụng ‘Mệnh Chi Kiếm’, vẫn làm cho nguyên khí của Lý Phàm tổn thương nặng nề.
Lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, dường như lúc nào cũng có thể sẽ tắt thở.
Không ngừng ho khan, chắp tay hướng về Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh nhìn Lý Phàm, vẻ mặt có chút phức tạp.
“Tại sao?” Hắn hỏi.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Ta và ngươi không giống nhau. Ngươi luôn luôn suy tính quá nhiều. Mà ta, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn! Dù là vì thế mà từ bỏ tính mạng của mình!”
Khung cảnh xung quanh Thiên Kiếm tông đã dần dần mờ nhạt.
Chỉ còn lại bóng người Bạch tiên sinh vẫn rõ ràng.
Lý Phàm tiếp tục nói: “Cho nên việc ngươi có thể làm được, ta chưa hẳn có thể làm được.”
“Nhưng việc ngươi không làm được, ta lại có khả năng làm được.”
Giống như là nói líu lưỡi, nhưng Bạch tiên sinh đã hiểu ý của Lý Phàm.
“Có đôi lúc, muốn sống sót. Thì phải tàn nhẫn một chút.”
Sau khi nói xong câu đó, thân thể Lý Phàm cũng chầm chậm trở nên trong suốt.
Cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Chỉ có Bạch tiên sinh vẫn tồn tại như cũ trong vùng thời không gian này.
Hắn cau mày, tựa như gặp phải cái gì rất khó lựa chọn.
Không biết qua bao lâu, hắn chợt nhướng mày cười một tiếng.
“Đúng. Ta luôn luôn có quá nhiều lo lắng.”
“Có lẽ, giống như hắn vậy. Mới có thể cuối cùng có một cơ hội sống sót...”
Bóng người Bạch tiên sinh nương theo giọng nói của hắn, dần dần yên lặng.
Trong bóng tối, Lý Phàm không biết chờ đợi bao lâu.
Một luồng trời đất quay cuồng quen thuộc truyền đến, hình ảnh trước mắt thoáng chốc một lần nữa biến thành ánh sáng.
Nhìn khắp bốn phía, lại không trở về thế giới hiện thực.
Mà là đi tới một cảnh vật mới.
“Suy đoán của ta quả nhiên không sai.”
“Tuy có chút ám muội, nhưng chung quy là chiến thắng Bạch tiên sinh, thông qua được khảo nghiệm võ.”
“Không hỏi quá trình, chỉ chứng nhận kết quả.”
Trong lòng Lý Phàm có chút mừng rỡ.
“Bây giờ cho ta xem xem, màn khảo nghiệm thứ tư lại là cái gì.”
Theo ý nghĩ này, chỉ một thoáng có vô số tin tức tuôn ra từ trong đầu Lý Phàm.
Ánh mắt của hắn nhất thời cứng đờ.
“Làm sao lại như vậy?”
Lấy lòng dạ Lý Phàm, lúc này vẫn có chút thất thần.
Vội vàng thi triển Thủy Kính thuật, sau đó nhìn mình trong kính.
Dung nhan tuyệt thế hoàn mỹ không một tì vết, khiến người như tắm gió xuân, kính yêu tự sinh.
Gương mặt này, Lý Phàm cực kỳ quen thuộc.
Thậm chí trước đây không lâu còn vừa mới tỷ thí cùng hắn.
Chính là Bạch tiên sinh!
“Màn thứ tư này, ta vậy mà trực tiếp nhập thân vào người Bạch tiên sinh?”
Trong lòng Lý Phàm chấn động không thôi.
Vừa có vui mừng, vừa có cảnh giác.
Vui chính là, mượn từ thân thể Bạch tiên sinh, có thể trước tiên trải nghiệm Huyền Hoàng Thiên Tôn. Sau này bất kể tu hành phương diện nào, cũng nhất định sẽ được ích lợi không nhỏ.
Cảnh giác chính là, việc Bạch tiên sinh mượn thể trọng sinh trước đây, sẽ lại lần nữa tái diễn.
Sau một lát, Lý Phàm ổn định lại tâm thần, bắt đầu sắp xếp tin tức trong đầu.
Đáng tiếc, bởi vì chỉ là khảo nghiệm.
Trí nhớ trong đầu Bạch tiên sinh cũng không hoàn chỉnh.
Chỉ có những mảnh vỡ đứt quãng và “Nhiệm vụ chính tuyến” liên quan đến khảo nghiệm lần này.
“Giờ phút này, đã thông qua được sự công nhận của Thiên Đạo, chính thức trở thành Huyền Hoàng Đại Thiên Tôn.”
“Nhiệm vụ mục tiêu là...”
“Tìm tiên khí còn sót lại ở các nơi Huyền Hoàng giới, trốn thoát khỏi Huyền Hoàng giới?”
Vẻ mặt của Lý Phàm nhất thời trở nên vô cùng cổ quái.
Hoàn toàn trái ngược với hành động của Bạch tiên sinh đã biết trong quá khứ, cho nên Lý Phàm liên tục xác nhận.
“Ừm? Không đúng.”
“Đây không phải khảo nghiệm của Vẫn Tiên cảnh. Mà chính là...”
“Thời gian này, Bạch tiên sinh gánh vác sứ mệnh trên thân!”
Sau một lát, Lý Phàm mới chợt hiểu ra.
Sau khi trở thành Huyền Hoàng Đại Thiên Tôn, trong lòng Bạch tiên sinh mơ hồ hiện ra ý thức của Huyền Hoàng giới Thiên Đạo thúc giục.
Kiếp nạn buông xuống, không thể tránh né.
Không bằng vứt bỏ thân thể thế gian, sớm ngày rời đi.
“Huyền Hoàng giới đã không phải đất lành, bên trong có yêu tà làm loạn, ngoài có Tiên Khư như hổ rình mồi.”
“Không bằng vượt qua tiên tường, khai mở lại thiên địa bên ngoài.”
Lý Phàm nhíu mày chậm rãi chắp vá trí nhớ tin tức vụn vặt.
“Tiên tường khó vượt. Cho dù là Huyền Hoàng Đại Thiên Tôn, cũng lực có thua.”
“Chẳng qua trước đó tiên lộ còn chưa đoạn tuyệt, thượng giới thỉnh thoảng có tiên khí ban thưởng xuống. Những tiên khí này, bây giờ có phần phong tồn bên trong bảo khố của tông môn, có phần thì đã chôn sâu dưới lòng đất, không ai có thể biết.”
“Nhưng tất cả đều không chạy thoát khỏi sự kiểm soát của ý thức Huyền Hoàng giới Thiên Đạo.”
“Chỉ cần gom góp những tiên khí này, lấy bọn họ làm tế phẩm, thậm chí không cần phải hoàn toàn hư hại, cũng đủ để bộc phát ra lực lượng vượt qua tiên tường.”
Trên mặt Lý Phàm trong nháy mắt hiện ra vẻ mặt hoàn toàn không phù hợp với thân thể và khí chất.
“Tiên khí? Tối thiểu nhất không dưới mười cái tiên khí?”
Căn cứ tin tức mà ý thức Huyền Thiên Thiên Đạo truyền đến, mỗi một tiên khí đều có uy năng không kém gì Thiên Huyền Kính.
Nếu như có thể thu thập tất cả xong, cũng làm việc cho ta...
Trong lòng Lý Phàm nhất thời hiện lên liên tục.
Phải biết, luân hồi nhiều đời đến nay, ngoại trừ Thiên Huyền Kính và hồ câu cá, hắn còn chưa từng thấy qua bóng dáng của tiên khí khác.
Bây giờ giống như bị một gói quà lớn đập trúng, lập tức biết được tin tức hơn mười kiện tiên khí, làm sao có thể không khiến cho hắn tâm thần khuấy động!
“Chờ một chút, những tiên khí này trong lịch sử thực tế, toàn bộ đều không thấy?”
Có điều rất nhanh, Lý Phàm liền kịp phản ứng.
Hắn nhất thời nhớ tới trước đây sưu tập được một chuyện thượng cổ.
Khi đại kiếp ập xuống, bởi vì pháp không thể đồng tu, các tông vốn hỗn loạn không dứt.
Mà tiên khí cất giữ trong tông môn vô cớ mất đi, càng trầm trọng thêm sự diệt vong của tông môn tu tiên.
“Sẽ không phải, lúc ấy những tiên khí mất tích khó hiểu, tất cả đều là bị Bạch tiên sinh lặng lẽ lấy rồi chạy?”
Vẻ mặt của Lý Phàm có chút có chút kỳ dị.
Hắn bắt đầu lại kiểm tra trong đầu lần nữa, tin tức có liên quan đến những tiên khí này.
Những tiên khí này đều là thượng giới truyền xuống khi tiên lộ chưa tuyệt.
Lúc đó đại tông môn của Huyền Hoàng giới, không phải là thập tông Tiên đạo sau này, mà là đã sớm biến mất trong dòng sông lịch sử.
Chẳng hạn như Luân Hồi tông, Hoang Thần tông vân vân.
Mà tiên khí bọn họ nắm giữ, cũng bị thập tông Tiên đạo phân chia.
Nhưng tiên khí có linh, không phải tông môn đích truyền thì không thể dùng. Cho nên tuyệt đại đa số tiên khí, thập tông Tiên đạo cho dù cướp đến tay, cũng căn bản là không thể nào sử dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận