Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 212: Nghịch kiếp mở hộp báu

Đại Huyền.
Lý Phàm đi đến địa điểm trong trí nhớ, tìm thấy mộ của Y Hành, không mất bao nhiêu sức, hắn đã phá được cơ quan.
Sau đó, hắn tiện tay bố trí trận pháp ở xung quanh, phòng ngừa có người xông nhầm vào.
Đã nhiều năm rồi Lý Phàm mới lại tiến vào mộ của Y Hành.
Hắn đi xuyên qua con đường dài vào mộ, đi thẳng vào trong huyệt.
Minh châu trên đỉnh đầu rực rỡ như những ngôi sao, dưới chân, biển mây tràn ngập, núi non mọc lên san sát như nấm.
Vừa liếc mắt, hắn đã nhìn ra dấu vết của trận pháp.
“Dưới tình trạng bị cắt đứt linh khí, trận pháp ở đây vậy mà lại có thể vận chuyển suốt mấy ngàn năm?”
Lý Phàm không khỏi ngạc nhiên, lập tức quan sát kĩ càng.
Cũng không mất bao lâu, hắn đã hiểu được nguyên lý.
"Dùng minh châu làm sao trời."
"Dùng bùn đất lấy từ những ngọn núi nổi tiếng ở Đại Huyền làm đắp thành núi."
"Dùng thật thay giả, giảm thiểu mức độ tiêu hao cần thiết của trận pháp xuống thấp tối đa.”
"Hơn nữa, trận pháp không biết tên này hoàn toàn bỏ qua các loại công năng công kích, phòng ngự. Tác dụng duy nhất của, là..."
"Che mắt người khác..."
Trong cảm nhận của Lý Phàm, linh vị của Y Hành ở trong nhà tranh kia rõ ràng là nguồn cung cấp linh khí cho trận pháp vận chuyển.
Lý Phàm bật người bay tới đỉnh núi đó, tìm ra một tiết điểm của mạch trận, rồi giẫm xuống một cái.
"PHÁ...!"
Ngọn núi dưới chân vỡ như bọt nước, trong nháy mắt đã tiêu tan.
Một cái động màu đen xuất hiện dưới căn nhà tranh.
Lý Phàm men theo thông đạo này, đi tới huyễn trận phía dưới.
Đây mới chính là huyệt mộ thực sự của Y Hành.
Mộ thất được trang trí giống như thư phòng bình thường.
Phía trước có một cái bàn lớn màu đỏ thẫm và một bộ hài cốt nằm sấp.
Bên cạnh, có một ngọn nến yếu ớt vẫn còn đang lay lắt.
Trên chiếc bàn lớn, bốn phía xung quanh bộ hài cốt, hay đến cả trên khắp mặt đất trong thư phòng, dày đặc khắp nơi đều là những trang giấy có chứa ký hiệu thần bí.
Lý Phàm nhặt lấy một tờ, xem một hồi vẫn không biết khi còn sống Y Hành đã viết gì trên đó.
Hắn tiên tay thu hết những tờ giấy này vào, rồi lại tìm tòi thêm một hồi lâu.
Điều khiến Lý Phàm thất vọng chính là hắn không tìm thấy Hóa Đạo thạch.
Ở đây, ngoại trừ hài cốt của Y Hành và đống giấy trắng ra thì không còn thứ gì khác.
"Chẳng lẽ đây cũng không phải huyệt mộ chính?"
"Dù chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng dẫu sao Y Hành cũng từng phụ trách việc di dời phàm nhân, hẳn địa vị của y cũng không quá thấp.”
"Không nên khó coi như vậy mới đúng."
Lý Phàm chưa từ bỏ ý định, cẩn thận tìm tòi trong ngoài một lần nữa.
Nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi.
Trầm ngâm một lát, hắn thu cái bàn lớn và giá nên trên bàn, rồi cả bộ hài cốt của Y Hành lại.
Để tránh bỏ sót, Lý Phàm dứt khoát phát động Tùng Vân Nhất Kiếm, dùng bạo lực phá hủy toàn bộ gian phòng.
Lý Phàm vì tránh bỏ sót cái gì,
“Thanh Hồ Kiếm Tiên”.
Sức mạnh mênh mông của Tùng Vân kiếm quét ngang, khiến toàn bộ kết cấu địa chất bao quanh bốn phía của căn phòng lộ ra hoàn toàn.
Lý Phàm lại phải thất vọng một lần nữa, đây thực sự là tầng cuối cùng của huyệt mộ rồi.
Xuống chút nữa, cũng chỉ có nham thạch và thổ nhưỡng.
"Xem ra chuyến này đi không công rồi.” Lý Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.
Đầy kỳ vọng mà đến, mất hứng mà quay về.
Sau khi trở lại Huyền Hoàng giới, thi cốt của Y Hành được Lý Phàm hoả táng, bay theo làn gió.
Sau đó, hắn lại trở về trong Thiên Huyền kính.
“Nếu thật sự có gì đó còn sót, thì có lẽ nằm trong ba món đồ còn lại."
Lý Phàm suy nghĩ một lát, dùng cớ bán đồ lấy tiền, giao chiếc bàn lớn ngọn nến và một tờ giấy cho Thiên Huyền kính giám định.
Hai cái trước đều là đồ vật bình thường.
Bàn gỗ gụ linh sam bạc, đèn.
Ngân Sam, đèn Trường Minh Hải Kình, cộng lại cũng chưa được 30 điểm cống hiến.
Tuy nhiên, trang giấy tràn ngập những ký hiệu kỳ quái kia thì lại không phải giấy bình thường.
"Thiên Tỏa bảo hạp thiếu khuyết, một điểm cống hiến."
Ánh mắt của Lý Phàm lóe lên: "Quả nhiên có huyền cơ."
Không chọn bán đồ lấy tiền, Lý Phàm bắt đầu tìm kiếm tin tức về Thiên Tỏa bảo hạp.
Tên như ý nghĩa, Thiên Tỏa bảo hạp, là một hộp báu trữ vật được khoá lại bằng một phương thức nào đó.
Chỉ có chủ của bảo hạp, người thiết kế cách khoá, mới có thể mở hộp báu này ra.
Mặc dù biết trong này có chứa bí mật nhưng đối mặt với ngàn trang giấy chữ như gà bới này, Lý Phàm cũng vô kế khả thi.
Cũng may, Lý Phàm không phải là người cô đơn,
Hắn không biết.
Nhưng Vạn Tiên Minh lớn như vậy, tất nhiên sẽ có người biết.
Theo thường lệ, hắn tìm kiếm từ khóa trong Thiên Huyền kính.
Sau khi loại trừ vô số tin tức lộn xộn không liên quan, Lý Phàm tìm hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm ra được manh mối nằm trong phần giới thiệu của một bài luận viết về những hoạt động giải trí của tu tiên giả thời cổ đại.
"Nghịch kiếp?"
Lý Phàm lấy lại tinh thần, xem xét cẩn thận.
Phần giới thiệu trong bài luận này có nói, thời thượng cổ, có tu sĩ cho rằng, thế giới này đại khái là phát triển từ có trật tự đến không có trật tự.
Từ “Nguyên Thuỷ” thuở ban sơ, cho đến hai khí Âm Dương, rồi lại đến Ngũ Hành trong thiên địa, rồi lại đến Vạn Vật trong thế gian.
Qua từng thời kỳ, trật tự dần mất đi, hỗn loạn ngày càng khuếch trương.
Mãi cho đến khi hỗn loạn hoàn toàn áp đảo trật tự, nó sẽ bộc phát ra lực lượng phá vỡ mọi thứ.
Khiến thiên địa trở về Hỗn Độn.
Quá trình này gọi là “Kiếp”.
Trong khi đó, nghịch kiếp là một trò chơi biến hỗn loạn về lại trật tự, biến không có trình tự về lại có trình tự.
Trò chơi này có yêu cầu và khả năng rèn luyện rất cao với thần thức lẫn năng lực tính toán của tu sĩ.
Bình thường, trò chơi này rất thịnh hành ở các đại tông phái chuyên về trận đạo và thôi diễn.
Nghe thì phức tạp nhưng thật ra lại rất dễ hiểu.
Lấy ví dụ như mấy vạn trang giấy Lý Phàm tìm thấy trong mộ của Y Hành.
Ban đầu, những tờ giấy này được sắp xếp theo một trật tự cố định, nhưng hiện giờ đã lộn tùng phèo.
Việc Lý Phàm cần làm lúc này đó chính là sắp xếp lại mớ giấy này theo thứ tự vốn có của chúng.
Nghe có vẻ rất đơn giản…
Nghĩ vậy, Lý Phàm lấy toàn bộ giấy trong nhẫn trữ vật ra.
Hắn định làm thử.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã nhận ra có gì đó không đúng, mặt đen lại.
Đơn giản cái quỷ!
"Ở đây tổng cộng có..." Thần thức quét qua, sau một lát, Lý Phàm nhận được đáp án, sắc mặt càng trở nên khó coi.
"Bốn vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trang giấy."
"Nếu không có ai nhắc nhở, mà chỉ đơn thuần thử đi thử lại thì..."
Lý Phàm mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
"Cho dù đời này mình không làm gì khác thì cũng chẳng thể nào xếp nó lại như cũ được!”
Lý Phàm cầm lấy một trang giấy, quan sát nội dung được ghi bên trên.
“Những ký hiệu nhìn như không có ý nghĩa nào trên này có lẽ chính là gợi ý."
"Đáng tiếc, chỉ có người trong cuộc mới biết được chìa khoá giải mật tương ứng được định sẵn.”
“Hay có lẽ chìa khoá này được lưu truyền rộng rãi trong đám đệ tử của Thái Diễn tông năm đó?"
Không thể phân tích ra điều gì, Lý Phàm cảm thấy không biết làm sao.
"Không biết lúc trước tìm được viên Hóa Đạo thạch kia, Tiêu Tu Viễn có phải giải mã như thế này hay không?”
Lý Phàm định dùng phân thân đến hỏi y về chuyện này.
Nhưng ngay sau đó, một tia sáng loé lên trong đầu khiến hắn tạm thời bỏ qua chuyện này.
"... Đơn giản là mật mã nhiều chữ số mà thôi.”
“Mình không giải được nhưng vị này chắc chắn làm được."
Lý Phàm ho nhẹ một tiếng, mỉm cười dò hỏi Thiên Huyền kính có cung cấp dịch vụ giải mã không.
Sau khi im lặng một hồi, Thiên Huyền kính đưa ra câu trả lời là có.
Có điều, phí tổn thu theo độ khó khi phá giải.
Sau khi hỏi, hắn biết được cùng lắm là hai, ba vạn điểm cống hiến mà thôi.
Tiền trong tay nhiều như nước, Lý Phàm chẳng thèm quan tâm, mạnh dạn đề nghị Thiên Huyền kính giải mã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận