Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 570: Thịnh thế bách trùng sinh

Quá trình và kết quả của trận chiến này tuy đã bị phía chính phủ của Vạn Tiên Minh cố ý làm phai nhạt, nhưng từ sau trận chiến này, từ đủ loại động tác của Vạn Tiên Minh cũng đã nhìn ra được manh mối.
Các loại chỉ lệnh tiến công vừa ban bố không lâu bị hủy bỏ khẩn cấp; chỉ thị các châu nghiêm phòng tử thủ, để phòng tu sĩ Ngũ Lão hội thâm nhập; bất cứ châu nào cũng không được lơ là chiến sự, nhiệm vụ giai đoạn hiện tại là lấy phòng thủ làm chủ.
Lệnh điều động tiền tuyến gửi đến các châu cũng càng thêm thường xuyên.
“Sáng nắng chiều mưa, thay đổi xoành xoạch!”
Gần như trong một đêm, phương châm tác chiến đã xảy ra thay đổi một trăm tám mươi độ, dẫn đến tu sĩ Tiên Minh đều chửi thầm từ nội tâm.
Nhưng sợ thiên uy của Vạn Tiên Minh, ai cũng không dám nói thẳng trước mặt. Chỉ đau đớn vô cùng cảm thán lúc lén lút tụ họp.
Tiến độ chiến tranh không vì ý chí của tu sĩ mà di chuyển.
Chỉ là thoắt cái từ nhìn như chiếm hết ưu thế biến thành hai bên giằng co mà thôi.
Đối ngoại chiến tranh gặp khó, đối nội cũng không ổn định.
Ở tổng bộ Vạn Tiên Minh, nghe nói rất nhiều tu sĩ ngồi ở vị trí cao bị cách chức điều tra, ngay cả một số tu sĩ Hợp Đạo già đời bối cảnh thâm hậu, nhậm chức đã lâu đều không thể tránh khỏi.
Song nguyện nhân bọn họ bị tiếp nhận thẩm vấn lại không ai biết được.
Thậm chí sau khi những tu sĩ này được thả ra, dù đã từng chịu tra tấn, liếc mắt nhìn qua thì suy yếu vô cùng vẫn giữ kín như bưng chuyện này, truy hỏi thế nào cũng không chịu nói.
Điều này càng dẫn đến nghi ngờ nổi lên bốn phía, lòng người bàng hoàng.
Suy cho cùng cũng đâu ai muốn trở thành đối tượng không hiểu sao bị mang đi thẩm vấn kế tiếp.
Mà Lý Phàm lại biết, Vạn Tiên Minh đây là đang bắt nội ứng không tồn tại.
Mặc cho bọn họ tốn tâm tốn sức cỡ nào thì làm sao có thể nghĩ đến, người tiết lộ trận đồ Thiên Huyền Toả Linh lại là một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ của biển Tùng Vân trước giờ chưa từng tiếp xúc việc này ở vùng biên giới Tiên Minh phía xa chứ?
Thế nên đây là một cuộc điều tra đã định trước không có kết quả.
Có lẽ cuối cùng kết quả của vụ án này sẽ lấy mấy tên xui xẻo bị vu oan giá hoạ mà kết án qua loa.
Mà trên danh sách người bị thương của Lý Phàm lại sắp nhiều thêm mấy tên họ của người vô tội.
Hiểu biết đại khái quá trình chiến tranh trong một năm qua này, Lý Phàm lại lục lọi rất nhiều tin tức Hà Chính Hạo gửi cho “Chu Thanh Ngang”.
Cơ bản đều là dò hỏi, thúc giục hắn khi nào mới xuất quan.
Từ lúc bắt đầu bế quan, cực kỳ nhiều lần. Chỉ là sau đó không biết là đã từ bỏ hay là nguyên nhân gì khác, truyền tấn ngày càng ít đi.
“Bí sứ đại nhân bế quan bề sâu, Chu đạo hữu ngươi cũng như vậy.”
“Ngay cả người đều không liên lạc được.”
“Lần này tốt rồi, tất cả mọi người đều học ra dáng, cả đám đều trực tiếp hủy linh phù truyền tin, tự xưng bế quan.”
“Cứ tiếp tục như vậy, Bố Chính đường thành Tùng Vân chúng ta sợ là mười trợ lý đều gom không đủ! Chờ Bí sứ đại nhân trở về, ta nên làm sao bàn giao với hắn!”
Hà Chính Hạo lải nhải nỗi khổ tâm, Lý Phàm lại hừ lạnh.
“Trong mắt ngươi còn có Bí sứ đại nhân ta không?”
Không so đo với người sắp chết, Lý Phàm xoá sạch truyền tấn trong linh phù truyền tin, sau đó rời mật thất bế quan, lặng lẽ xuất hiện trong đại sảnh Bố Chính đường.
“Cao huynh, gần đây vị trí ‘Đan dược chất kiểm sư’ trong Đan đường trống ra rồi, có người ra giá với ta năm vạn điểm cống hiến độ, muốn mua chức vị này. Ngươi thấy thế nào?”
“Ta lại cảm thấy hơi ít, ít nhất phải 8 vạn.”
“Dù sao trước đó không lâu chức vụ ‘đội trưởng Diễn Võ đội’ của Diễn Võ đường vậy mà kiếm lời đến 13 vạn cống hiến. Lần này...”
Hà Chính Hạo nói, lại thình lình phát hiện trong sân nhiều thêm một người.
Tiếng nói im bặt dừng lại, Hà Chính Hạo mặt đầy lúng túng nhìn “Chu Thanh Ngang”, trong lúc nhất thời có chút quẫn bách.
Cao Viễn thì híp mắt, không mảy may bối rối khi bị bắt gặp lấy quyền mưu tư.
Mà là mặt mang nụ cười, vô cùng tự nhiên chào hỏi “Chu Thanh Ngang”: “Chu đạo hữu đã lâu không gặp, vừa khéo tới giúp bọn ta tham mưu!”
Nói xong thì thân thiết giữ chặt Chu Thanh Ngang, một lần nữa nói rõ chi tiết chuyện hai người buôn bán chức vụ bỏ trống trong thành Tùng Vân.
Đồng thời hai mắt tràn đầy mong đợi nhìn Lý Phàm, chờ đáp án của hắn.
Chiêu này nháy mắt hóa giải cục diện khó xử của hắn và Hà Chính Hạo, đồng thời bỏ đi xa lạ với Chu Thanh Ngang đã lâu không gặp, hơn nữa còn kéo ngược hắn nhập bọn.
Ngay cả Lý Phàm lăn lộn trong quan trường mấy trăm năm cũng không kiềm được tán thưởng một tiếng “làm hay lắm”.
Cười như không cười quan sát hai người, hắn cũng không lựa chọn làm ra hành động chính trực ghét ác như thù, thề phải tố giác vạch trần hai người.
Chỉ là sau khi giả vờ suy nghĩ một phen thì đột ngột đập bàn: “Tám vạn độ cống hiến?”
“Vẫn còn ít lắm! Một lần hô giá, mười sáu vạn độ cống hiến!”
“Thích cần thì cần!”
Không nghĩ tới lòng tham của Chu Thanh Ngang còn lớn hơn mình, mở miệng là tăng giá lên gấp đôi.
Hà Chính Hạo nhất thời trợn mắt há mồm.
Song một lúc sau, hắn lấy lại tinh thần, cười khổ khuyên nhủ: “Chu đạo hữu, có lẽ ngươi mới tỉnh lại từ trong bế quan nên không hiểu rõ giá thị trường hiện giờ.”
“Chức vị ‘Đan dược chất kiểm sư’ này nhiều nhất chỉ có thể bán tám vạn. Suy cho cùng cũng không phải chỉ có một mình biển Tùng Vân chúng ta đang bán, người khác lựa chọn chúng ta cũng chỉ vì giá cả nơi này rẻ, có thể mua để coi như bàn đạp mà thôi.”
“Ngươi thoáng cái tăng lên gấp đôi...”
Hà Chính Hạo lắc đầu: “Có số tiền này, vì sao người khác không đi châu La Yên hoặc là nơi phồn hoa hơn còn lại?”
Cao Viễn cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Lý Phàm cười mỉa đánh giá hai người, mắt lộ vẻ châm chọc: “Ta không hiểu tình hình? Lẽ nào hai người cho rằng trong khoảng thời gian ta bế quan thì hoàn toàn không biết gì chuyện xảy ra bên ngoài à? Ta thấy bây giờ là hai người các ngươi không làm rõ được tình huống đấy!”
Kiểu ra vẻ ta đây của “Chu Thanh Ngang” lại khác một trời một vực phong cách hành sự lúc trước.
Mà Chu Thanh Ngang tương đối ổn trọng, cũng không phải loại người bắn tên không đích.
Chẳng lẽ nói...
Cao Viễn và Hà Chính Hạo liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.
Tục ngữ nói không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, chỉ một câu đơn giản như vậy đã hù doạ hai người.
Hà Chính Hạo khom người thăm dò trước, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Chu đạo hữu, chuyện này lại nói từ đâu?”
“Chu Thanh Ngang” không trả lời, chỉ liếc nhìn Cao Viễn bên cạnh.
Trong mắt Cao Viễn lóe lên một tia giận dữ nhưng rất nhanh vẫn miễn cưỡng đè xuống, lộ ra vẻ mặt vui cười, cũng bày ra tư thái lĩnh giáo.
Lúc này Lý Phàm mới chậm rãi lên tiếng: “Đại chiến châu Thiên Linh đã chuẩn bị kết thúc, chiến sự sắp lắng lại. Hành động mua đi bán lại quan chức nhân thời kỳ đặc biệt lúc chiến cuộc hỗn loạn không có người quản hạt của mấy người các ngươi đã sắp phải chấm dứt rồi!”
Lời này vừa ra, vẻ mặt Cao Viễn và Hà Chính Hạo đều tràn đầy kinh hãi.
Lần này không phải là giả đấy chứ.
Sau cơn kinh hãi ngắn ngủi, hai người trong mắt đều lộ ra một tia không tin.
Hà Chính Hạo bèn vội vàng hỏi: “Chuyện này hoàn toàn không có chút phong thanh nào, làm sao Chu đạo hữu lại biết?”
“Không phải bọn ta không tin đạo hữu, thực sự việc liên quan đến đại sự của Tiên Minh, đạo hữu nhất định không thể nói bừa.” Cao Viễn cũng giúp đỡ nói.
“Làm sao biết?” Chu Thanh Ngang liếc nhìn hai người, mắt lộ hàn quang.
“Tự nhiên là Bí sứ đại nhân truyền tấn nói cho ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận