Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1133: Nhiệt tịch băng phong biến

Hóa thân thành Tôn Ngang, ẩn nấp vào trong tổng bộ Hộ Pháp đường, mục tiêu chủ yếu nhất thực ra không phải Diễn Pháp Giác.
Mà quả thực là vì ẩn thân.
Nhìn từ tin tức dò thăm được hiện tại, Vạn Tiên Minh quản lý cực kỳ nghiêm ngặt tu sĩ trấn thủ Diễn Pháp Giác.
Không chỉ thân thế lai lịch phải trong sạch, cơ bản đều là lựa chọn trong gia tộc truyền thừa đời đời Hộ Pháp đường.
Trước khi gia nhập còn phải trải qua thẩm tra nghiêm ngặt.
Hơn nữa, một điểm càng quan trọng hơn là, một khi lựa chọn trấn thủ Diễn Pháp Giác thì cũng có nghĩa là không được phép bước ra tổng bộ Hộ Pháp đường nửa bước trong vòng ba trăm năm.
Cùng lúc trông coi, bản thân cũng đã trở thành tù phạm.
Bởi vậy trong các đại thế gia truyền thừa Hộ Pháp đường, cơ bản không có người sẽ nguyện ý chủ động làm chuyện khổ sai này.
Cho dù thù lao nhiệm vụ phong phú cỡ nào cũng như vậy.
Suy cho cùng sau khi đến Hợp Đạo, Trường Sinh vô vọng.
Thứ theo đuổi không gì ngoài quyền lực, hưởng thụ.
Ngồi tù ba trăm năm, cũng không phải là cái gì người đều có thể chịu được.
Nhưng cái này điều kiện đặc thù, đúng lúc tạo thành Lý Phàm tốt nhất chỗ ẩn thân.
Tổng bộ Hộ Pháp đường vốn nằm trong tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Không gian chỗ Diễn Pháp Giác còn có rất nhiều trận pháp, cấm chế khác được bố trí.
Thậm chí còn có thể có đường lui của Truyền Pháp.
Cho dù là Lý Phàm bây giờ cũng không có trăm phần trăm nắm chắc có thể mạnh mẽ ra vào.
Thay đổi thân phận, trốn vào trong đó.
Chờ đến khi bên ngoài ầm ĩ long trời lở đất, mặc cho ai cũng sẽ không nghĩ tới, hung phạm sau màn của những chuyện này sớm vào hơn mấy trăm năm trước đã ẩn thân trong trọng địa bậc này như Tiên Minh.
“Thực ra tác dụng của Diễn Pháp Giác đối với ta đã không lớn.”
“Hiện giờ ta muốn tiến thêm một bước, trừ khi là tiên pháp cực kỳ phù hợp. Nếu không vẫn cần bản thân ta lĩnh ngộ đạo, thế giới chi lý.”
“Những công pháp tầm thường Diễn Pháp Giác thôi diễn ra...”
Lý Phàm khẽ lắc đầu.
Nói cho cùng chỉ là Huyền Hoàng Thiên chi kỳ, đứng trên độ cao của Lý Phàm hiện giờ để nhìn, muốn đấu sức với Thiên Y, Truyền Pháp, thậm chí Chân Tiên, trợ giúp Diễn Pháp Giác có thể cung cấp cực kỳ hữu hạn.
Mà Lý Phàm luân hồi nhiều đời, xem hết bí mật cổ kim.
Sau khi đạt được bản nguyên Thiên Huyền Kính, rất nhiều bí mật của Vạn Tiên Minh càng là xem không sót thứ gì.
Lại được Thiên Y truyền thừa chỉ điểm...
Ánh mắt, trình độ của Lý Phàm hiện tại, thực ra ở trong cả Huyền Hoàng giới đều là tồn tại trong nhóm đứng đầu nhất.
Chẳng hạn như “Kỳ Huyền Chân Linh Biến”, trước kia dựa vào phiên bản Diễn Pháp Giác thôi diễn ra, mức độ áp dụng chỉ dừng lại ở cảnh giới Nguyên Anh.
Nhưng đời này sau khi Lý Phàm đột phá đến Hóa Thần, ở trong tiểu thế giới tám năm, chỉ dựa vào chính mình, cũng không tốn công sức gì đã đồng bộ thôi diễn nó đến cảnh giới Hóa Thần.
Nói từ mức độ nào đó, phương diện thôi diễn công pháp thích hợp với bản thân nhất, Lý Phàm còn mơ hồ hơn Diễn Pháp Giác một bậc.
Dẫu sao Lý Phàm có ‘Hoàn Chân’, điểm này chắc chắn không thể để Diễn Pháp Giác biết được.
“Trừ khi...”
“Giống như Giải Ly điệp cuối cùng, ta giúp hắn hoàn thành thăng hoa lột xác.”
Ánh mắt Lý Phàm chớp động.
Vừa suy tư, hắn vừa bay khỏi dung động dưới lòng đất núi Lạc Già.
Thiên địa chi phách Tử Lung, tồn tại còn yếu hơn Xích Viêm đời đầu, Lý Phàm không có hứng thú cắn nuốt.
Về phần không cắn nuốt, lại làm sao ngụy trang Hợp Đạo...
Trong ‘Huyền Hoàng diệt thế chi biến’ Lý Phàm hấp thu, có một số trong đó không kém hơn lực lượng thiên địa chi phách.
Mà hình thức lực lượng biểu hiện bên ngoài của nó cũng gần như cực kỳ tương tự với thiên địa chi phách, khó có thể phân chia.
Nói cho cùng, thiên địa chi phách là biểu hiện cụ thể của pháp tắc Huyền Hoàng giới.
Trong nháy mắt sắp hủy diệt, tự nhiên không kịp hiển hiện ra thêm thiên địa chi phách tương ứng, mà là trực tiếp lấy lực thế giới hiển hóa.
Trên đường phi độn về Tôn gia, quần áo, vẻ ngoài của Lý Phàm cũng xảy ra thay đổi trong lặng lẽ.
Lông mày, tóc tai biến thành trắng tuyết, quần áo cũng như lây dính băng sương.
Không gian lúc Lý Phàm phi độn đi qua giống như cũng vì nhiệt độ thấp mà xuất hiện rất nhiều bông tuyết nhỏ li ti.
“‘Thiên địa nhiệt tịch, vạn vật băng phong’, Huyền Hoàng giới này vì ứng đối nguy cơ sinh tử mà sinh ra một đạo diễn hóa trong đó.”
“Đưa vạn sự vạn vật thiên địa vào trạng thái hắc ám, yên tĩnh tuyệt đối để cầu tránh khỏi tai nạn. Trên lý luận đúng là có thể thực hiện.”
“Chỉ tiếc, lực lượng ngoại lai quá mức cường đại, trực tiếp hủy diệt cả hệ thống trong phút chốc.”
“Nhiệt tịch băng phong chi biến này lại không khác mấy thiên địa chi phách lực lượng hệ băng. Dao động năng lượng thỉnh thoảng tràn ra ngoài ta cố ý ngụy tạo mô phỏng ra hình tượng ta vừa mới tấn thăng, cảnh giới bất ổn.”
Lý Phàm đang suy tư, Thiên Vũ không thành đã ở trong tầm mắt.
Không hề dừng lại, trực tiếp bay vào Tôn gia trong thành.
Tuy rằng đời đời đều có thành viên gia tộc đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Hộ Pháp đường, hiện giờ trong tộc còn có ba tu sĩ Hợp Đạo. Nhưng Tôn gia lại biểu hiện vô cùng khiêm tốn.
Bên trong Thiên Vũ không thành chỉ mua vào hai động phủ liền nhau, bề ngoài nhìn qua không hề thu hút.
Chỉ có đi vào bên trong mới có thể phát hiện trong hai động phủ liên thông có càn khôn.
“Tôn Ngang? Ngươi còn biết trở về?”
Lý Phàm vừa phi thân tiến vào, một âm thanh có phần tức giận lập tức theo đến.
Đúng là đạo lữ của thân thể chiếm đoạt Tôn Ngang, Ngô Ngưng Lộ.
Tu vi Ngô Ngưng Lộ và Tôn Ngang trước đây ngang nhau, đều là Hóa Thần hậu kỳ.
Chỉ là tình cảm giữa bọn họ cũng không hề tốt đẹp gì, lúc trước kết thành đạo lữ cũng là do áp lực giữa gia tộc hai bên.
Những năm này cũng luôn chưa có con nối dõi.
“Ấy? Ngươi đây là...” Ngô Ngưng Lộ khí thế hung hăng, dáng vẻ hưng sư vấn tội.
Nhưng chờ sau khi nàng nhìn thấy dáng vẻ Lý Phàm lúc này, không khỏi giật mình.
Lý Phàm chỉ lườm Ngô Ngưng Lộ, chưa trả lời nàng.
“Ta mệt rồi.”
Nói một câu vô cùng hờ hững, sau đó bay về phía chỗ ở của Tôn Ngang.
Trong động phủ Tôn gia là một vùng sơn cốc hình vòng.
Kiến trúc quan trọng như Nghị Sự đường, bảo khố gia tộc vân vân tọa lạc bên trong sơn cốc.
Mà nơi ở của mỗi tộc nhân thì phân bố trong lòng núi hình vòng.
Đối với chuyện không từ mà biệt, sau đó lại tự dưng mất liên lạc của Tôn Ngang lúc trước, Ngô Ngưng Lộ đã sớm nhịn một bụng lửa giận.
Lúc này nhìn thấy đối phương sau khi về nhà vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững kia, trong lòng Ngô Ngưng Lộ càng thêm giận giữ tới cực điểm.
Nhưng không biết vì sao, sau khi nàng muốn nổi cáu nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của đối phương, lửa giận ngập tràn lại nháy mắt dập tắt.
Há to miệng, ngay cả dũng khí gọi đối phương lại cũng không có.
Cảm xúc khó hiểu này mãi đến khi bóng lưng Tôn Ngang hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới dần tan đi.
“Ta thế mà bị hắn dọa sợ?!” Ngô Ngưng Lộ khó mà chấp nhận vừa sợ vừa giận.
Nhưng nhớ lại biểu hiện của Tôn Ngang vừa rồi, một suy đoán to gan không khỏi hiện lên trong đầu của nàng.
“Tôn Ngang hắn đột phá rồi?”
Vừa rồi lúc đối mặt với Tôn Ngang, Ngô Ngưng Lộ quả thực đã sinh ra cảm giác thấp thỏm lo âu chỉ có lúc đối mặt với trưởng bối gia tộc mới có thể sinh ra.
Nghĩ tới đây, tức giận và bất mãn trong lòng Ngô Ngưng Lộ đều tan đi.
Mang ngạc nhiên lẫn vui mừng khó mà tin được, nàng vội vàng bay theo về nhà mình.
“Tôn Lang?”
Giống như trở về lúc vừa quen biết trước đây, Ngô Ngưng Lộ cẩn thận từng li từng tí thăm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận