Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 196: Cách ngàn năm, đối xử khác nhau

"Tử tiêu gột rửa, hiểu thấu thần hồn…"
Trong phút chốc, một phần Quan Hồn Thuật mấy vạn chữ xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
"Sư đệ đợi ở chỗ này, huynh đi một lát rồi về!" Chương Thiên Mạch dứt lời, cũng không chờ Lý Phàm đáp lại, đã nhanh chóng rời đi.
"Tử Tiêu Quan Hồn…" Sau khi xem kỹ phần sưu hồn thuật đặc biệt của Tử Tiêu Tông này, Lý Phàm đã hiểu rõ gần như toàn bộ.
Trong đó có nói, các tông phái lớn trong tu tiên giới này không phân chính tà, trong trường tranh đấu không ngớt giữa tu tiên giả và yêu ma dị thú, giết người đoạt bảo, sưu hồn luyện phách,… đều là chuyện bình thường.
Sưu hồn là quá trình thông qua phương thức nào đó để lọc được ký ức từ thần hồn của đối phương. Theo phong cách và thói quen hành sự mà sưu hồn thuật cũng có những loại khác nhau.
Có kiểu tàn khốc bạo ngược, sưu hồn sẽ tạo nên tổn thương vĩnh viễn cho thần hồn. Dù tu sĩ bị sưu hồn không chết thì từ nay về sau cũng chỉ là một kẻ ngu đần, không thể làm nên trò trống gì.
Kiểu sưu hồn còn lại thì khéo léo hơn, vừa có thể kiểm tra ký ức trong thần hồn, vừa có thể thuận tiện bóp méo, khắc sâu lạc ấn vào tinh thần, biến kẻ địch thành nô bộc trung thành nhất.
Sưu hồn thuật của Tử Tiêu Tông chính là loại ôn hòa nhẹ nhàng nhất.
Nó không gây tổn thương nhiều cho thần hồn, có điều, trong quá trình sưu hồn, thần hồn sẽ phải trải qua nỗi thống khổ như bị Tử Tiêu Thần Lôi đánh vào.
Nếu sau đó dốc lòng tu dưỡng thì cũng có thể khôi phục lại như ban đầu.
Nhưng từ nay về sau, mỗi khi cảm nhận được sự tồn tại của môn nhân Tử Tiêu Tông, nội tâm sẽ sinh ra sự sợ hãi khó nói nên lời, không thể có nổi dũng khí để phản kháng.
Lý Phàm bắt chước Chương Thiên Mạch, tay hóa thành trảo, chộp về phía một tên tù binh.
Tiếp theo, hắn vận Tử Tiêu Quan Hồn Thuật, ngay sau đó, vô số hình ảnh tràn vào trong đầu.
Giống với “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”, thông qua phân thân để trải nghiệm lại những chuyện đã trải qua, chẳng qua là khả năng tra xét kí ức của Quan Hồn Thuật càng sinh động hơn mà thôi.
Những cảnh tượng khác nhau thay phiên xuất hiện, Lý Phàm bỏ qua những phần lặt vặt, chỉ tập trung vào những phần quan trọng.
Vị tu sĩ Trúc Cơ này tên là Lưu Đồ.
Hơn bốn mươi năm trước, y cũng chỉ là một thôn phu sơn dã tầm thường ở nông thôn.
Một hôm, khi đi lên núi săn thú, y bị lạc trong núi, đi nhầm vào một sơn cốc.
Y ngạc nhiên phát hiện, sơn cốc ẩn sâu trong núi vốn thường ngày ít người qua lại này, hôm nay không biết vì sao có rất nhiều người tụ tập. Có người tu tiên khí tức cường đại, nhưng cũng có càng nhiều phàm nhân như dân làng bình thường.
Lúc này, bọn họ không phân biệt cao thấp, cùng tụ tập với nhau, tập trung tinh thần nghe một vị tu sĩ trẻ tuổi trước mặt dõng dạc diễn thuyết.
"Hơn mười năm trước, ta cũng giống như phần lớn những người ngồi ở đây, là một phàm nhân tay trói gà không chặt, không thể nắm giữ vận mệnh của bản thân trong tay. Mặc dù lòng hướng tiên đồ, nhưng chỉ hận không có linh căn, không thể tu hành."
"May mắn thay, ta chính mắt thấy tiên tôn truyền đạo, học được pháp môn vô thượng."
"Từ nay về sau, không cần linh căn, cũng có thể tu hành!"
"Ngắn ngủn mười năm, ta đã trở thành Kim Đan cảnh!"
"Tiên tôn có lời: tiên đạo một đường, là…"
Dưới sự chỉ bảo của thanh niên, trong đám phàm nhân này, thế mà lại có hơn mười người ngưng tụ thiên địa chi căn, bước vào Luyện Khí kỳ.
Lưu Đồ nghe thì mê mẩn, tuy tư chất của y hơi kém, không thể trực tiếp bước vào Luyện Khí.
Nhưng y vẫn ghi tạc “Ngũ Linh Cảm Khí Pháp” vào trong đầu.
Sau khi về nhà, dùng không đến nửa tháng thời gian, vậy mà y cũng đã dẫn khí nhập thể thành công, trở thành một tu tiên giả chân chính.
Sau đó, Lưu Đồ cũng gia nhập tổ chức mà nhóm tán tu tân pháp tự lập ra, Vạn Tiên Minh.
Sau khi chọn một môn pháp môn được mọi người quan tâm nhất, “Thiên La Thần Công”, làm công pháp chủ tu, chỉ tu hành năm, sáu năm, Lưu Đồ đã có thể dùng thiên địa kỳ vật “Sơn Trung Linh Tham” để xây dựng đạo cơ.
Sau đó, Sở Lương tìm y, ước hẹn mai phục hai sư huynh đệ Chương Thiên Mạch và Lý Trần tới lấy Thọ quả ở Ninh Viễn thành.
Tuy ít nhiều vẫn hơi sợ hãi trước danh tiếng đệ tử nội môn của Tử Tiêu Tông, nhưng có Tống Hòa Tụng Kim Đan cảnh bảo kê, cộng thêm sức hấp dẫn của tuyệt học công pháp “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết”, Lưu Đồ ma xui quỷ khiến đồng ý.
Dù sao, trong tình báo, hai người của Tử Tiêu Tông này cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi.
Ai mà ngờ, bọn họ lại gặp quái thai Chương Thiên Mạch có thể lấy tu vi Trúc Cơ hạ Kim Đan…
"Bịch!"
Sưu hồn xong, Lý Phàm ném Lưu Đồ cả người xụi lơ xuống đất, xoa huyệt thái dương có hơi đau nhức.
Sau đó, hắn bình ổn lại thần hồn bị xao động của mình.
Sưu hồn thuật đúng là có công dụng vô cùng kỳ diệu, có thể nhìn thấu những bí mật trong kí ức của địch nhân không sót một cái gì.
Nhưng cũng không phải là không có mạo hiểm.
Tổn hại đến thần hồn của bản thân cũng rất lớn, giống như tình trạng của Lý Phàm hiện tại, đây chính là tình huống tiêu hao quá độ.
Hơn nữa, trong trường hợp gặp phải hạng người giả heo ăn thịt hổ, làm bộ hoàn toàn bị chế phục, thừa dịp sưu hồn phát động phản kích trí mạng, nếu bất ngờ không đề phòng, không kịp phòng ngự thì chẳng những thần hồn bị thương nặng mà bản thân tu sĩ còn có thể gặp phải nguy hiểm bị “phản sưu hồn".
"Tuy rằng ở trong Vẫn Tiên Cảnh này, mình chỉ là hoá thân thần thức nên thần niệm không mạnh như trước. Nhưng tổn hại của việc sưu hồn này cũng không khỏi quá cao rồi." Hồi tưởng lại bộ dáng thoải mái của Chương Thiên Mạch ban nãy, Lý Phàm không khỏi sinh ra hoài nghi rằng liệu bản thân có dùng sai cách hay không nữa.
Tuy nhiên, sau khi lật xem trí nhớ của Lý Trần rồi suy tư một hồi, Lý Phàm cũng hiểu được.
Trong thời này, tông môn đại phái bồi dưỡng đệ tử nội môn tinh anh vô cùng toàn diện, không hề quan tâm hao tổn tài nguyên.
Có thể nói là không thiếu các loại thiên tài địa bảo, đủ loại kỳ môn bí pháp cũng gần như có thể tùy ý chọn lựa.
Từ huấn luyện thực chiến đến rèn luyện thần thức, lại thêm có cường giả như trưởng bối trong tông môn ân cần dạy bảo, tự mình chỉ đạo.
Chỉ cần ngươi biểu hiện đủ tốt thì đó đều là nguồn lực trợ giúp to lớn để bản thân nhanh chóng trở nên cường đại.
Trái lại, ở tu tiên giới hiện giờ, một bộ công pháp hoàn chỉnh thì lại bị chia thành từng phần khác nhau, hạn chế rõ ràng chiến lực của tu sĩ.
Muốn thiên tài địa bảo cường hóa bản thân? Muốn bí pháp ngăn địch?
Tốt, làm nhiệm vụ trước, tích lũy điểm cống hiến đi.
Tích luỹ điểm cống hiến, vẫn còn không tìm được.
Hừ, cấp bậc quyền hạn của ngươi không đủ, đi làm vài nhiệm vụ công huân, tích lũy thêm vài năm đi!

Mặc dù không biết tình hình Ngũ Lão Hội bên kia thế nào, nhưng thiết nghĩ cũng không khác gì mấy.
Trong mắt Chương Thiên Mạch, e rằng phần lớn tu sĩ bình thường ở thế giới thực ngay cả bàng môn tán tu cũng không bằng.
Dù sao thì căn cứ vào kí ức của Lưu Đồ, Vạn Tiên Minh ban đầu cung cấp toàn là các loại bí pháp ảo diệu.
Nói về “Thiên La Thần Công” được nhiều người ưa chuộng chẳng hạn, nội dung công pháp có thể nói là thiên la vạn tượng, bao quát toàn diện.
Liễm tức, độn thuật, rèn luyện thần thức, cường hóa thân thể, luyện khí, luyện đan, chế phù, trận pháp…
Bao hàm toàn diện, cái gì cần có đều có.
Có thể nói, đây là công pháp nhập môn tu hành tốt nhất.
Tuy rằng các phương diện đều không đứng đầu nhưng thắng ở toàn diện.
Đến Lý Phàm cũng không thể ước lượng, nếu bộ công pháp này xuất hiện trong Vạn Tiên Minh hiện tại, nó sẽ có cái giá trên trời nào.
Trong khi đó, đây chỉ là một trong mười hai loại công pháp mà Vạn Tiên Minh thời bấy giờ cũng cấp miễn phí.
So sánh giữa hai thời đại làm Lý Phàm buột miệng cảm thán: “Mẹ nó, sao Vạn Tiên Minh lại biến thành bộ dạng này".
Thua kém tán tu ở thời đại này nhiều như thế, lại càng không thể so với đệ tử tinh anh của môn phái lớn như Chương Thiên Mạch.
Lý Phàm tuy đúng là có dị bảo, luân hồi muôn đời, thần thức vượt xa tu sĩ bình thường.
Nhưng dù sao cũng không được củng cố một cách có hệ thống.
Càng không được thiên tài địa bảo bồi bổ.
Vì thế, hắn vẫn kém vị Chương sư huynh này rất nhiều.
Lý Phàm cảm nhận tình trạng bản thân một hồi, nhíu mày:
"Vì thần thức tiêu hao quá độ, thời gian mình có thể dừng lại Vẫn Tiên Cảnh cũng giảm mạnh."
“Vốn có thể duy trì khoảng nửa tháng, nhưng bây giờ chỉ có thể ở lại bảy tám ngày."
"Có điều, dựa theo lời của Trần Anh, hiện giờ mình đã có thu hoạch, có thể thử rời khỏi Vẫn Tiên Cảnh”.
"Chỉ cần thầm đảo ngược nghi thức trong lòng là được."
“Tuy nhiên, không biết mình đã thỏa mãn được điều kiện mang vật phẩm về hiện thực hay chưa."
Muốn mang vật phẩm hay tin tức trong Vẫn Tiên Cảnh về thế giới thực, thì phải thỏa mãn điều kiện được chỉ định.
Cụ thể là điều kiện gì, ngày đó lúc giới thiệu, Trần Anh cũng không nhắc đến tỉ mỉ.
Trước mắt, Lý Phàm vẫn không tìm được tin tức có liên quan đến Vẫn Tiên Cảnh trong Thiên Huyền kính, nên chỉ đành tự mình mò mẫm.
"Giá trị càng cao, mang về càng khó."
“Chưa cần mơ đến “Thiên La Thần Công” này, chỉ cần có thể mang về “Tử Tiêu Quan Hồn Thuật” thì đã quá tốt rồi.”
"Điều kiện rốt cuộc là gì? Giết Chương Thiên Mạch chăng?"
Lúc này, Lý Phàm vẫn chưa có manh mối nào.
"Mặc kệ thế nào, trước tiên quay về một chuyến rồi tính sau."
"Nói không chừng, khi trở về, mình vẫn có thể nhớ được nội dung cụ thể của Quan Hồn Thuật thì sao?”
Sau khi trầm ngâm một hồi, Lý Phàm đưa ra quyết định.
Trực tiếp đảo ngược nghi thức trong đầu.
Sau một trận choáng váng, trong chớp mắt, cảnh tượng xung quanh sáng lên lấp lánh.
Ý thức của Lý Phàm lại trở về trong Thiên Huyền kính.
Lý Phàm bắt đầu cẩn thận nhớ lại đủ loại hình ảnh trong hành trình thăm dò Vẫn Tiên Cảnh lần này.
Sự tình cụ thể, mỗi câu nói với Chương sư huynh, hắn vẫn đều nhớ rõ.
Nhưng khi nghĩ đến “Tử Tiêu Quan Hồn Thuật” và “Thiên La Thần Công”, hắn lại chẳng nhớ được gì cả.
Giỏ trúc múc nước, công dã tràng.
"Quả nhiên không dễ như vậy."
"Bảo vật trong lòng bàn tay lại giống như hoa trong gương trăng dưới nước, không chiếm được…”
"Loại cảm giác này, thật đúng là khó chịu."
"Hay là lại đi vào thêm một chuyến, tìm kiếm điều kiện riêng."
"Cũng may, lần này mình chủ động rời khỏi, khoảng cách đến lần vào tiếp theo cũng được rút ngắn đi nhiều."
Trong lúc chờ đợi, Lý Phàm mua Tụng Uy phù, ngụy trang thành tu sĩ Kim Đan.
Sau đó, hắn lại mua một viên Dịch Dung đan, thay đổi cách ăn mặc một phen, rồi đi tới hòn đảo cược cá.
Bị sóng gió Linh Vụ thảo ảnh hưởng, hiện có rất ít tu sĩ tụ tập ở đây.
Lý Phàm tùy ý chọn một con cá để đặt cược, sau đó nhắm đến một tu sĩ Kim Đan trong đám đông, tiến đến hỏi bóng gió về tin tức liên quan đến Vẫn Tiên Cảnh.
Sau một hồi nói chuyện phiếm, Lý Phàm mới biết, mỗi lần tiến vào Vẫn Tiên Cảnh, tu sĩ sẽ xuất hiện ở những địa điểm khác nhau.
Có người khi mới vào đã gặp phải chính tà đại chiến, bị cường giả trên chiến trường tiện tay chém giết.
Có người có vận khí tốt, chiếm được thân thể của đệ tử môn phái, nhưng chỉ trong mười ngày ngắn ngủi mà thôi, để tìm được điều kiện mang công pháp ra là quá khó, chỉ đành tiếc nuối nhìn công pháp biến mất khỏi kí ức của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận