Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 286: Ân Ân đảo u ám

“Dựa vào thu hoạch lần này, có thể thấy rằng vị Bạch tiên sinh đó chắc chắn là chủ nhân thời không di niệm ở Ninh Viễn thành.”
“Lần này mình đã giải quyết hoàn toàn chấp niệm của y, e là lần sau vào Vẫn Tiên cảnh mình phải xuất phát từ vị trí khác rồi.”
“Không rõ đến lúc đó mình sẽ gặp được cơ duyên gì.”
Xem ra, bị nhốt trong cùng một khoảng thời gian và không gian ở Vẫn Tiên cảnh thật sự là cơ duyên hiếm có.
Nếu chỉ có một cơ hội thử nghiệm duy nhất mà không phải được phép liên tục lặp đi lặp lại để tìm hiểu và lợi dụng những manh mối ẩn giấu trong thời không này thì e rằng hắn khó mà có được thu hoạch nhiều như vậy.
Tất nhiên, với điều kiện là ngươi có thể thoát ra khỏi bẫy rập luân hồi vô hạn này. Còn làm thế nào để đạt được điều đó thì phải chờ lần sau trở lại mới có thể tìm hiểu thêm.
Đột nhiên, cảm giác vừa xuất hiện trong lòng khiến Lý Phàm phải nhíu mày.
Có vẻ như vì lần này có được hai phần thu hoạch nên thời gian chờ đợi để có thể tiến vào Vẫn Tiên cảnh một lần nữa bị kéo dài ra gần gấp đôi, có thể phải chờ đến một năm sau thì thời gian hạn chế mới chấm dứt.
“Muốn thành công phải trải qua mài giũa, đành phải kiên nhẫn chờ đợi vậy.” Lý Phàm cảm khái một câu.
Hoang đảo.
Từ lúc Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba rời khỏi, Tiêu Hằng dường như gặp phải đả kích, tu luyện ngày càng khắc khổ hơn.
Không lâu trước kia, bình cảnh luôn gây phiền muộn cho y cuối cùng cũng biến mất, y có thể thăng cấp Kim Đan bất cứ lúc nào. Men theo linh cảm của mình, y đi đến vùng biển thuộc Trung bộ Tùng Vân Hải để tìm kiếm cơ duyên của bản thân.
Cùng lúc này, tỷ muội họ Ân cũng đã đạt đến Luyện Khí viên mãn, nhận được nhân chi kỳ thượng phẩm từ tiền trạm cảnh bạch cốt, “Liễm Bảo Sa” và “Thần Độn Châm”, bắt đầu quá trình bế quan đột phá Trúc Cơ của họ.
Trên hoang đảo đã vắng bóng tu sĩ Trúc Cơ, chỉ còn sót lại mỗi Tô Trường Ngọc. Nhưng mà y cũng chỉ vừa đột phá Luyện Khí hậu kì, cách tu vi Trúc Cơ một khoảng cách quá quá xa.
Cho dù tâm tính có chín chắn điềm đạm đến đâu, Tô Trường Ngọc cũng khó tránh khỏi cảm thấy hoang mang. “Khi Tiểu Muội và Tiêu Hằng trở lại, có lẽ bọn họ đều đã bước vào Kim Đan kỳ rồi.”
“Còn mình thì vẫn quanh quẩn ở Luyện Khí kỳ.”
“Thậm chí càng về sau, khoảng cách giữa mình và bọn họ sẽ càng bị kéo xa.”
Tô Trường Ngọc đứng trên bờ biển nhìn thủy triều lên xuống, không khỏi cảm thấy cay đắng.
Suy cho cùng, y cũng không phải là thánh nhân, hàng ngày đều phải ở bên cạnh những người có tư chất siêu việt như thế, làm sao y không cảm thấy áp lực cho được.
Ngay cả hai vị tiểu sư muội mới đến hoang đảo sau này cũng đã có tu vi Trúc Cơ trước mình.
Chẳng qua là trước giờ y vẫn giữ kín nỗi khổ tâm này trong lòng, chưa từng tiết lộ với ai mà thôi. Hiện giờ, không có người quen bên cạnh, lớp phòng thủ nội tâm cuối cùng của y đã bắt đầu rạn nứt, y vốn cũng chỉ là một thiếu niên bình thường mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Tô Trường Ngọc chán nản đến mức không còn hứng thú để tu luyện, y bay ra khỏi hoang đảo, lang thang không mục đích.
Trên đường đi, chỉ cần nhìn thấy tu sĩ khác là y vội vàng tránh né. Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, đến khi hồi tỉnh, y phát hiện mình, trong vô tri vô giác, đã đi đến một hòn đảo hoang vắng gần đó.
Hòn đảo này không lớn, trên đó cũng không có thảm thực vật mà chỉ có một kiến trúc vuông vức được xây bằng hắc thạch sừng sững ở chính giữa.
Thấy trên đảo có người sinh sống, để tránh gây ra hiểu lầm, Tô Trường Ngọc vòng ra phía khác.
Khi y chuẩn bị tránh xa thì bất ngờ lại có ánh lửa toả ra từ toà kiến trúc hắc thạch kia, mơ hồ còn có âm thanh cầu cứu vang ra từ trong đó. Do dự một hồi, Tô Trường Ngọc vẫn chọn hạ xuống, xông vào kiến trúc vuông vức kia.
Rải rác bên trong toà kiến trúc này là những cái lồng trong suốt.
Bị nhốt bên trong là những sinh vật với hình thù dị dạng khiến người khác cảm thấy rùng rợn.
Rắn khổng lồ hai đầu, hải quy có đầu dê, trùng nước lớn bằng cái bồn rửa mặt, quái vật được hợp thành từ sáu đầu lâu và tay,... Không biết vì sao mà những sinh vật này đều đã bỏ mạng, chỉ còn lại những cái xác lặng yên bên trong lồng giam.
Tô Trường Ngọc nghiêm mặt lại, vừa cảnh giác vừa đi vào trong, thẳng cho đến nơi có một cái lồng giam chữ nhật trong suốt khổng lồ, hai bên trái phải được nối với bốn cái lồng khác nhỏ hơn.
Trong bốn lồng giam này có vài phàm nhân áo quần rách rưới bị nhốt, có người đã chết, có người vẫn còn chút hơi tàn.
Có một ngọn lửa bừng bừng bốc lên từ chính giữa lồng giam rồi dần dần lan toả ra xung quanh.
Những âm thanh la hét cầu cứu lúc nãy là do những phàm nhân này phát ra. Tô Trường Ngọc thấy vậy, vội vàng bắt Ngự Thủy Quyết, định dập tắt ngọn lửa kia.
Không ngờ, đây không phải lửa thường, gặp nước chẳng những không tắt mà trái lại còn trở nên mãnh liệt hơn.
Tô Trường Ngọc hoảng hốt, vừa khống chế dòng nước vừa vận dụng linh khí trong người, nhờ vậy mà ngăn chặn được phần nào ngọn lửa. Thế nhưng mất một hồi lâu, y vẫn không thể dập tắt được nó.
Không lâu sau, Tô Trường Ngọc đã cảm thấy bản thân kiên trì không nổi nữa, linh lực vận ra yếu dần, mà ngọn lửa lại càng lúc càng mạnh hơn.
Phàm nhân trong lồng giam thấy có tiên sư trợ giúp, hi vọng sinh tồn lại được nhen nhóm, đồng loạt cúi lạy Tô Trường Ngọc. Tô Trường Ngọc cắn răng kiên trì. Ngay phút chốc trước lúc linh lực cạn kiệt, hai âm thanh quái dị đồng loạt vang vọng ra:
“Tại sao? Tại sao ngươi, một tu tiên giả, lại muốn cứu đám phàm nhân này? ".
“Tại sao? Tại sao ngươi, một tu tiên giả, lại muốn cứu đám phàm nhân này? ".
Tô Trường Ngọc bất ngờ kinh hãi, nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy, không biết từ lúc nào, có một lão tu sĩ có mái tóc trắng như tuyết đã đứng sau lưng của y.
Lão có vẻ như điên như dại nhìn chằm chằm vào Tô Trường Ngọc, cứ lẩm nhẩm hỏi. Trong lúc nhất thời, Tô Trường Ngọc cũng không biết phải trả lời thế nào.
Kể từ ngày y rời khỏi Đại Ly, thoát khỏi cuộc sống phàm nhân, chỉ mới mười mấy năm trôi qua mà thôi. Trong thời gian này, y vẫn luôn ở yên trên hoang đảo, cùng sống với bằng hữu, vốn không hề có khái niệm gì về tiên phàm khác biệt. Thấy người cầu cứu thì ra tay tương trợ đều là hành động theo bản năng.
Lão thấy Tô Trường Ngọc có chút túng quẫn không biết trả lời thế nào, cười giễu một tiếng. Lão tùy tiện phất tay, đám lửa đang hừng hừng bốc cháy kia lập tức tan biến. Thấy vậy, Tô Trường Ngọc thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Đi theo ta.”
“Đi theo ta.”
Vẫn là hai âm thanh đồng thời vang lên như trước.
Cánh cửa bên cạnh mở rộng, Tô Trường Ngọc đi theo vào trong.
Cảnh tượng ngổn ngang bên trong khiến y phải kinh sợ.
Cứ như bị ai đó cố ý phá hoại, bên trong toàn là mảnh vụn thi thể, có cái là của con người, có cái là những bộ phận của dị thú với hình thù kỳ lạ.
Thậm chí còn có một con chó nhỏ trông thật khủng khiếp với bốn chân được thay thế bằng tay người, trên bụng lại có đầy mắt đang nằm chính giữa.
Vị tu sĩ tóc trắng kia thấy vậy cũng chẳng để ý đến, chỉ tuỳ ý quét những thứ này qua một bên, dọn ra một con đường để đi lại. Tô Trường Ngọc cẩn thận đi theo lão, cuối thông lộ có bậc thang hướng xuống dưới, lão ngoái đầu nhìn Tô Trường Ngọc mà cười cười như tỏ ý muốn Tô Trường Ngọc đi theo lão rồi chậm rãi bước xuống bậc thang.
Bầu không khí nơi này đâu đâu cũng lộ ra nét ngụy dị, Tô Trường Ngọc hít sâu một hơi, sau khi suy nghĩ một hồi, y vẫn chọn bước xuống bậc thang kia.
Sau khi thích ứng được với không gian tối tăm và nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, y cảm thấy có một luồng khí lạnh bắt đầu len lỏi trong tim mình.
Không gian không tính là rộng rãi này có vài trăm thi thể nheo nhóc được chất thành đống.
Đa số thi thể này đều bị cắt nát chẳng còn nguyên vẹn, chẳng khác nào búp bê vải bị xé hỏng một cách biến thái. Những bộ phận cơ thể bị quăng vung vãi khắp nơi. Cảnh tượng này khủng khiếp chẳng khác gì luyện ngục tu la.
Bạn cần đăng nhập để bình luận