Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1000: Bản nguyên Thiên Huyền Kính

Phân thân Thiên Huyền Kính nghe vậy, sau khi suy tư một lúc, tay phải đưa vào trong cơ thể mình.
Từ trong đó lấy ra một chùm sáng sáng tối chập chờn giống như đang hô hấp, đưa qua.
“Ngươi mang vật này trên người thì có thể đại biểu ta.” Phân thân Thiên Huyền Kính trịnh trọng nói.
“Đây là cái gì?” Lý Phàm muốn nhận lấy chùm sáng lại không sờ được gì.
“Đây là kính chi bản nguyên, theo bản thể ta cùng nhau sinh ra. Không tăng không giảm, bất sinh bất diệt. Người ngoài không cách nào tiếp xúc, hấp thu, chỉ có ta có thể điều động khống chế.”
Phân thân Thiên Huyền Kính nói, chỉ vào không trung, đưa kính chi bản nguyên vào trong cơ thể Lý Phàm.
“Huynh đệ ngươi sẽ không mượn kính chi bản nguyên giám thị ta chứ?” Lý Phàm nhướng may hỏi.
Trên mặt phân thân Thiên Huyền Kính tức khắc hiện ra vẻ giận dữ vì không được tín nhiệm: “Đây chỉ là tiêu thức bản nguyên theo bản thể ta mà thành, không có lực lượng khác thêm vào, ta lại làm sao có thể thực hiện giám sát?”
“Huống chi nếu ngươi thật sự không yên lòng, đại khái có thể phong cấm bản nguyên trong cơ thể. Chỉ cần ở trong cơ thể ngươi thì có thể đại biểu ta...”
Phân thân Thiên Huyền Kính còn chưa nói xong bèn phát hiện thấy Lý Phàm đã phong cấm bản nguyên trong nháy mắt.
Chỉ có một tia liên hệ như có như không chứng minh sự tồn tại của bản nguyên.
Mặt phân thân Thiên Huyền Kính lập tức cứng đờ.
Nhưng nhìn dáng vẻ mặt mày như thường của Lý Phàm, hắn vẫn hít sâu một hơi, khôi phục tâm cảnh.
Một lúc lâu sau, hắn lại dặn dò: “Có bản nguyên này, ngươi có thể hoàn toàn tín nhiệm chưởng kính nhân Thương.”
“Hừ, chẳng qua không phải người này trung thành tuyệt đối. Mà là trong năm tháng dài đằng đẵng giám thị ta, hắn đã nổi dị tâm. Muốn dùng bí pháp tiến thêm một bước lấy được quyền khống chế ta. Từ đó bao trùm phía trên tất cả chưởng kính nhân...”
“Tiếc là chút tâm tư nhỏ của hắn làm sao có thể giấu được ta. Ta giả vờ từng bước rơi vào bẫy rập, giây phút cuối cùng lại quay giáo một đòn biến hắn thành kính nô của ta...”
“Nếu không thân thể nhân loại này của ta cũng sẽ không có được dễ dàng như vậy.” Phân thân Thiên Huyền Kính dương dương tự đắc nói.
“Ồ? Thế mà còn có loại chuyện này? Vậy thì đúng là không thể tốt hơn! Xác suất thành công của kế hoạch lần này của lại cao thêm năm phần rồi!” Vẻ mặt Lý Phàm tràn đầy bội phục nói.
“Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức xuất phát.” Lý Phàm chắp tay, cuối cùng biến mất trong tầm mắt phân thân Thiên Huyền Kính.
Thành thị người phàm vốn rơi vào bất động lại lần nữa trở nên ồn ào náo nhiệt.
“Hi vọng hắn có thể thành công.” Trong miệng phân thân Thiên Huyền Kính lẩm bẩm tự nói.
Thực hắn cũng chẳng có bao nhiêu tín nhiệm đối với Lý Phàm, chỉ là tạm thử mà thôi.
Đúng như Lý Phàm nói, trong sâu thêm không ngừng cường hóa hợp tác.
Nếu như đối phương thật có thể làm ra chút thanh thế, hắn cũng không để ý lại thêm một phen trợ lực.
Nếu như kế hoạch nửa đường chết yểu...
Dù sao hắn cũng không có tổn thất gì.
Kính chi bản nguyên, bất cứ người nào đều không thể cướp đi. Mà đại trận Vạn Linh Quy Số, chưởng kính nhân Thương gì đó khác...
Đối với hắn, căn bản không đáng nhắc tới.
Nghĩ như vậy, trong miệng phân thân Thiên Huyền Kính khẽ ngâm nga, lại bắt đầu đóng vai tiểu nhị bận rộn.
Trên không Uy Đô.
Ba người Thiên Dương nhìn Lý Phàm trở về, có phần buồn bực.
Bọn họ chỉ thấy Lý Phàm và kẻ mục tiêu nhiệm vụ hư hư thực thực mặt đối mặt không biết nói những gì.
Sau đó không lựa chọn đau hạ sát thủ, trực tiếp rời đi.
“Thượng sứ, đây là...” Bách Hoa đạo nhân thận trọng hỏi.
“Chuyện có biến, đã không cần động thủ nữa. Các ngươi trực tiếp trở về Linh Mộc giới đi, ta còn có việc phải làm.” Lý Phàm không giải thích quá nhiều.
Tuy việc này thoạt nhìn có hơi đầu voi đuôi chuột, đám người Thiên Dương cũng không dám truy hỏi quá nhiều.
Sau khi tách ra, trước tiên Lý Phàm đi động huyệt ẩn nấp ở châu Thiên Thần kết nối liên lạc với Mặc Nho Bân.
Nói lại một lượt chuyện tuy mình đã tìm được phân thân Thiên Huyền Kính, nhưng lại không cách nào giết chết hắn, sau đó ngược lại tìm kiếm hợp tác.
Thậm chí còn kể lại chi tiết chuyện mình đạt được đại trận Vạn Linh Quy Số và kính chi bản nguyên.
Trong động thiên ẩn nấp, khuôn mặt Mặc Nho Bân lơ lửng giữa không trung, rơi vào trầm mặc.
Không lâu sau, hắn mở miệng tán dương: “Hưng Vượng huynh đệ nhanh trí, đã xử lý gần như hoàn mỹ. Khó trách năm đó trước mỗi lần Huyền Thiên Vương làm quyết định trọng đại đều phải trưng cầu ý kiến của Hưng Vượng huynh đệ của ngươi...”
Lý Phàm nghiêng đầu, trực tiếp cắt ngang: “Phải không? Có lẽ vậy. Ta không có ấn tượng.”
Mặc Nho Bân mỉm cười, không rối rắm việc này nữa. Mà là nhanh chóng chuyển đề tài, phân tích: “Dựa theo kế sách của huynh đệ ngươi, hợp tác với Thiên Huyền Kính đúng là phương án tốt nhất trước mắt.”
“Nhìn từ miêu tả của ngươi, dường như Huyền Thiên Bảo Kính đã có biến hóa cực lớn so với năm đó.”
“Song có lẽ vẫn là đáng tín nhiệm.”
Mặc Nho Bân phán đoán.
“Thời gian gần vạn năm, nếu như không phải luôn trong ngủ say. Ai có thể đảm bảo tính cách bản thân sẽ không biến đổi lớn chứ?” Lý Phàm cười mấy tiếng quái dị, lời ít ý nhiều nói.
“Về phần Huyền Thiên Bảo Kính, cũng không phải vấn đề chúng ta tin hay không. Muốn tìm được Huyền Thiên Vương, hiện tại cũng chỉ có thể trông cậy vào nó.”
Mặc Nho Bân bị những lời này của Lý Phàm nói cho cứng họng không trả lời được.
“Phải rồi, muốn thôi diễn trận pháp phá giải cấm chế Truyền Pháp thiên tôn để lại, trận miện Vô Sinh có chút không đủ dùng. Lúc trước không phải ngươi đã nói còn có bảo vật thôi diễn trận pháp chia ra làm chín gì đó hả? Mau chóng lấy nó ra, ta xem có thể nghĩ cách tăng tốc dung hòa của nó không.” Lý Phàm lại thuận miệng nói.
Đây chỉ là việc nhỏ, Mặc Nho Bân đồng ý ngay.
Sau đó hai người lại trao đổi chi tiết kế hoạch chấp hành một phen, Lý Phàm lúc này mới rời đi.
Đi thẳng đến động phủ Trúc Hải của Huyền Tố Thường.
Lặng yên không một tiếng động lẩn vào trong, đi đến bên ngoài trúc lâu của hai nữ tử.
Xuyên qua cấm chế trận pháp xung quanh, Lý Phàm mơ hồ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng rên rỉ.
Mặt không đổi sắc, Lý Phàm lắc mình đi vào trong trúc lâu.
Huyền Tố Thường đang giơ cao roi dài màu vàng, hung hăng trừng phạt Lục Khê Thiền.
Mà trên mặt Lục Khê Thiền tràn đầy đỏ ửng, ánh mắt mê ly.
Trên mặt vừa có đau đớn, cũng có hưởng thụ.
Lúc hai nữ tử đang chơi hăng say, Lý Phàm bất chợt khụ lạnh một tiếng.
Thân thể Huyền Tố Thường và Lục Khê Thiền lập tức cứng đờ.
Bọn họ bỗng nhiên nhìn về phía Lý Phàm đột ngột xuất hiện.
Vẻ mặt vốn đỏ ửng trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Vội vàng đứng lên, khấu đầu bái kiến.
Huyền Tố Thường lắp bắp, cuống quít giải thích: “Lục Khê Thiền nàng lại lười biếng, ta dựa theo phân phó của ngươi, tận tình trách phạt nàng...”
Lục Khê Thiền càng gục đầu xuống mức thấp nhất, không dám nói câu nào.
Lý Phàm hừ lạnh, theo sau lại không quở trách.
Sau đó nói với Huyền Tố Thường: “Ngươi mau chóng hẹn phụ thân ngươi tới đây gặp mặt.”
Huyền Tố Thường ngây người, sau đó trong mắt lóe lên một tia e ngại: “Chuyện này...”
Nhưng rất nhanh nàng lại nghĩ tới điều gì: “Chẳng lẽ ngươi...”
Lý Phàm thản nhiên giải thích: “Chuyện hơi phức tạp. Tóm lại bây giờ nguy cơ đã giải trừ. Thế gian chỉ tồn tại một phân thân Thiên Huyền Kính ta.”
“Ngươi kêu Thương tới đây gặp ta, hắn tự sẽ hiểu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận