Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 519: Đế Tam đưa kỳ sách

Kể từ sau ngày hội nghị của cao tầng Đại Đạo tông kết thúc, bệnh lạ không biết tên này đã lấy một loại tốc độ cực kỳ kinh người lây lan ra sơn môn.
Cho dù đã sớm hạ chiếu lệnh, lệnh cho các đệ tử đề phòng nhiều hơn. Cố gắng mình ngăn cách, không nên ra ngoài tiếp xúc với người khác.
Đủ loại đan dược cũng dựa theo nhu cầu phát đến trong tay từng đệ tử.
Nhưng...
Đủ loại biện pháp đều vô dụng!
Tốc độ truyền nhiễm của bệnh lạ và lực sát thương đối với tu sĩ cấp thấp vượt xa tưởng tượng của cao tầng Đại Đạo tông.
Chỉ không đến một tháng, gần như tất cả đệ tử Đại Đạo tông tất cả đều nhiễm phải căn bệnh lạ này. Mà thần dược cỡ như Tạo Hóa Tử Kim đan cũng không phải thứ các đệ tử đều may mắn có thể hưởng thụ.
Đan dược bình thường ở trước mặt căn bệnh lạ này gần như là hiệu an ủi quả lớn hơn hiệu quả thực tế.
Toàn bộ đều nhờ vận khí của cá nhân tu sĩ miễn cưỡng chống đỡ.
Ở mức độ cảm nhiễm nhẹ, sau khi đau đớn một thời gian ngắn thì dần chuyển biến tốt đẹp. Tuy tu vi giảm xuống nhưng dù sao cũng giữ được mạng.
Càng nhiều người lại có triệu chứng cực kỳ nghiêm trọng. Các loại thủ đoạn bảo mệnh, bí thuật ra hết cũng đều không thể thành công sống sót.
Thảm hại hơn là, trong Đại Đạo tông bây giờ người người đều cảm thấy bất an.
Cho dù những người như bọn họ có chết thì cũng không ai dám nhặt xác giúp bọn họ. Chỉ cách rất xa, dựng kỹ phòng ngự, sử dụng pháp thuật triệt để chôn vùi thi thể, làm tang lễ đơn sơ.
Trong Đại Đạo tông tình cảnh bi thảm, tiếng kêu rên không ngừng.
Làm cho người ta thực sự khó mà tưởng tượng ra đây là một trong những tông môn cường đại nhất Tu Tiên giới hiện nay.
Đại Đạo tông đều như thế, thảm trạng của nơi khác cũng có thể thấy được phần nào.
Ngày này, chưởng môn Quý Trường Tịch lại lần nữa triệu Triệu sư tỷ và Lý Phàm đến đại điện tông môn thương nghị công việc về bệnh lạ quỷ dị này.
“Khụ khụ...”
Vừa vào trong đại điện là nghe thấy tiếng ho liên tiếp từ bốn phía truyền đến.
Chư vị trưởng lão và chưởng môn Quý Trường Tịch đều không còn dáng vẻ tinh thần sáng láng như lúc trước.
Ốm yếu, chỉ miễn vực dậy tinh thần.
Còn có không ít trưởng lão dứt khoát nằm xuống, trái phải xung quanh đều có mấy khôi lỗi đang nhẹ nhàng đấm bóp, bọn họ thì thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ.
Tuy đang cùng ở trong đại điện nhưng Lý Phàm lại phát hiện, giữa bọn họ đều dùng cấm chế, trận pháp ngăn cách.
“Hai người các ngươi cảm thấy gần đây thế nào?”
Quý chưởng môn cất tiếng hỏi.
“Đa tạ chưởng môn quan tâm. Một tháng này tổng cộng đã uống ba viên Tạo Hóa Tử Kim đan, hiện giờ ta và Lý Phàm đã không còn gì đáng ngại. Rất nhiều triệu chứng cũng đã biến mất, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ khôi phục.” Triệu sư tỷ cúi đầu trả lời.
“Khụ khụ, tuy nói là chuyện tốt nhưng sau này cũng không thể lơ là, còn cần chú trọng phòng ngự cá nhân. Xem xét dựa theo tình huống trước mắt, bệnh lạ này dù là khỏi hẳn cũng sẽ nghênh đón cảm nhiễm lần thứ hai, thậm chí nhiều lần nữa...” Vẻ mặt Quý Trường Tịch nghiêm trọng nói.
Triệu sư tỷ không nhịn được thoáng biến sắc.
Song còn chưa chờ nàng có phản ứng gì, Quý Trường Tịch lại lên tiếng nói tiếp: “Hôm nay gọi các ngươi tới là có nhiệm vụ giao cho các ngươi.”
“Hiện tại trả qua một thời gian điều tra thì đã có bước đầu kết luận về nguồn gốc của căn bệnh lạ này.”
Lý Phàm lập tức ngưng thần yên lặng lắng nghe.
“Trước đó từng suy đoán, loại bệnh này là do Trường Sinh thiên tôn nghịch chuyển một loại thiên địa chi lý nào đó. Mãi đến gần đây cuối cùng bọn ta mới xác định là loại thiên địa chi lý nào.”
“Trong mắt tu tiên giả, người phàm đều như sâu kiến. Nhưng bệnh này vừa ra, dù là người phàm cũng có thể giết tiên!” Trong mắt Quý Trường Tịch lóe lên một tia nộ khí khó mà áp chế.
“Ngọn nguồn của bệnh lạ này thực ra là một loại ôn dịch lưu truyền trong quần thể người phàm trước đây ít năm.”
“Vốn dĩ căn bản không thể thương tổn tới tu tiên giả chúng ta, nhưng trải qua một phen thao tác của Trường Sinh thiên tôn lại xảy ra thay đổi về chất. Có thể sinh ra uy hiếp đến sinh mạng của chúng ta.”
“Ha ha, ngược lại là có thể gọi nó là ‘tiên ôn’.”
“Ta không biết vị cường giả Trường Sinh kỳ này nghĩ thế nào, rốt cuộc có mục đích gì mà nhất định phải đưa chúng ta lên tử lộ. Nhưng tình huống hiện tại đã có phần mất kiểm soát.”
“Mất kiểm soát?” Triệu sư tỷ sững sờ: “Lẽ nào tiên ôn này đã phát triển đến mức độ này rồi?”
Quý Trường Tịch lắc đầu: “Các ngươi luôn trong tông môn nên không biết trong một tháng này, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Nguồn gốc của tiên ôn là người phàm không phải bí mật gì. Việc này đã lưu truyền ra trong quần thể tu tiên giả.”
“Những tu sĩ sắp chết vì tiên ôn để phát tiết lửa giận trong lòng đã bắt đầu tùy ý giết hại người phàm. Bây giờ dưới núi có thể nói là một cảnh luyện ngục.”
“Không đi kiếm chuyện với Trường Sinh thiên tôn mà lại trút cơn giận của mình lên người người bình thường. Sợ mạnh hiếp yếu, thật đúng là một đám phế vật, chết cũng xứng đáng!” Triệu sư tỷ nghe vậy, trong mắt đẹp lóe qua một tia hàn mang.
Lúc này Quý Trường Tịch lại nói: “Người sắp chết thì mất lý trí cũng là chuyện bình thường. Trái lại không thể trách bọn họ.”
“Chỉ là trắng trợn đồ sát người phàm quả thật hơi quá đáng. ‘Tiên ôn’ này giấu sâu trong thân thể bình thường, người phàm dù có chết thì ‘tiên ôn’ cũng sẽ không tiêu tán, ngược lại sẽ tản ra bốn phía, truyền bá khắp nơi.”
“Huống chi, nếu thật sự để bọn họ giết sạch người phàm thì lại duy trì thế nào...”
Quý Trường Tịch thoáng dừng lại.
“Vì vậy nhất định phải ngăn cản loại hành động điên cuồng này.”
“Chư vị trưởng lão đều đang tìm kiếm, nghiên cứu biện pháp đối kháng tiên ôn, không rời được người. Nghĩ tới nghĩ lui, trách nhiệm này cũng chỉ có thể giao lại cho hai người các ngươi.”
“Dĩ nhiên, Huyền Hoàng giới rất lớn, dựa vào hai người các ngươi chắc chắn không được. Không chỉ Đại Đạo tông chúng ta, tông môn còn lại cũng sẽ phái ra đệ tử cứu vớt tính mạng người bình thường.”
Triệu sư tỷ đầu tiên là nói tuân mệnh, sau đó lại đưa ra ngờ vực trong lòng mình: “Nếu là ngày trước, những tu sĩ đó có lẽ sẽ còn sợ danh tiếng của thập tông Tiên đạo chúng ta mà thu tay, không đồ sát người phàm nữa. Nhưng hiện giờ đám người điên cuồng đó phần lớn đã bệnh tình nguy kịch...”
Quý Trường Tịch cũng biết ý nàng, xua tay cắt ngang, nói tiếp: “Những người đã hoàn toàn đánh mất lý trí thì không cần phí nhiều lớn, trực tiếp giết bọn họ là xong việc. Còn người khác thì có thể nói cho bọn họ, thập tông Tiên đạo chúng ta đã nghĩ ra biện pháp ứng đối ‘tiên ôn’. Bảo bọn họ kiên nhẫn chờ đợi, đừng tạo sát nghiệt vô tội nữa.”
Triệu sư tỷ nghe vậy, thần sắc không khỏi trở nên có phần quái lạ: “Thật sự đã tìm ra phương pháp ứng đối ‘tiên ôn’ sao?”
Ngoài dự liệu của nàng, Quý Trường Tịch thế mà khẽ gật đầu: “Vẫn là đề nghị do Trường Sinh thú của Ngự Thú tông đưa ra. Nếu ‘tiên ôn’ bắt nguồn từ người phàm, người phàm lại không thể hoàn toàn giết hết. Vậy thì chỉ cần trục xuất hết bọn họ tới trong mỗi động thiên, tiểu thế giới phụ thuộc Huyền Hoàng giới là được.”
“Không có người phàm, chắc hẳn nồng độ ‘tiên ôn’ của Huyền Hoàng bản giới sẽ giảm xuống trên diện rộng. Sau này lại loại bỏ triệt để ảnh hưởng của nó cũng không phải việc gì khó. Ít nhất có thể để tu sĩ chúng ta sinh hoạt bình thường thì vẫn có thể làm được.”
“Tuy là tính cụ thể khả thi thực tế của phương án vẫn đang được thảo luận, đánh giá, nhưng hẳn không có vấn đề gì lớn.”
“Kế hoạch di dời lớn...”
“Ngươi cứ nói vậy với những tu sĩ kia! Có một tia hy vọng, bọn họ hẳn không đến mức điên cuồng như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận