Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 980: Trường Sinh cũng khác nhau

Giọng điệu Bách Hoa đạo nhân cũng có phần không xác định.
Lý Phàm nghe vậy thì cau chặt mày: “Ngươi? Trường Sinh kỳ?”
Trong giọng nói tràn đầy hoài nghi.
Tuy thực lực của đối phương thực sự khiến hắn có phần nghĩ không chuẩn, nhưng so sánh với cường giả Trường Sinh trong Huyền Hoàng giới tuyệt đối có chênh lệch rất lớn.
Ít nhất Lý Phàm không cảm nhận được uy hiếp quá lớn từ trên người đối phương.
“Lẽ nào đạo hữu cho rằng lấy ra tên tuổi Trường Sinh kỳ là có thể hù ta.” Vẻ mặt Lý Phàm không tốt lắm nói.
Bách Hoa đạo nhân cười khổ: “Ta đã rơi vào tình cảnh như này, làm sao có thể làm chuyện vô nghĩa như thế.”
“Trên thực tế, nếu như còn ở Vạn Thịnh, thậm chí Tu Tiên giới khác, ta quả thực xứng với hai chữ Trường Sinh.”
“Chỉ có điều, ở Huyền Hoàng giới...”
Bách Hoa đạo nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt lóe lên một tia kính sợ: “Mấy ngàn năm trôi qua, thương hải tang điền. Thiên địa này vậy mà đã trở nên rộng lớn như thế.”
“Thật không dám giấu giếm, cố hương Vạn Thịnh của ta cũng chỉ lớn bằng diện tích năm châu Huyền Hoàng giới hiện giờ.”
“Mà quy mô Vạn Thịnh giới bọn ta năm đó trong các Tu Tiên giới cũng còn xếp ở tầm trung.”
“Cùng là Trường Sinh, đương nhiên cũng có chênh lệch.” Bách Hoa đạo nhân hơi bất đắc dĩ nói.
Lý Phàm lập tức hiểu rõ.
Huyền Hoàng giới năm đó ở trong rất nhiều Tu Tiên giới, khách quan mà nói cũng là tồn tại như quái vật khổng lồ.
Trải qua hơn ngàn năm không ngừng cướp đoạt và cắn nuốt, Huyền Hoàng giới bây giờ đã bành trướng không biết bao nhiêu lần.
Là Tu Tiên giới rất có thể là tồn tại duy nhất trong tinh hải chí ám, Huyền Hoàng quả thực không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán.
Mà trong thế giới rộng lớn như thế, Trường Sinh thiên tôn nghịch lý và thiên địa cùng tồn tại, thực lực cũng tự nhiên cực kỳ kinh khủng.
Không thể dựa theo lẽ thường để nói.
“Sinh ở Huyền Hoàng, quả nhiên là may mắn cũng là bất hạnh.” Lý Phàm có cảm giác như vậy.
Lại lần nữa nhìn về phía Bách Hoa đạo nhân, đánh giá thực lực của đối phương, cũng tương đương với cấp độ Hợp Đạo hơi mạnh một chút trong Huyền Hoàng giới.
“Khó trách ta thấy đạo hữu hơi yếu.” Lý Phàm nói trắng ra.
“Ta từng giao thủ với Trường Sinh thiên tôn, đạo hữu ước chừng sống không qua mấy hiệp trong tay bọn họ.”
Nhìn không rõ biểu cảm của Bách Hoa đạo nhân, song nhìn từ thân thể kim quang nhẹ nhàng dao động của nàng, hiển nhiên tâm trạng không tốt lắm.
“Được rồi, nếu lời của đạo hữu đã được nghiệm chứng, vậy trước tiên trở về Linh Mộc giới đi. Huyền Hoàng bản giới thời khắc nằm dưới giám thị của thiên tôn. Tuy thực lực của đạo hữu hơi yếu, nhưng cảnh giới suy cho cùng vẫn là Trường Sinh. Nếu ở lâu e rằng sẽ có nguy hiểm bại lộ.” Lý Phàm nói như vậy, mang Bách Hoa đạo nhân trở về Linh Mộc giới một lần nữa.
Mà Bách Hoa đạo nhân cũng không có khinh suất.
Không nói thực lực hai bên ngang tầm nhau, tranh đấu có thể sẽ dẫn tới người mạnh hơn ngấp nghé. Càng quan trọng hơn là Tiểu Lưu Ly còn ở trong tay Lý Phàm. Nàng hiện giờ một thân một mình, ngày sau tu hành còn cần Lưu Ly Trí Quả chống đỡ.
“Bách Hoa đạo hữu, những người sống sót của chư giới các ngươi năm đó, bây giờ ngươi có biện pháp nào liên hệ với bọn họ không?” Trong Linh Mộc giới, Lý Phàm đổi khuôn mặt, vẻ mặt ôn hoà nói.
“Ta biết đạo hữu đang lo lắng điều gì. Nhưng không cần lo, đã nhiều năm như vậy, đám người đó sợ rằng sớm đã táng thân trong Tiên Khư.” Giọng điệu Bách Hoa đạo nhân lạnh băng.
“Ồ? Ngươi khẳng định như vậy?” Lý Phàm nổi lên hứng thú hỏi.
“Quy mô như Huyền Hoàng giới đều đã sắp rơi vào Tiên Khư. Đám người kia chỉ dựa vào một mảnh lục địa nhỏ lâm thời chắp vá lại có thể kiên trì bao lâu?” Bách Hoa đạo nhân chắc chắn nói.
“Vì vậy ngoài Huyền Hoàng giới ra, hiện giờ ta không có chỗ nào có thể đi cả. Người trên cùng một thuyền, đạo hữu không cần cảnh giác với ta như thế.” Bách Hoa đạo nhân tận tình khuyên nhủ.
Trong lòng cảm thán lòng người Tu Tiên giới chẳng chân thành.
Bọn họ khi đó tuy khó tránh cũng có lúc ngươi lừa ta gạt, nhưng lại chưa từng giống như vậy, thời khắc đều cẩn thận đề phòng như có tử thù.
“Ha ha, lòng người hiểm ác, không thể không đề phòng.” Lý Phàm ngược lại là dáng vẻ đã thành thói quen.
“Nói miệng không bằng chứng, bất kể là thả đạo hữu rời đi hay là hợp tác cùng đạo hữu, ta đều không yên lòng...”
“Hửm?” Bách Hoa đạo nhân nghe vậy, còn tưởng rằng Lý Phàm vẫn muốn đau hạ sát thủ, thân thể kim quang tức khắc trở nên có phần kích động.
Bỗng nhiên Lý Phàm chuyển chủ đề: “Đạo hữu đi theo ta, chỉ cần bái tượng đá, ngươi ta chính là người trong đồng đạo. Về sau đồng tâm đồng đức, không cần nghi ngờ lẫn nhau nữa.”
Bách Hoa đạo nhân ngớ người: “Tượng đá?”
Sự khó hiểu của nàng nháy mắt tượng đá vô diện biến thành hoảng sợ.
Kim quang không ngừng lấp lóe như thú non nhìn thấy thiên địch, run rẩy lẩy bẩy.
Cất bước rời xa, thất thanh nói: “Tượng Chân Tiên? Nơi này làm sao có thể có loại đồ vật này?”
“Ngươi vẫn luôn gạt ta?”
Bách Hoa đạo nhân nửa là hoảng sợ, nửa là oán hận nhìn chằm chằm Lý Phàm.
Mà Lý Phàm cũng nhạy bén phát giác được, trên tượng đá Chân Tiên không mặt như mơ hồ truyền ra từng luồng lực hút.
Muốn hấp thu thần khu lưu ly kim quang của Bách Hoa đạo nhân.
“Đạo hữu cớ gì kinh hoảng? Đây là Hồng Trần Từ Bi Chân Tiên, không hoàn toàn giống với tiên nhân khác ngươi biết.”
“Chỉ cần theo ta tuyên thệ, bảo vệ ngươi bình an không việc gì!” Lý Phàm trầm giọng nói.
Đồng thời tâm thần và tượng đá kết nối với nhau, trong phút chốc, bên trong Huyền Hoàng giới, hình ảnh cầu nguyện của vô số tín đồ Từ Bi Tiên đều hiện lên trong đầu Lý Phàm.
Mà bản thân hắn cũng như nhận được lực lượng nào đó thêm vào.
Bách Hoa đạo nhân phát ra tiếng hét thảm, hốt hoảng tránh xa, tràn đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm Lý Phàm.
Trong lòng Lý Phàm chợt động, cảm giác được một sợi tơ màu vàng như có như không bị bóc ra từ trên người Bách Hoa đạo nhân.
Lơ lửng giữa không trung, bị tượng đá Chân Tiên không mặt hấp dẫn, chầm chậm bay đến bên người Lý Phàm.
“Nguyện lực màu vàng?”
Sau khi hấp thu nó, Lý Phàm phát hiện được, tính chất của loại này năng lượng dường như cực kỳ tương tự với màu vàng nguyện lực.
Nhưng có vẻ thuần túy hơn.
Ánh mắt Lý Phàm lại rơi vào trên người Bách Hoa đạo nhân.
Dưới sự bức bách của Lý Phàm, Bách Hoa đạo nhân không thể không theo hắn đọc lời thề một lượt.
Nói xong, ý thức trong đầu Lý Phàm kết nối, trong nháy mắt cảm ứng được sự tồn tại của Bách Hoa đạo nhân.
Nhưng không còn là hình người kim quang lấp lóe, mà là một cây đèn hình dáng hoa sen.
“Đây chính là bản thể của ngươi hiện giờ?” Lý Phàm cau mày hỏi.
“Phải, phải.” Giọng điệu Bách Hoa đạo nhân không giống trước đó nữa mà trở nên cực kỳ câu nệ.
“Ngươi dù sao cũng là Trường Sinh kỳ, vì sao lại yếu nhớt như thế?” Lý Phàm lần này là thật sự không hiểu.
Lời này vừa ra, Lý Phàm bèn cảm nhận được tâm trạng uất ức nồng đậm từ trên người đối phương.
Bách Hoa đạo nhân liếc mắt nhìn tượng đá vô diện yên tĩnh đứng sừng sững, muốn nói lại thôi.
“Cứ nói đừng ngại.” Lý Phàm cam đoan nói.
“Hồng Trần Từ Bi Tiên cho dù không phải cảnh giới ‘Vô Danh Chân Tiên’ nhưng cũng không xa nữa. Ta chỉ là Trường Sinh sa sút, lại làm sao có thể phản kháng?” Bách Hoa đạo nhân yếu ớt nói.
“Cho dù là vậy, chẳng qua chỉ là một bức tượng đá. Có cần phải sợ hãi như thế không?”
Bách Hoa đạo nhân còn cho rằng Lý Phàm đang thử thăm dò chính mình, vội vàng bày tỏ lòng trung thành nói: “Thượng sứ nói đùa. Cảnh giới Chân Tiên, lực lượng tượng đá đạt đến và bản tôn có gì khác nhau?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận