Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 647: Thiên địa rồi sẽ biến

Lấy ‘Ngũ Hành đại động thiên’ làm cơ sở, e rằng cho dù ‘thiên chi tủy’ do Hồng Hi hóa thân rút ra khi Hóa Thần có tầm thường thì thành tựu của hắn cũng không phải hôm nay có thể so sánh được.
Là hắn không muốn sao?
Chẳng qua đơn thuần là vì không cách nào làm được mà thôi.
Nếu như nói kỳ vật thiên địa, thiên địa chi pháp, dựa vào nỗ lực chính mình mà còn có thể miễn cưỡng tranh thủ một chút à.
Nhưng đến giai đoạn Nguyên Anh, Hóa Thần này, muốn có thế giới động thiên mạnh mẽ, trân quý, thiên chi tủy, thì chỉ dựa vào cần cù của bản thân cũng vô dụng. Không có bối cảnh tài nguyên của gia tộc, cơ duyên của mình lại không đủ, lấy gì để cạnh tranh với các tu sĩ khác?
Đối với tu sĩ bình thường mà nói, có thể tìm được tài nguyên, thành công thăng cấp cũng đã là chuyện may mắn. Đâu có chỗ cho sự kén chọn.
Giống như Đệ Nhất Kinh Luân vậy, đối mặt với sự mê hoặc của thiên địa chi phách mà kiên quyết từ bỏ cơ hội Hợp Đạo. Quả thật là bởi vì bản thân hắn là kỳ tài, chướng mắt thiên địa chi phách thực lực yếu ớt kia. Nhưng còn chẳng phải vì hắn có địa vị cao trong Vạn Tiên Minh, nắm giữ tài nguyên, tin tức đều chẳng phải tu sĩ bình thường có thể so sánh được sao?
Cường giả có thể lựa chọn và cân nhắc kỹ lưỡng con đường tương lai, dẫn đến cường giả càng mạnh lên.
Kẻ yếu chỉ có thể nắm bắt những cơ hội thăng tiến khó khăn mới có được, miễn cưỡng đột phá, nên kẻ yếu sẽ luôn yếu.
Vì vậy, từ cảnh giới Nguyên Anh trở lên, chênh lệch sức mạnh giữa các cá nhân ngày càng trở nên rõ ràng.
Ngay cả trong một trận chiến ở cùng cấp bậc, vẫn có khả năng bị tiêu diệt ngay lập tức.
Hiện tại Lý Phàm đã đột phá Ngũ Hành đại động thiên, có thể coi là trên đỉnh của Nguyên Anh.
Nhưng hắn vẫn không biết làm cách nào để tìm được ‘thiên chi tủy’ phù hợp.
Cái gì gọi là thiên chi tủy?
Long Cửu Uyên có thành tựu Hóa Thần khi có được ‘Thiên Linh Tương Sinh Thiên Thủy’.
Hồng Hi là dựa vào ‘Thái Hoa Tương Sinh Thiên Sơn’ đột phá.
Có lẽ có thể thu thập được một số manh mối từ những thông tin được tiết lộ trong thông báo của hai người sau khi chết.
Nhân chi tủy tạo máu, thiên chi tủy là tạo pháp.
Khi pháp tắc xuất hiện ở Huyền Hoàng giới, biểu hiện cụ thể là “thiên địa biến hóa”.
Một châu Thiên Linh, sau mấy ngàn năm này, lúc có vạn sông xuất hiện.
Một châu Thái Hoa, sau mấy ngàn năm này, sẽ có vạn núi đứng vững.
Đây là thiên địa Huyền Hoàng, trong một châu nào đó, trong một khoảng thời gian cố định trong tương lai, sắp xảy ra biến hóa.
Rút thiên địa chi tủy, chính là lấy đi những pháp tắc “thiên địa chi biến” này.
Lấy sức mạnh to lớn của thiên địa gia tăng cho bản thân.
Từ đó tu vi, chiến lực tăng mạnh mẽ.
Đồng thời, thiên địa pháp tắc dung nhập sơ bộ vào bên trong cơ thể cũng vì đặt căn cơ cho tu sĩ lúc tương lai “Tế thiên địa chi phách” lúc Hợp Đạo.
“Thiên địa chi biến phải dùng ngàn vạn năm để đo lường. Với năng lực cảm quan của tu sĩ, vốn không cách nào phát hiện ra. Nhưng tân pháp của thiên tôn lại có thể cảm giác được biến hóa cực nhỏ, đầu tiên là xé mở một lỗ hổng, sau đó ‘nguyên động lực’ cuồn cuộn không dứt biến nơi ban đầu thiên địa trong mấy ngàn năm chậm lại, rồi nhanh chóng rút ra và hấp thu.”
“Tuy nhiên chiêu này không khác nào tiêu hao rất nhiều tiềm lực thế giới, nhưng đối với tu sĩ mà nói, nếu có thể thực hiện được thì thực lực sẽ tăng nhanh rõ rệt.”
Lý Phàm suy nghĩ, tổng hợp quá khứ và không ngừng suy tư về nó.
“Ngũ hành động thiên tự tạo thành một vòng tuần hoàn, hòa vào làm một, thứ này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Hóa Thần như ta, rút ra thiên chi tủy sẽ suy nghĩ thích hợp nhất, rồi đưa ra so sánh.”
“Nhưng ngũ hành lộ ra với thế giới, thì sẽ lan ra khắp nơi ra. E là một thiên chi tủy sẽ chỉ tương ứng một loại thuộc tính nào đó.”
“Mà giai đoạn Hóa Thần cũng giống với Kim Đan vậy, có được nhiều pháp. Cũng không phải dễ dàng như vậy.”
Ánh mắt của Lý Phàm híp lại.
Thiên chi tủy ngoại trừ tạo pháp chi ra, còn có cơ chế tương tự với “miễn dịch”, “chống lại”.
Sau khi sở hữu một loại thiên chi tủy nào đó rồi, muốn rút ra cái khác, thì sẽ bị phát giác được, từ đó bị bài xích ở mức độ nhất định.
“Nắm giữ càng nhiều, lực bài xích lại càng lớn. Gia tăng cho mỗi loại, độ khó cơ hồ tăng lên theo cấp số nhân. Cho nên, đối với đại đa số tu sĩ trên đời mà nói, rút ra một loại thiên tủy cũng đã là cực hạn.”
“Dù là Long Cửu Uyên cũng vậy, thiên kiêu có thể độc chiến thiên địa chi phách, thăng lên Hợp Đạo cũng như thế. Đủ để có thể thấy được độ khó khăn trong đó.”
“Ta chỉ sợ tối đa cũng chỉ có thể đồng thời dung nạp hai loại thiên chi tủy...” Không có sự tự tin mù quáng, Lý Phàm nghĩ như vậy.
“Muốn thăng cấp hoàn hảo, trừ phi...”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia sáng: “Đồng thời rút ra thiên tủy năm loại thuộc tính khác nhau, dùng nguyên lý tương sinh tương khắc khiến cho chúng đạt tới trạng thái tự thăng bằng.”
Đây chắc chắn là biện pháp hão huyền.
Không nói đến làm sao có thể có cơ hội đồng thời rút ra năm thiên chi tủy, cho dù gặp được thì xác suất thành công cũng cực kỳ bé nhỏ.
Phàm là tu sĩ có lý trí đều sẽ không lựa chọn làm như thế.
Thế mà, đối với Lý Phàm mà nói, chưa hẳn không thể thử một lần!
Những tinh thể Hóa Đạo Thạch trong đầu không ngừng phát ra ánh sáng màu lam nhạt, liên tục tổng hợp xử lý những tin tức đã xem qua trước kia, chậm rãi thôi diễn biện pháp có thể thực hiện được.
...
Sau mười mấy ngày, Lý Phàm đã cảm nhận được khí tức thức tỉnh của Liễu Tam, thân hình lóe lên, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Dường như vẫn đang trong Vẫn Tiên cảnh sống một khoảng thời gian khá dài, vừa mới trở lại thế giới hiện thực nên Liễu Tam còn chưa thích ứng được.
Trong mắt đều là mờ mịt.
Như sự mờ mịt này đã tan biến trong nháy mắt khi vừa nhìn thấy Lý Phàm.
“Thiếu chủ!” Liễu Tam đứng lên, vẻ mặt như thường nói.
“Thế nào rồi, đã từng gặp tu sĩ Dược Vương tông năm đó chưa?” Vẻ mặt Lý Phàm thân thiết thăm hỏi.
Liễu Tam lắc đầu.
“Nhắc tới cũng kỳ lạ, lần này ta tiến vào bên trong Vẫn Tiên cảnh trải qua cảnh tượng thế mà không phải là Tu Tiên giới thượng cổ thiếu chủ nói tới. Mà chính là một thời không chưa từng nghe qua.”
“Tiên pháp chỗ đó đứt gãy hoàn toàn, thế gian lại không tồn tại người tu hành. Mọi người chỉ nắm giữ được lực lượng siêu phàm sau khi đã cộng minh với pháp khí thượng cổ. Tên là gì mà Thần Binh Sử...”
“Mà lần này ta là một hài tử chỉ mới bảy tám tuổi.”
Liễu Tam vừa nhớ lại, vừa nói với Lý Phàm về những gì mình biết.
“Cuối cùng có thể nói là tốn sức trăm cay nghìn đắng, đã trải qua vô số giết chóc đẫm máu mới thành công cộng minh được với thần binh mạnh nhất trong truyền thuyết kia.”
“Tru Tiên kiếm...”
Nói xong, Liễu Tam lấy một thanh trường kiếm lóng lánh ánh sáng bảy màu, lại dường như ẩn chứa vô tẫn sát khí ra.
Ánh mắt Lý Phàm cứng đờ, sau khi cẩn thận nhìn thì thản nhiên cười.
Liễu Tam nói tiếp: “Danh tiếng thật không hề thấp. Nhưng chẳng qua chỉ là phi kiếm bản mệnh do Nguyên Anh kỳ chế tạo ra mà thôi.”
“Chỉ là dính một chút tàn hồn của tu sĩ đã chết kia, cho nên mới gọi là thần binh “hạc trong bầy gà”.”
Ánh mắt Liễu Tam đảo qua thanh phi kiếm trước mắt này, có chút khinh thường bình luận: “Thủ pháp luyện chế thô sơ, chất liệu cũng là cực kỳ tầm thường, thật sự là đồ bỏ đi.”
Nói xong, hơi dùng lực một chút.
Thần binh “Tru Tiên kiếm” được mệnh danh là mạnh nhất này, nát vụn thành tro bụi ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận