Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 113: Mưa gió ngộ thần thông

"Với việc bán ra quy mô, số lượng lớn linh thực và linh thảo, giá thị trường cũng ngày càng giảm thảm hại. Thậm chí, có tin tức ngầm truyền ra, gần động thiên Mộc thuộc tính kia hình như còn hai cái nữa với quy mô không nhỏ."
Tiêu Tu Viễn lắc đầu, chậc chậc thở dài.
"Ngài ngẫm lại xem, khổ sở vất vả bồi dưỡng hơn nửa năm, linh thực, thảo dược mới có thể thành thục, cao hứng bừng bừng thu hoạch, chuẩn bị đi bán kiếm lời."
"Kết quả, nhìn trên thị trường, giá cả toàn bộ bị giảm xuống ngang giá cải trắng, ngay cả vốn cũng đều không hồi lại được."
"Chuyện này ai chịu nổi a!"
"Dưới loại tình huống này, ai còn muốn tự trồng? Còn không bằng thành thành thật thật mua trên thị trường!"
Lý Phàm khẽ gật đầu: "Thì ra là như vậy. Vậy Tiểu Dược Vương đỉnh này, ta mua cũng là vô dụng a.”
"Không mua, không mua! Sau đó, Lý Phàm không kiên nhẫn, nói.
Tiêu Tu Viễn liến thoắng khuyên lơn: "Đạo hữu, ngài suy nghĩ lại xem. Tuy hiện giờ giá linh thực, thảo dược có giảm, nhưng sau này thì sao? Thị trường có thể sẽ hồi phục a. Giá cả biết đâu sẽ tăng trở lại, đúng không? Đâu ai biết được chuyện tương lai!"
"Loại bảo bối như Tiểu Dược Vương Đỉnh, có thể gặp nhưng không thể cầu! Đi qua cái thôn này, cũng không còn cửa hàng này!"
"Mặt khác, không trồng thảo dược nhưng trồng một vài loại hoa hoa thảo thảo mang bên người cũng tốt nha!"
Tiêu Tu Viễn phát huy hết tài ăn nói của hắn, kiệt lực khuyên nhủ.
"Vậy..." Lý Phàm dường như đã động tâm.
Tiêu Tu Viễn thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục bồi vào: "Ta thấy đạo hữu hình như cũng là khách hàng cũ của Thiên Lý đường. Vậy đi, hôm nay ta mua bán lỗ vốn, mua một tặng một!"
Nói xong, hắn cầm lấy một cái đỉnh nhỏ không biết lấy từ đâu ra, coong một tiếng, để lên mặt bàn.
Lý Phàm thấy hai cái đỉnh hầu như giống nhau như đúc, không khỏi nhìn Tiêu Tu Viễn bằng ánh mắt hoài nghi: "Đạo hữu không bịp ta đấy chứ? Ngươi có chắc cái Tiểu Dược Vương đỉnh gì gì đó này thật sự được đào ra từ di tích Dược Vương tông hay không?"
Tiêu Tu Viễn cuống lên: "Chắc như bắp! Thiên Lý đường chúng ta làm ăn khắp tu tiên giới, sao có thể tự huỷ danh tiếng của mình cơ chứ!"
"Ngài nhìn nè, bùn đất bên ngoài vẫn còn chưa được rửa sạch đây!"
Tiêu Tu Viễn vỗ vỗ hai cái đỉnh nhỏ, chấn vài mảng đất cát rơi xuống.
"500 điểm cống hiến, mua một tặng một! Cuộc mua bán này, đạo hữu ngài chắc chắn không thiệt đâu!"
Thấy bộ dạng vỗ ngực cam đoan của Tiêu Tu Viễn, Lý Phàm cân nhắc một hồi, cuối cùng, vẫn lắc đầu: "Quên đi, số điểm cống hiến của ta không còn nhiều lắm. Lần này, ta tới đây vì chuyện khác, không đủ tiền để mua Tiểu Dược Vương đỉnh này!"
"Đừng, có chuyện gì ngài cứ nói ra nha! Ta tư vấn giúp ngài một hồi. Dù gì ngài cũng là khách quen của ta, có phải không?" Thấy Lý Phàm thay đổi chủ ý, Tiêu Tu Viễn lại gấp gáp.
Lúc này Lý Phàm mới nói rõ ý đồ của mình.
"Nào, không phải chỉ là tìm nơi có nhiều tu sĩ Luyện Khí sắp đột phá đến Trúc Cơ ư. Chuyện này quá dễ! Ngài cứ mua hai cái Tiểu Dược Vương đỉnh này đi, ta tặng miễn phí tin tức này cho ngài!" Tiêu Tu Viễn hào phóng, nói.
"Được rồi, như ý ngươi vậy." Lý Phàm cầu còn không được, ngay lập tức, lấy năm viên thượng phẩm linh thạch đã sớm được chuẩn bị từ trong nhẫn trữ vật ra, đưa qua.
"Sảng khoái!" Tiêu Tu Viễn hình như sợ Lý Phàm hối hận, tức khắc thu linh thạch lại.
Sau đó, hắn lại móc ra một miếng ngọc giản trống, nắm trong tay. Một lát sau, nó và hai cái tiểu đỉnh được đồng loạt giao cho Lý Phàm.
Lý Phàm thu hồi Tiểu Dược Vương đỉnh, xem xét nội dung trong ngọc giản.
"Trúc Cơ đại sư? Có vẻ thú vị." Mục đích đã đạt được, chuyện không nên chậm trễ, Lý Phàm chuẩn bị trực tiếp đi tới vị trí mục tiêu.
Về phần hai cái Tiểu Dược Vương đỉnh kia, năm trăm điểm cống hiến mà thôi, tiện tay mua cũng được. Tiêu Tu Viễn nói cũng có lý, không chừng sau này gặp phải tình huống đặc biệt, có thể mang ra dùng.
Đi được vài bước, Lý Phàm bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó.
Hắn xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Tu Viễn, quan sát cẩn thận, như có điều suy ngẫm.
Sau đó, hắn lặng lẽ rời đi.
Tiêu Tu Viễn thì không để ý hành động của Lý Phàm, nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng: "Khổ sở vất vả đào ra ba mươi sáu tiểu đỉnh, phí nửa ngày mới bán được mười cái. Mẹ nó, thật là xui xẻo..."
Hải vực Đông Nam, Tùng Vân Hải.
Hải vực này khá vắng vẻ, ngoại trừ ở trung tâm có một hòn đảo nhỏ vô danh ra, trong bán kính mấy ngàn dặm không có bất cứ hòn đảo nào khác tồn tại.
Trúc Cơ đại sư mà Tiêu Tu Viễn nhắc đến đúng là ở trên hòn đảo này.
Mặc dù người này chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng nghe đồn rằng hắn lĩnh ngộ cực sâu đối với quá trình Trúc Cơ.
Có thể giúp tu sĩ rút ngắn thời gian cần thiết để Trúc Cơ.
Vì vậy, rất nhiều tu sĩ ôm tâm thái thử một lần, đến đây thỉnh giáo hắn.
Chưa kể, nó thật sự có hiệu quả rõ rệt.
Nhưng tu sĩ ai nấy cũng đều rất sĩ diện, sau khi Trúc Cơ thành công thì đa số chẳng ai chịu thừa nhận rằng bản thân đã từng nhờ người khác giúp mình Trúc Cơ.
Vì vậy, nói chung là có rất ít người đề cập đến việc này.
Danh tiếng của Trúc Cơ đại sư cũng chỉ lưu truyền trong một nhóm người cụ thể.
Ngay khi Lý Phàm đang bay về phía hòn đảo Trúc Cơ đại sư đang ở, tia tâm thần vốn đang tập trung vào Trương Hạo Ba lại phản hồi đến.
Lý Phàm khẽ động tâm thần, lực chú ý quay lại trên người Trương Hạo Ba một lần nữa.
Tại thời điểm này, mưa gió dần dần tan đi, bầu trời đã quang đãng.
"Gió..."
Trương Hạo Ba mở hai mắt ra, thấp giọng nói, trong mắt dường như có gió lốc hội tụ.
Một làn gió nhẹ thổi qua.
"Mưa..." Trương Hạo Ba lại thấp giọng nói.
Những giọt mưa tí tách, rơi xuống từ trên bầu trời một lần nữa.
"Gió Táp Mưa Sa..."
Hai mắt chợt loé ra tinh quang, Trương Hạo Ba quát khẽ.
Gió nhẹ thổi mưa, mưa từ từ lớn lên.
Hạt mưa rơi xuống từ không trung, như châu như ngọc.
Mưa đổ gió nổi.
Tiếng gió nức nở, càng ngày càng vang. Lại tiếp tục thúc đẩy cơn mưa trở nên lớn hơn nữa.
Dần dần, những áng mây trên bầu trời bị hấp dẫn đến từ bốn phương tám hướng như muốn ngưng tụ nên một đám mây đen thật dày.
Mang lại một cơn mưa còn lớn hơn trước đó.
Cuồng phong cuốn sóng biển lên, cuồn cuộn không ngừng.
Có xu hướng ngày càng tăng.
Mưa mượn gió thổi, gió giúp mưa oai.
Cứ tuần hoàn như thế, gió và mưa không ngừng tăng cường lẫn nhau, dường như vô cùng vô tận.
Mắt thấy một cơn bão mới sắp được sinh ra trong thiên địa.
Nhưng đột nhiên, những áng mây tán đi.
Tiếng gió đột ngột ngừng vang lên.
Dị tượng đột nhiên biến mất vô tung.
Trương Hạo Ba cười to một tiếng, sau đó, như thoát lực, ngã về phía sau.
Rơi từ trên cao xuống biển xanh, những bọt nước bắn tung toé khắp không gian.
Mãi khi hắn chìm xuống tận đáy biển, âm thanh mới biến mất hoàn toàn.
"Gió Táp Mưa Sa..."
Được chứng kiến toàn bộ quá trình thông qua Thiên Thị Địa Thính, Lý Phàm không khỏi tán thưởng trong lòng.
Một thức thần thông này, tuy rằng bởi vì Trương Hạo Ba kiệt sức nên không thể được thi triển toàn bộ.
Nhưng hắn đã có thể mơ hồ cảm nhận được uy lực hoàn chỉnh của nó.
"Hi vọng sau này, ngươi còn có thể mang đến cho ta nhiều kinh hỉ hơn nữa."
Tâm thần trở lại bên bản tôn, Lý Phàm tiếp tục đi về phía mục tiêu lần này.
Ba ngày sau.
Hòn đảo của Trúc Cơ đại sư đã không xa.
Trên đảo dường như chỉ có một kiến trúc tựa như tiểu viện phức hợp.
Lý Phàm giảm tốc độ phi hành, chậm rãi hạ xuống trước cửa tiểu viện.
Cánh cửa mở ra, một thanh niên mặt ủ mày chau nghiêng người dựa vào.
Hắn liếc Lý Phàm một cái, lười biếng nói: "Đại sư ra tay, đảm bảo ngươi Trúc Cơ, già trẻ không gạt.”
"Cần phải tự chuẩn bị thiên địa kỳ vật."
"Giá cả 2000 điểm cống hiến, cũng có thể quy đổi ra linh thạch ngang giá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận