Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 963: Hội nghị truyền pháp giả

“Một thứ lực lượng khổng lồ cỡ nào…”
Lý Phàm cảm nhận được quyền năng bản thân nắm giữ vào giờ phút này, coi như với kinh nghiệm và tính tình của hắn cũng đã hoa mắt chóng mặt trong chốc lát.
Tuy nói giữa Trường Sinh thiên tôn và tu sĩ tầm thường khác nhau một trời một vực.
Nhưng sau khi số lượng sâu kiến đạt tới một lượng cỡ nhất định thì đủ để bù đắp sự chênh lệch này!
Cũng ví dụ như giờ phút này, Lý Phàm đã từng tiến hành ma sát thần thức với Mặc Nho Bân cổ pháp trường sinh, hắn vững tin sau khi số lượng thần thức vượt qua trăm vạn tu sĩ này, tất cả đều có thể mặc hắn sử dụng, hắn tuyệt đối có thể tùy tiện nghiền ép pháp vương Huyền Thiên giáo này.
Thậm chí Lý Phàm còn có cảm giác nếu tiếp tục khuếch trương như thế, sau khi đã cắn nuốt phần lớn tu sĩ Huyền Hoàng giới…
Chưa chắc hắn cứng đối cứng chính diện Truyền Pháp mà bại trận.
Khát vọng trong lòng một khi đã sinh sôi sẽ khó mà đè nén.
Nhất là vào lúc này, trăm vạn thần ma có suy nghĩ riêng kia hình như cũng cảm nhận được suy nghĩ của Lý Phàm, tất cả đều phát ra từng tiếng nói sảng xì xì.
Ý đồ mê hoặc Lý Phàm.
Trong tình huống bình thường, gần như không có tu sĩ nào có thể ngăn cản nổi dụ dỗ một bước lên trời.
Tất nhiên kết cục là đánh mất bản tâm, mãi mãi chìm đắm trong khuếch trương vĩnh thế.
Cho đến khi tất cả tu sĩ đều diệt vong.
Đến lúc đó, tất thảy kẻ đầu têu rốt cuộc là có thể vũ hóa thành tiên hay là lâm vào kết cục tịch diệt cùng thế giới…
Không ai biết sẽ như thế nào.
Nhưng Lý Phàm thì khác.
Đầu tiên hắn có Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú hộ thể, thứ hai trên người hắn ngoại trừ trăm vạn ma thần này ra còn nắm giữ không ít lực lượng cấp bậc tương đồng với nó.
Thậm chí còn có ‘Hoàn Chân’ vượt xa tất cả tồn tại.
Lý Phàm há sẽ bỏ gốc lấy ngọn, bị chỉ trăm vạn thần ma mê hoặc tâm trí?
Đừng nói là trăm vạn, xem như là nghìn vạn thầm ma, thậm chí lực lượng Chân Tiên, muốn dụ dỗ hắn từ bỏ ‘Hoàn Chân’, toàn là người si nói mộng!
Có thể nói ‘Hoàn Chân’ cũng là điểm neo tinh thần to lớn nhất của Lý Phàm, khiến hắn mãi mãi không bị ngoại vật khác mê hoặc, quên đi bản tâm.
Trừ phi một ngày nọ hắn có thể gặp được tồn tại lớn mạnh hơn cả ‘Hoàn Chân’…
Giờ phút này vẻ mặt Lý Phàm giống như băng lạnh nghìn năm, sức mạnh Hóa Đạo Thạch vận chuyển tới cực hạn, dốc hết sức lực để thao túng mỗi một con thần ma.
Niệm trăm vạn hóa thân đã tạo thành áp lực cực kỳ to lớn đối với Hóa Đạo Thạch trung phẩm.
Chẳng qua có thần thức khổng lồ của bản thân Lý Phàm hỗ trợ, cuối cùng miễn cưỡng có thể duy trì vận chuyển cơ bản.
“Nếu số lượng nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể để bọn chúng làm theo bản năng thôi. Không có ta điều khiển thì chỉ là dã thú không có thần trí, chiến lực sẽ giảm xuống với phạm vi lớn. Có điều dùng để gây ra hỗn loạn cũng đủ rồi.”
Trong thời gian nửa ngày, lãnh thổ Vạn Tiên Minh nổi lên khói lửa khắp nơi.
Trên cơ bản tất cả lực lượng cơ sở đều đã tê liệt.
Phải biết, mỗi một phân thân thần niệm đều có chiến lực tương đương tu sĩ Hóa Thần yếu nhất.
Dù số lượng tu sĩ Hóa Thần tại bốn châu trung tâm Tiên Minh cũng sẽ không quá nhiều.
Đối mặt với đợt đánh phô thiên cái địa của nghìn vạn thần ma, bọn hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tạm lánh nạn.
Hóa Thần như thế, lựa chọn của Hợp Đạo cũng sẽ không thay đổi gì.
Dù sao mạng nhỏ là của bản thân mình, tu hành một mạch đến cảnh giới Hợp Đạo đâu có dễ dàng.
Thế công của kẻ địch mãnh liệt như thế, ai xông lên đầu tiên làm chim đầu đàn, tất nhiên phải đối mặt với vây công.
Lỡ như bỏ mạng thì làm sao bây giờ?
Tình hình khách quan của Vạn Tiên Minh cũng tạo ra các tu sĩ gần như hoàn toàn nhất trí suy nghĩ.
Điều này cũng dẫn tới chuyện Lý Phàm đang thao túng trăm vạn thầm ma, trong phút chốc giống như tiến vào nơi không người, có ảo giác ngày càng ngạo nghễ.
Như thể sắp hái Vạn Tiên Minh như mặt trời ban trưa xuống.
Cùng lúc đó.
Tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Một nơi không có biên giới, lọt vào trong tầm mắt chỉ toàn là không gian trắng bệch.
Ngay sau một vệt thiểm điện nổ tung chính giữa không gian, hình ảnh chiếu thế giới hết nơi này đến nơi khác, chiếu xuống mọi ngõ ngách trong không gian.
Cảnh tượng khác nhau, có núi non trùng điệp ẩn mình dưới biển mây, có màu xanh biếc dạt dào vô biên của biển trúc, có cung điện đế hoàng lộng lẫy sâm nghiêm, thậm chí còn có hình ảnh biển đèn nê ông mờ ảo lầu cao san sát.
Trong hình chiếu mỗi thế giới dường như cũng có một gương mặt người mơ hồ.
Xuất hiện trong không gian trắng mờ này.
“Khương, nói thử xem hiện tại là tình huống gì.” Một giọng nói hơi ngả ngớn vang lên.
Đến từ thế giới biển trúc vô biên kia.
Nối tiếp, từng vệt sáng tối liên tiếp hiện lên tại trung tâm hình chiếu những thế giới này.
Toàn bộ trên đó đều là cảnh thần ma hoành hành, Vạn Tiên Minh gặp nạn.
“Chính là như thế. Những tạo vật thần thức này xuất hiện kỳ lạ vô cùng, trước đó không có dấu hiệu nào lại đột nhiên bộc phát.”
“Khắp các châu ngoại trừ khu vực chủ chính nòng cốt của thiên thành ra, gần như tất cả đều bị cuốn vào.”
Một tiếng nói nghiêm túc chậm rãi nói, thoải mái thuật lại thế cục Vạn Tiên Minh mới trước đó với chư vị truyền pháp giả có mặt ở đây.
Giọng nói đến từ thế giới cung điện đế hoàng.
“Thú vị, nhiều tạo vật thần thức như thế… Trừ phi là tàn niệm của các tu sĩ vẫn lạc những năm qua ở Huyền Hoàng?”
“Đồ vô dụng chính là đồ vô dụng. Đến cả phản kích có hình có dạng cũng không tổ chức nổi!”
“Ta thấy không phải là không thể mà là không có ý định. Một đám bạch nhãn lang nuôi chưa lớn…”
Đám người truyền pháp ngươi một lời ta một câu, không ai ngoại lệ, trong giọng nói đều vô cùng nhẹ nhàng, cũng không hề có tí lo lắng nào trước chuyện Tiên Minh thất thủ.
“Tưởng, ngươi thấy thế nào?”
Chúng truyền pháp giả chợt im lặng, ánh mắt cùng nhìn về phía một thế giới không có tí thu hút nào.
Nơi đó không có kiến trúc hoa lệ, không có phong cảnh tự nhiên hùng vĩ.
Chỉ là một mảng hư vô.
Một bóng người cô đơn ngồi ngay ngắn trong hư vô.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Tưởng nhìn chằm chằm vào vô số cảnh tượng ở chỗ trung tâm nơi đây, không để ý tới lời hỏi han của một đám truyền pháp giả.
Mà những truyền pháp giả kia hình như cũng vô cùng tôn kính vị trưởng pháp giả - Tưởng này. Tất cả đều kiên nhẫn chờ đợi, không người nào tỏ ra mảy may bất mãn.
Không biết qua bao lâu, truyền pháp giả - Tưởng mở miệng nói: “Sau những tạo vật thần thức này, chỉ là một người.”
“Bắt được hắn là có thể giải quyết chuyện này.”
Lời vừa nói ra, cả một đám truyền pháp giả đều lộ vẻ mặt lạ thường.
“Có thể có uy thế như vậy… Có là cảnh giới Trường Sinh bình thường cũng không làm được đâu nhỉ? Là người nọ hạ mình, làm cái chuyện trộm cướp này?”
“Khoan đã, ngươi nói như thế, ta chợt nhớ lại. Hình như năm xưa Huyền Hoàng giới có biểu tượng một công pháp, cực kỳ giống cái này.”
“Hửm?”
Mặc kệ phản ứng của đám truyền pháp giả khác, truyền pháp giả Tưởng tiếp tục phân tích: “Đúng như lời chư vị nói, thực lực tới trình độ này, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện vô nghĩa. Thả trăm vạn thần ma ra…”
“Chắc chỉ là một loại chướng nhãn pháp nào đó. Để che giấu mục đích thật sự của hắn.”
“Mục đích thật sự?” Suy luận của truyền pháp giả Tưởng nhận được sự tán đồng của đa số truyền pháp giả. Bọn hắn cũng bắt đầu suy tư.
Không biết nghĩ đến gì đó, trên mặt không ít truyền pháp giả lộ ra biểu cảm vi diệu.
Ánh mắt cũng đảo qua những người khác trong số bọn hắn.
Truyền pháp giả Tưởng nhìn không chớp mắt, nói tiếp: “Đừng nghi kị lẫn nhau.”
“Thực lực đến trình độ này, trừ phi muốn ngấp nghé mấy thứ đồ kia.”
“Bất kể là lựa chọn đục nước béo cò hay cướp đoạt. Chúng ta chỉ cần giải quyết từ ngọn nguồn là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận