Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1159: Một tay che thiên địa

Bách Hoa đạo nhân quay đầu nhìn sang chỗ khác, run lẩy bẩy không dám đáp lại.
Lý Bình chờ rất lâu, nhưng vẫn không có chờ được đến khi Bách Hoa thay đổi suy nghĩ. Lập tức than nhẹ một tiếng, thu hồi lại ba chữ Triện bên người.
“Thôi, nếu đạo hữu không muốn, ta cũng không thể cưỡng cầu.”
“Dù sao nạy ra Chân Tiên chi lực để dùng, không phải ai cũng có dũng khí làm như vậy...”
“Thế còn chuyện di chuyển chuyển Ngũ Hành đại động thiên, đạo hữu có điểm nào khó xử không?” Lý Bình trở lại vấn đề chính, lên tiếng hỏi.
Cảm nhận được những hơi thở của sức mạnh làm cho người khác sợ hãi xung quanh đã biến mất, Bách Hoa đạo nhân lúc này mới từ trong kinh hoàng ngắn ngủi khôi phục lại.
Giọng điệu hỏi thăm của Thánh hoàng Lý Bình, so với trước đây thì đã có khác biệt một chút. Bách Hoa biết nếu như nàng lại từ chối lần nữa, sợ rằng sẽ thật sự chọc giận tên điên này. Nàng đành phải đồng ý một cách khó khăn.
“Vậy xin đạo hữu mau chóng lên đường. Đúng rồi, chuyến đi này đạo hữu vẫn chưa quen cuộc sống nơi đây, để cho an toàn, ta sẽ phái một đệ tử đi theo bên cạnh đạo hữu.” Lý Bình vô tình hay cố ý nói.
Chờ sau khi Bách Hoa đạo nhân nhìn thấy cái mà Lý Bình gọi là đệ tử, không khỏi tê cả da đầu, cơ thể lại lần nữa run rẩy không thôi.
“Đây là...”
Dù là Bách Hoa có kiến thức phi phàm, từng tận mắt nhìn thấy qua cảnh tượng chư giới bị phá hủy, giờ phút này, trong nhất thời vẫn cảm thấy hơi khó mà chấp nhận được như cũ: Nhìn cơ thể hoàn toàn giống như nhân loại bình thường, kì thực bên trong được tạo thành từ trăm vạn con côn trùng nhỏ không biết tên gì đang không ngừng nhúc nhích. Đám côn trùng này, mỗi con đều là một cá thể có suy nghĩ độc lập, nhưng lại tập hợp thành một “nhân loại”.
Bách Hoa đạo nhân tê cả da đầu, không phải bởi vì bị đám côn trùng ghê tởm vô cùng vô tận kia hù dọa, mà là phản ứng bản năng của cơ thể.
Những con côn trùng này dường như có một loại khắc chế tự nhiên nào đó đối với những cơ thể được tạo thành hoàn toàn bởi năng lượng.
Cho dù nàng là Trường Sinh kỳ, cho dù giữa nàng và đám côn trùng này còn có một khoảng cách, Bách Hoa vẫn cảm nhận được cơ thể mình bất chợt sinh ra sự nôn nóng, bất an, không ngừng cảnh báo, nhắc nhở nàng phải cách xa tên trùng nhân này.
“Ngươi có thể gọi hắn là ‘Đạo Nhất’.” Lý Bình hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
“Yên tâm đi, tuy thực lực của Đạo Nhất có hơi kém cỏi chút, nhưng hắn có một số năng lực kỳ lạ. Có hắn hỗ trợ, đạo hữu di chuyển Ngũ Hành đại động thiên sẽ nhẹ nhàng hơn không ít.”
Bách Hoa đạo nhân thấy thế, đành phải kiên trì, khẽ gật đầu. Dưới sự dẫn đường của Đạo Nhất, đi thẳng đến châu Thiên Linh.
Lý Bình nhìn bóng dáng hai người đã đi xa, trong lòng kỳ thật cũng không có bao nhiêu vui vẻ khi dăm ba câu đã làm Trường Sinh kỳ khuất phục.
“Vẫn do thực lực bản thân không đủ, chỉ có thể nhờ vật bên ngoài để đe doạ. Nếu có thể thi triển nguyên lực tinh túy, đâu cần phải phiền toái như vậy.”
Đạo Nhất là một biến chủng đặc biệt trong đám Đạo Nhất Trùng được bảo tồn bên trong Vạn Thú Ngưng Tinh.
Bất kể số lượng cá thể trong quần thể tăng trưởng đến bao nhiêu cũng đều có thể duy trì tộc đàn thành một thể có tư duy thống nhất từ đầu tới cuối. Càng quan trọng hơn chính là, Đạo Nhất Trùng không chỉ sản xuất linh khí đơn thuần.
Mà nó còn có thể sống nhờ bên trong linh khí, mượn nhờ linh khí để tự sinh sôi, sau đó từng bước cải tạo bản thân thành tồn tại giống như linh khí.
Trong tình huống điều kiện phát triển đầy đủ, ‘ Đạo Nhất’ chỉ cần thời gian khoảng chừng một năm là có thể biến toàn bộ linh khí trong tiểu thế giới thành “bản thân”.
Toàn bộ quá trình đó lặng yên không một tiếng động, thậm chí còn không ảnh hưởng đến các loại sinh vật sống dựa vào linh khí thế gian.
Ngay cả tu sĩ có thực lực yếu một chút cũng không thể phát giác.
Chỉ có đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, sau khi động thiên độc lập hình thành trong cơ thể, thì mới có thể cảm ứng được linh khí biến dị này.
Lý Phàm dùng một sợi ý thức của bản thân bồi dưỡng ra được ‘Đạo Nhất’, phái hắn đến Ngũ Hành đại động thiên, chính là vì để ở nơi đó thực hiện một lần lột xác vượt cấp.
Mượn nhờ linh khí có quy mô khổng lồ của Ngũ Hành đại động thiên để bồi dưỡng ra lượng lớn linh khí biến dị đủ để rung chuyển toàn bộ Huyền Hoàng giới.
Trong điều kiện bình thường, Đạo Nhất không có khả năng phát triển ở Huyền Hoàng giới.
Một khi linh khí biến dị vượt qua một quy mô nào đó, tất sẽ khiến tu sĩ cảnh giác, báo cáo lên Tiên Minh.
Tuy giải quyết hơi phiền toái một chút, nhưng tiêu diệt đám côn trùng này với Vạn Tiên Minh mà nói, kỳ thật cũng không phải là việc khó khăn gì.
Nhưng dù sao từ phát hiện, đến quản lý còn cần một thời gian nhất định để phản ứng.
Nếu có số lượng nền tảng đủ lớn thì có thể vào trước khi tu sĩ Huyền Hoàng giới kịp phản ứng, thực hiện một cuộc thay máu linh khí của Huyền Hoàng.
Một chiêu rút củi đáy nồi này, chính là sát chiêu Lý Bình vì phản công Huyền Hoàng giới mà chuẩn bị.
Khi linh khí có ý thức của bản thân, hơn nữa còn có thể phân biệt địch ta.
Trong quá trình tu sĩ Vạn Giới Liên Hợp hội tranh đấu với tu sĩ Vạn Tiên Minh, sợ là ưu thế chiếm được không chỉ có nửa phần.
“Dám gọi Ngày nhật nguyệt thay đổi.”
“Hơi thở của Huyền Hoàng giới quá mức mục nát, là thời điểm nên mạnh mẽ dạy cho bọn họ một bài học.”
Là phân thân của Lý Phàm, Thánh hoàng Lý Bình bị xóa bỏ những ký ức liên quan tới Hoàn Chân.
Bên trong nhận thức bản ngã của hắn, hắn là một tia ý thức muốn tự cứu lấy mình trong nguy cơ diệt thế của Huyền Hoàng giới, sản phẩm của một lần cơ duyên xảo hợp.
Cái gọi là thánh nhân thiên mệnh, đại đa số bí mật bên trong Huyền Hoàng giới, hắn biết vô cùng rõ ràng.
Thậm chí cũng từng đoán được vô số tương lai hủy diệt của bản thân.
Hơn nữa, mục tiêu cuối cùng hắn theo đuổi, chính là cải thiên hoán địa, khải phóng Huyền Hoàng giới ra khỏi sự thống trị mục nát của Vạn Tiên Minh.
Thánh hoàng Lý Bình tin tưởng chắc chắn, cách thời điểm mình hoàn thành mục tiêu này cũng không còn quá xa nữa.
...
Trận chung kết giải thi đấu câu cá lần thứ nhất của Đại Khải giới chính thức khai mạc.
Có cả thảy mười người nổi bật sẽ biểu diễn kỹ năng câu cá của bản thân ngay trước mặt Thánh Hoàng.
Ban đầu, tất cả ba người đệ tử của Thánh Hoàng đều sẽ dự thi, cuối cùng cũng chỉ có Vương Huyền Bá tâm tư đơn thuần thăng cấp được đến trận chung kết cuối cùng.
Điều này càng thêm khẳng định sự công bằng của cuộc tranh tài lần này là không thể nghi ngờ.
Xuyên qua một cánh cửa ánh sáng hình tròn, sau một đợt choáng váng, mười người dự thi đã đi đến bên trong một hoa viên nhìn như hết sức bình thường.
Thánh Hoàng Vô Diện vĩ đại đang ngồi ở trong Tiểu Trì đường cách đó không xa, nhắm mắt thả câu.
Trong mười người, tuyệt đại đa số đều là lần thứ nhất nhìn thấy thánh nhan. Bọn họ không dám quấy nhiễu, đành cúi đầu thấp thỏm chờ đợi.
Qua hồi lâu, Thánh Hoàng bỗng nhiên thu cần.
Khiến đám người cảm thấy có chút kỳ quái là, thứ câu được từ trong hồ nước không phải loài cá nào cả, mà là một chùm sáng màu trắng.
Tiện tay thu hồi lại chùm sáng, Thánh Hoàng nhìn về phía mười người thả câu kiệt xuất, giải thích quy tắc tranh tài.
“Bên trong cái ao này được ta thả xuống vô số bảo vật.”
“Mỗi người một cây, một cơ hội.”
“Bảo vật được câu lên từ trong đó phẩm chất càng cao, thành tích lại càng tốt.”
Một lời nói khiến cho tâm trạng mọi người vô cùng kích động.
Bởi vì Thánh Hoàng đã hứa hẹn, bất kể thứ tự cao hay thấp, những bảo vật được câu lên đều thuộc về bọn họ cả!
Trong khi mọi người đang chìm trong kích động, là đệ tử của Thánh Hoàng, Vương Huyền Bá là người đầu tiên ra tay.
Trước đây Vương Huyền Bá cũng chưa từng đến hồ câu cá.
Ngồi ngơ ra hồi lâu, sau đó thu cán.
Cuối cùng, trong tay không có vật gì.
Không có!
Chuyện này khiến cho Vương Huyền Bá không khỏi cảm thấy vô cùng chán nản.
Mấy người khác sau khi thấy cảnh này, tâm trạng tất cả đều bị chấn động kịch liệt, biết được khảo nghiệm thả câu của Thánh Hoàng tuyệt đối không đơn giản như thi câu cá bình thường. Mỗi người đều lập tức trở nên khẩn trương, nghiêm túc.
Bọn họ theo thứ tự đi về phía hồ câu cá, cuối cùng có các chùm sáng được câu lên từ trong hồ câu cá, một cái màu tím, ba cái màu lam, năm cái màu trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận