Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1198: Tinh hải ngầm tương phùng

Hiển nhiên là tuyệt mật của Vạn Tiên Minh.
Giấu giếm rất sâu, cho dù đã sửa chữa phục hồi một phần đại trận ‘Hồng Mông Kiến Phương’, Vô Lượng Kính cũng tìm kiếm đặc biệt khó khăn.
Còn phải cẩn thận đề phòng bị Thiên Huyền Kính phát hiện, trong lúc không ngừng tìm kiếm, Vô Lượng Kính dần vận chuyển có phần vượt phụ tải.
Thân kính bắt đầu lay động kịch liệt, trên mặt kính còn có vết nứt mờ xuất hiện.
Tôn Lộ Viễn nhìn mà hai mắt đỏ ngầu, ba lần bảy lượt muốn thu hồi Thiên Huyền Tiểu Kính.
Nhưng niềm tin kiên định Tôn Lộ Dao truyền tới lại mỗi lần làm hắn ngừng lại.
“Ca, ta còn có thể kiên trì thêm tí nữa.”
“Ta đã tìm được manh mối rồi, không thể phí công nhọc sức!”
“Ca, ta làm được!”
Nghe âm thanh đau đớn gần như khó có thể ức chế của Tôn Lộ Dao, ý nghĩ trong lòng Tôn Lộ Viễn vừa rồi dần trở nên kiên quyết.
Thời gian như trôi qua dài đằng đẵng dị thường, Tôn Lộ Viễn lòng như đao cắt, như ngồi trên chông.
Ngoài lo lắng đệ đệ không kiên trì nổi, hình thức đều diệt ra. Còn có lo lắng hắn bị Thiên Huyền Kính phát hiện.
Cuối cùng, Vô Lượng Kính chủ động tách ra hắc quang thôn phệ.
Tiểu kính kỳ dị vậy mà không thể duy trì trạng thái lơ lửng được nữa, loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất.
Tôn Lộ Viễn vội vàng lấy ra tinh huyết dự bị rót vào.
Một hồi lâu, Vô Lượng Kính mới run rẩy khôi phục đôi phần.
“Thế nào...” Tôn Lộ Viễn thậm chí có phần không dám dò hỏi.
“Ca, may mắn không nhục mệnh.”
May mà đệ đệ không làm hắn thất vọng, trong nháy mắt nghe thấy bốn chữ này, Tôn Lộ Viễn như trút được gánh nặng.
Mà lúc xem xét tin tức tuyệt mật đệ đệ thăm dò được, vẻ mặt hắn càng không ngừng biến ảo.
“Nghi ngờ của Phục là đúng, quả nhiên Thương đã bị khống chế ngược lại.”
“Uy đều...”
“Dường như nội bộ chưởng kính nhân còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng.” Hắc ảnh Tôn Lộ Dao hữu khí vô lực nói: “Ca, Tôn gia chúng ta vẫn còn quá yếu ớt, không cẩn thận là sẽ bị phá tan thành từng mảnh.”
“Yên tâm. Kế tiếp giao lại cho ta.” Tôn Lộ Viễn trầm giọng nói.
“Phải rồi, ca. Lần này có thể giữ lại Thiên Huyền Tiểu Kính không?” Lúc hắn đang định rời đi lại chợt nghe Tôn Lộ Dao nói như thế.
Tôn Lộ Viễn không nhịn được hơi do dự.
“Yên tâm, ca. Ta không có mất khống chế, thậm chí qua mấy lần thăm dò cực hạn gần đây, chẳng biết vì sao khống chế của ta đối với Vô Lượng Kính còn sâu hơn phần nào. Ta nghĩ lúc có dư sức lại thử thêm vài lần. Về sau càng thêm thuận buồm xuôi gió...”
Cuối cùng, Tôn Lộ Viễn bị câu nói thành khẩn của đệ đệ thuyết phục.
Mà trạng thái của đối phương cũng đúng là tốt hơn lúc mất khống chế khi kết thúc thăm dò trước đó rất nhiều.
Sau đó, sau khi hắn liên tục dặn dò thêm mấy câu vẫn là để lại Thiên Huyền Tiểu Kính.
Sau khi Tôn Lộ Viễn vội vàng rời đi không lâu.
Một ảo ảnh từ trong Vô Lượng Kính bay ra, đi vào trong Thiên Huyền Tiểu Kính.
Một lúc sau, từng luồng quang mang không ngừng lấp lóe. Lại là có lượng lớn vật tư tẩm bổ thần hồn bị mua ra.
Phân thần Lý Phàm thỏa thích cắn nuốt, tình huống vốn suy yếu nhanh chóng thay đổi.
Hắn có bản nguyên Thiên Huyền Kính, hoàn toàn có thể thông qua tiểu kính đánh cắp lượng lớn vật tư trong tình huống thần không biết quỷ không hay.
Lúc này, bóng dáng Tôn Lộ Dao cũng trôi nổi tới.
Nhìn Lý Phàm, tràn đầy vẻ sợ sệt.
Những bảo vật tẩm bổ thần hồn này vô dụng với hắn.
Nhưng sự chỉ điểm tiện tay của vị đại nhân trước mắt này lại có thể làm cho dung hợp giữa hắn và Vô Lượng Kính càng thêm thuận lợi.
Phải biết rằng, đây là chuyện vốn trong mấy trăm năm hắn và ca ca phí công tốn sức đều không thể làm được.
Chỗ đáng sợ của vị đại nhân này không cần nghi ngờ.
Trong mắt Tôn Lộ Dao còn đáng sợ hơn chưởng kính nhân gì đó rất nhiều.
Mà khuất phục của chính mình cũng lộ ra vẻ đương nhiên.
“Ca, ngươi cũng có thể hiểu ta chứ.” Tôn Lộ Dao lặng lẽ nghĩ như thế.
Đau đớn mặt ngoài ở trước mặt Tôn Lộ Viễn trước đó tự nhiên đều là giả vờ.
Tuy hơi có chút trắc trở, lại là hữu kinh vô hiểm.
Chỉ là tin tức vị kia đại nhân kia phí công tốn sức tìm hiểu làm hắn hơi khó hiểu.
“Mười sáu tu sĩ nhận triệu tập của Truyền Pháp, rời Huyền Hoàng, đi thiên ngoại.”
Theo Tôn Lộ Dao thấy, chuyện này cũng không có chỗ nào đặc biệt hiếm lạ.
Nhưng trong mắt Lý Phàm, ý nghĩa lại khác nhau rất lớn.
Cùng lúc phân thần phục hồi chầm chậm, Lý Phàm cũng suy tư chuyện này.
“Truyền Pháp vậy mà có thể phá lệ triệu tập tu sĩ rời Huyền Hoàng giới?”
“Đây là chuyện như nào?”
“Lấy thực lực của hắn, cho dù mười sáu người được Tiên Minh đào tạo thành Hợp Đạo trong khoảng thời gian ngắn thì cũng chỉ là sâu kiến.”
“Cũng không phải lựa chọn từ trong tu sĩ Hợp Đạo hiện có của Tiên Minh.”
Lý Phàm nhớ lại cây đinh mình sắp xếp, Dương Phỉ.
Hình như không có điểm gì đặc biệt.
Lý Phàm ngược lại không lo lắng Dương Phỉ thật sự đụng phải Truyền Pháp sẽ bạo lộ chính mình, bởi vì bản thân hắn thậm chí đều không biết mình là gián điệp của Thánh triều Đại Khải.
Bởi vì bản thân Dương Phỉ quả thật là tu sĩ Vạn Tiên Minh, chỉ là đúng lúc trước khi tham gia đại khảo Tiên Minh, kết giao với một đôi hảo hữu rất có nghiên cứu về đại khảo Tiên Minh, đoán đúng mấy câu mà thôi.
“Có thể khẳng định, Truyền Pháp triệu mười sáu tu sĩ này đến nhất định có liên quan đến ‘tinh lực hồi đãng’ rung chuyển Huyền Hoàng giới.”
“Chỉ là không biết Truyền Pháp rốt cuộc gặp phải cái gì, vậy mà cần đến mười sáu tu sĩ này?”
“Hơn nữa hiện giờ tinh lực hồi đãng gần Tiên Khư đã biến mất. Cũng không biết đám người này sẽ rời Huyền Hoàng giới như nào?”
Việc này quá mức bí ẩn, thậm chí ngay cả ghi chép trong Thiên Huyền Kính cũng không nhiều.
“Chỉ tiếc thánh thai của ta ở một đầu tinh hải phía xa, nếu không ngược lại có thể bám theo phía sau bọn họ, tìm tòi hư thực.”
Ý niệm tới đây, suy nghĩ Lý Phàm chợt hơi dừng lại.
Hắn bất chợt nhớ tới, Truyền Pháp mục đích trong tinh hải chí ám chính là để thu thập mảnh vỡ của mỗi Tu Tiên giới.
Mà vị trí chỗ thánh thai là biển di vật vì tinh lực hồi đãng thần bí mà thu hút tập hợp tất cả di vật của tu sĩ trong tinh hải.
“Nếu di vật đã tập hợp, như vậy có phải mảnh vỡ Tu Tiên giới cũng giống như thế không?”
“Ngoài biển di vật ra còn tồn tại biển tàn giới khác?”
Đầu bên kia tinh hải, thánh thai Lý Phàm ẩn nấp lẩn trốn bên ngoài Huyền tiên chu chợt mở mắt.
Ánh mắt hắn giống như muốn xuyên qua phế tích và hắc ám vô tận, nhìn về chỗ sâu biển di vật.
“Có thể là hiện tại ta đang cách Truyền Pháp rất gần không?”
Lý Phàm không kiềm được nghĩ như vậy.
“Nếu như suy đoán của ta chính xác, vậy ta ở đây ôm cây đợi thỏ, nói không chừng còn có thể chờ được mười sáu tu sĩ Vạn Tiên Minh.”
“Tiến thêm một bước để nghĩ, tồn tại cường đại như Truyền Pháp du đãng trong tinh hải chí ám mấy ngàn năm, không thể không biết rõ tình hình văn minh tiên chu ẩn nấp ở đây. Hai bên nói không chừng sớm đã gặp nhau.”
“Chỉ có điều tiên chu chưa chắc biết thân phận thật của Truyền Pháp mà thôi.”
Tuy nhìn từ tin tức nắm giữ hiện tại, văn minh tiên chu dường như yếu ớt bất khàm. Nhưng có thể trường tồn vạn năm trong tinh hải chí ám, thậm chí còn có xem qua lực lượng chữ triện Chân Tiên...
Lực lượng đứng đầu nhất tiên chu tuyệt đối không thể khinh thường.
“Thực lực Triệu Nhàn quá thấp, cũng hiểu biết có hạn về quá khứ tiên chu.”
“Xem ra cần một chút đốt cháy giai đoạn rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận