Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 405: Lấy chúng sinh làm con tin

Lý Phàm đã từng có tiếp xúc thân mật với triệu sư tỷ trong cấm kị độc vật nên lập tức có thể phân biệt ra được âm thanh của nàng ta.
“Nhất Tâm thiên tôn, đây là tên của nàng ta? Hay là đại biểu về việc nàng ta phản nghịch Thiên Địa Chi Lý?”
“ Sao nàng ta lại tự mình hiện thân?”
Trong não hải Lý Phàm lập tức hiện ra vô số ý nghĩ.
Trong khi Lý Phàm vẫn đang kinh nghi bất định, âm thanh của Nhất Tâm thiên tôn lại vang lên.
“ Lời hẹn trước kia được lập ra với Truyền Pháp.”
“ Hiện nay ta ở đây, còn Truyền Pháp ở nơi nào?”
Âm thanh giòn tan truyền khắp thiên địa.
Toàn bộ tu sĩ châu Thiên Linh đều đối mặt nhìn nhau.
Người của Vạn Tiên Minh đa số đều biết truyền pháp thiên tôn sớm đã siêu thoát trần tục, không hỏi sự đời.
Nhưng tất cả những điều này là do mọi người nghĩ vậy, lão nhân gia Truyền Pháp thiên tôn chỉ là tiêu dao tự tại, lười nhúng tay vào những chuyện thế tục mà thôi. Cho nên người mới hiếm khi hiện thân. Còn bản thân người chắc chắn vẫn còn tồn tại ở thế gian này.
Nhưng hôm nay, lời của Nhất Tâm thiên tôn là có ý gì?
Truyền Pháp ở nơi nào?
Một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong lòng mọi người.
“ Không thể nào, không thể nào.”
Trong mắt mọi người hiện lên vẻ kinh hãi không thể nào kìm nén được.
“ Truyền Pháp ở nơi nào?”
Nhất Tâm thiên tôn hỏi lần nữa.
Âm thanh vang rền dưới sấm, vang dội cả châu Thiên Linh.
Đồng thời còn muốn vượt khỏi bức màn mây trắng, truyền đến các châu khác.
Trên bầu trời xuất hiện những sợi tơ xanh lục đan dệt với nhau như một tấm lưới khổng lồ, ngăn chặn âm thanh không thể truyền ra xa.
Tiếng nói của Nhất Tâm thiên tôn dần dần biến mất.
“Nhất Tâm thiên tôn, mời người rời đi. Kỷ Hoành Đạo nhắc lại lần nữa. Khuôn mặt lão lạnh lùng như băng đá không hề lộ chút biểu tình nào.
“ Nếu ta không rời đi, ngươi lại có thể làm gì?” Âm thanh mang vẻ hứng thú của Triệu sư tỷ vang lên.
Vài ngàn tu sĩ của Ngũ Lão hội bên dưới đồng loạt bước lên một bước.
Kỷ Hoành Đạo hít mạnh một hơi: “ Sau khi có luật định Thiên Tôn, người không nên tham gia tranh đấu của thế tục nữa.”
“ Đây là ước hẹn giữa các vị thiên tôn Ngũ Lão hội với Truyền Pháp thiên tôn.”
“ Giờ đây người thật sự muốn làm trái sao?”
“ Oành!” Trận pháp được lập từ vài ngàn tu sĩ của Ngũ Lão hội lần nữa đồng loạt tiến lên bước nữa.
Điều này chứng tỏ được quyết tâm của Nhất Tâm thiên tôn.
“ Được thôi.”
“ Nếu đã như vậy…”
Trong mắt Kỷ Hoành Đạo lóe ra tia chần chừ, nhưng rất nhanh đã bị đè nén. Ánh mắt dần trở nên vô cùng lạnh lẽo và kiên định.
Kỷ Hoành Đạo ngửa mặt nhìn trời, gập người cúi lạy.
Một sợi lại một sợi ánh sáng xanh lục xuất hiện trên bầu trời. Chúng từ trung tâm nhanh chóng lan rộng ra tứ phía, gần như lập tức hình thành nên tấm lưới khổng lồ bao bọc lấy toàn bộ châu Thiên Linh.
Kỷ Hoành Đạo đứng thẳng người, lại lần nữa cúi lạy.
Ánh sáng xanh lục càng trở nên cường liệt. Nó khiến cả bầu trời bị nhuộm bởi màu xanh lục ngụy dị.
Kỷ Hoành Đạo cúi lạy lần thứ ba.
Chỉ một lúc sau…
Từ trên tấm lưới rơi xuống vô số sợi tơ xanh lục, chúng vươn đến mục tiêu dưới mặt đất.
Lập tức, toàn bộ châu Thiên Linh cứ như bị rơi vào một ổ tơ nhện màu xanh lục đáng sợ.
“ Chờ đã, sao lại có thể như vậy?!”
Những tu sĩ trên thuyền Độ Trần cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến uy năng thực sự của Thiên Huyền Tỏa Linh Trận.
Nhưng bọn họ không ai tỏ ra nét vui mừng hứng khởi đáng có, mà đều trở nên vô cùng khủng hoảng, thậm chí so với lúc thấy Nhất Tâm thiên tôn tự mình tham gia chiến trường còn kinh hoảng hơn vài phần.
Chỉ do, mục tiêu công kích của Thiên Huyền Tỏa Linh Trận không chỉ là vị Trường Sinh thiên tôn đang ngăn chặn phía trước Vạn Tiên Minh, cũng không chỉ bao gồm vài ngàn tu sĩ Ngũ Lão hội.
Mà là…
Toàn bộ tu sĩ Vạn Tiên Minh đang ở châu Thiên Linh.
Mỗi một sợi xanh lục buông xuống mang ý nghĩa một tu sĩ đã ra đi.
Trên bầu trời.
Dị tượng uốn khúc tạo thành một bức họa trừu tượng sặc sỡ sắc màu hỗn độn.
Tách tách tách tách…
Rào rào rào…
Hu thinh thinh…
Tập hợp vô số âm thanh, rắc rối hỗn loạn chồng chất lên nhau, không thể nào phân biệt được ý nghĩa của chúng.
Chỉ còn lại những âm thanh quái dị liên tục vang vọng, hình thành nên một khúc nhạc chúc mừng hùng vĩ, hỗn loạn, khúc chiết.
Cho dù là những trận pháp sư trẻ trên thuyền Độ Trần hay là Lý Phàm đang ở cách xa nơi này, lúc này đều rơi vào trạng thái thất thần. Khung cảnh trước mắt này đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi lý giải của bọn họ.
Thiên Huyền Tỏa Linh Trận đáng ra được dùng để uy hiếp Ngũ Lão hội, nay lại trở thành công cụ đồ sát thu thập sinh mạng của những tu sĩ Vạn Tiên Minh.
Nhìn độ dày đặc của những sợi tơ xanh lục trên bầu trời châu Thiên Linh, mọi người đều không hề nghi ngờ rằng toàn bộ những tu sĩ dưới Hợp Đạo ở nơi này, e là đều đã mất mạng trong lần công kích vừa rồi của Tỏa Linh Trận.
“ Tại sao chứ?”
Trong lòng Lý Phàm tuôn ra vô vàn thắc mắc.
Vốn tưởng rằng Vạn Thiên Minh vì muốn bảo chứng trận pháp kết cấu không bị tiết lộ, sẽ ra tay sát hại tất cả những trận pháp sư tham gia bố trận.
Nhưng hắn vốn không hề dự liệu rằng mục tiêu của Tỏa Linh Trận lại là toàn bộ tu sĩ trong châu Thiên Linh.
“ Hoàn toàn không có đạo lý á?”
“ Vạn Tiên Minh phát cuồng rồi?”
Trong não hải phân tích từng khả năng, nhưng căn bản không thể tìm được động cơ để Vạn Thiên Minh hành động như vậy.
Ngay khi hắn đang trầm tư nhưng không thể tìm được manh mối thì trời đất lại bất ngờ dao động.
Châu Thiên Linh, và cả châu Thiên Phán nơi hắn đang dừng chân cũng đều như vậy.
Nhịp tim tăng nhanh, như gặp phải điều gì uy hiếp đến tính mạng vậy. Lý Phàm vội đứng dậy, thần sức ngưng trọng nhìn bầu trời.
“ Đây là…”
Trên trời truyền đến những chấn động mơ hồ. Cả thế giới đều đang run rẩy nhẹ.
Lúc này toàn bộ sinh linh trong Huyền Hoàng giới đều theo bản năng mà ngước mặt nhìn trời, trong lòng sinh ra nổi hoảng loạn.
Tận thế giáng xuống, cảm giác không nơi để trốn chạy tuôn ra trong lòng của tất cả sinh linh.
Chấn động diễn ra khá lâu mới từ từ ngừng lại.
Lúc này những sinh linh mới lộ ra vẻ may mắn còn có thể sống sót sau kiếp nạn.
Nhưng không ai rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Tại châu Thiên Linh, những người còn sót lại vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Nhất Tâm thiên tôn, xin hãy rời khỏi đi.” Kỷ Hoành Đạo lại yêu cầu lần nữa.
Sau một lúc yên lặng.
“ Ha ha ha…”
“ Ha ha…”
“ Thú vị đó, đây là chủ ý của ai?”
“ Ở lại trong Vạn Tiên Minh quả là lãng phí. Hay là đầu nhập qua ta đi!”
Triệu sư tỷ cười nhẹ hiện thân, hỏi với vẻ rất có hứng thú.
Hình tượng giống hệt với cấm thư miêu tả mà Lý Phàm với nàng ta đã từng xem, hoàn toàn tương đồng với hình tượng luôn được lưu truyền trong dân gian.
Một thân áo trắng, dáng vẻ kiều mị.
Kỷ Hoành Đạo vội nhắm mắt không dám nhìn thẳng.
“ Mong thiên tôn nên rời khỏi nơi này!”
Trán hắn lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn kiên quyết đưa ra yêu cầu.
Triệu sư tỷ chăm chú nhìn hắn một lúc, lại ngẩng đầu nhìn hướng trời cao.
“ Lá gan không nhỏ.”
Lời vẫn chưa dứt, thân hình đã biến mất.
Ngay khi Nhất Tâm thiên tôn biến mất, vài ngàn ánh kim quanh vốn đang bị nàng ta ngăn chặn đồng loạt rơi xuống. Chúng tiêu diệt toàn bộ những tu sĩ Ngũ Lão hội đến xâm phạm.
Kỳ lạ là cho dù đối mặt với chết chóc, khuôn mặt của những tu sĩ này vẫn không hề lộ ra chút sợ hãi nào.
Mà trên bầu trời cũng không hề xuất hiện dị tượng khi có tu sĩ mất mạng.
“Nhất Tâm thiên tôn...”
Kỷ Hoành Đạo nhìn theo phương hướng mà triệu sư tỷ rời đi, âm thầm lẩm bẩm một lúc.
Sau đó mới quay người trở lại, nhìn những trận pháp sư trên thuyền Độ Trần với khuôn mặt vô biểu cảm.
“ Đi thôi.”
“ Đại tiệc đã kết thúc, giờ là lúc ta nên trò chuyện với các ngươi rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận