Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 771: Đường cùng mưu sinh cơ

Hứa Bạch thánh thai tuy đã rời đi nhưng phân thân Hứa Bạch lại vẫn đắm chìm trong quá trình nửa ngày Kim Đan viên mãn của đối phương.
“Khó trách chỉ lây dính một ít thần vận của Bạch tiên sinh, thiên phú tu hành của phân thân đều kinh khủng như thế.”
“Ý ta tức thiên ý, lòng ta tức thiên tâm.” Trong miệng Hứa Bạch lại lần nữa lặp lại thì thầm những này, trong lòng bừng tỉnh.
“Bạch tiên sinh sợ là tồn tại tương tự như hóa thân Thiên Đạo. Nếu như không có tân pháp ràng buộc, có lẽ một bước nháy mắt Hóa Thần cũng không phải việc gì khó.”
Mượn ký ức từ trên người Hứa Bạch thánh thai truyền đến, phân thân có thể thỏa sức thể ngộ “thiên nhân hợp nhất” rốt cuộc là loại cảm nhận gì.
Bây giờ quan hệ giữa bản tôn Lý Phàm, phân thân Hứa Bạch và Hứa Bạch thánh thai có chút huyền diệu.
Tuy trước mắt đều vẫn là do cùng một ý thức chi phối, nhưng bởi vì tư chất của ba thân thể không giống nhau.
Cho nên cho dù đối với sự vật giống nhau cũng sẽ sinh ra cảm ngộ khác biệt.
Thiên phú của phân thân Hứa Bạch hơn xa Lý Phàm.
Mà Hứa Bạch thánh thai lại còn ở trên xa xa phân thân Hứa Bạch.
Đồng thời từ khoảnh khắc rời khỏi mẫu thể, Hứa Bạch thánh thai đã chịu “ô nhiễm” càng thêm nghiêm trọng. Trong lời nói vô thức sẽ làm ra một số chuyện vượt ngoài khống chế.
Giống như đang đi trên đường tự dưng vấp ngã. Chắc chắn đã chịu tác dụng một loại nào đó ngoại lực.
Nhưng Hứa Bạch hiện tại bất kể là phân thân hay là thánh thai đều vẫn hoàn toàn không biết gì đối với việc tạo thành loại ngoại lực hiện trường này, đồng thời ở trạng thái không cách nào chống cự. Chỉ có thể mặc cho biến hóa yên lặng xảy ra trên người mình.
Điều duy nhất có thể khẳng định là, tuy kết cục cuối cùng đã được định trước, không thể làm trái. Nhưng hiện tại Hứa Bạch thánh thai còn chưa sinh ra ý thức độc lập của chính mình.
Hành vi cử chỉ vẫn bị Lý Phàm khống chế.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Lý Phàm phát hiện bản thân đã bị Bạch tiên sinh ảnh hưởng không thể chủ động hoàn chân, chủ động giục sinh thánh thai.
Nếu như đã không thể ngăn cản, vậy trái lại không bằng chủ động thúc đẩy, nắm giữ quyền chủ động trong tay mình!
Còn có thể lặng lẽ chôn một cây đinh cho đối phương trong quá trình này.
Ví dụ như...
Nếu như Bạch tiên sinh tự chủ thức tỉnh, sau khi có ký ức Lý Phàm.
Có lẽ sẽ thử ‘Dựa ta để trúc cơ’ từ đó vượt ra xiềng xích của Truyền Pháp, mở ra một con đường tu hành hoàn toàn mới.
Nếu như con đường trên lý luận này thật sự đi thông, vậy thì Bạch tiên sinh tuyệt đối là người có khả năng nhất thực hiện nó nhất.
Nhưng Lý Phàm lại không cho hắn làm thế.
Mà là khống chế Hứa Bạch thánh thai lấy ‘Thiên Ý Kiếm’ trúc cơ, sau đó vẫn đi con đường tân pháp.
“Sau khi Bạch tiên sinh sống lại, nói không chừng sẽ có một trận chiến với Truyền Pháp.”
“Vừa lúc cho hắn thêm chút độ khó.”
Đối với tồn tại muốn mượn thể trùng sinh này, trong lòng Lý Phàm chẳng có hảo cảm gì.
Nhưng càng có khả năng là.
Đối phương một khi thức tỉnh ý thức bản thân, chuyện thứ nhất muốn làm e rằng sẽ là tìm tới bản tôn Lý Phàm, chiếm lấy dị bảo ‘Hoàn Chân’. Suy cho cùng hắn cũng có toàn bộ ký ức của Lý Phàm.
Đến lúc đó Lý Phàm thật sự sẽ như cừu non đợi làm thịt, bất lực phản kháng.
“Nhất định phải bố trí sẵn trước lúc đó.”
“Thời gian để lại cho ta không nhiều lắm.”
Vẻ mặt Hứa Bạch vô cùng hiếm thấy nghiêm trọng lên.
Lấy tốc độ tu hành của Hứa Bạch thánh thai, đợi đến ngày Bạch tiên sinh cuối cùng tỉnh lại, tu hành của hắn nhất định sẽ vượt qua Lý Phàm rất nhiều.
Cộng thêm hắn đồng bộ ký ức của Lý Phàm. Nắm rõ trong lòng bàn tay đủ loại bố trí trước đó của Lý Phàm.
Dưới tình huống này, muốn chạy thoát từ trong tay đối phương.
Có thể nói là khó như lên trời.
Sinh cơ có thể duy nhất ở ngay công năng ‘hóa thân’ của ‘Hoàn Chân’.
“Tuy chết vẫn còn, chân linh bất diệt. Lấy thân hóa vật, vượt qua vạn cổ.”
“Thiên Dương tiểu sư đệ, lần này có thể trốn qua một kiếp hay không thì đều xem ngươi rồi.”
“Nếu thật sự có đời sau, chắc chắn sẽ đối đãi tốt với ngươi!”
Hứa Bạch thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi phát động công năng hóa thân, có thể bỏ qua thân thể ký thác chân linh vào trên một đồ vật.
Sau khi thời gian tồn tục đạt đến cực hạn thì có thể tự mình phát động hoàn chân.
Đây cũng là phương pháp duy nhất có thể thoát khỏi khống chế tâm thần của Bạch tiên sinh Lý Phàm có thể nghĩ tới hiện tại.
Chỉ là nếu như bây giờ tuỳ tiện ‘lấy thân hóa vật’.
Như vậy sau khi chờ ý chí của Bạch tiên sinh tỉnh lại, hắn cũng sẽ có ký ức liên quan tới ‘Thân Hóa Vật’ của Lý Phàm. Vẫn có xác suất rất lớn tìm được chỗ Lý Phàm bám vào.
Đến lúc đó kết cục của Lý Phàm e là sẽ càng thêm thê thảm.
“Muốn giấu được Bạch tiên sinh thì đầu tiên phải giấu giếm được chính ta.”
“Trước khi phát động công năng ‘hóa thân’ căn bản không xác định mục tiêu.”
“Đồng thời còn phải lấy ‘Loạn’ Tự Quyết tiến hành quấy nhiễu.”
...
Đầu óc Hứa Bạch nhanh chóng hoạt động, suy tư kế sách phá cục.
Bảy ngày sau.
Hứa Bạch rời mật thất, trước hết quay về thành Thiên Lương từ chức ‘Liên Thông sứ’.
Hành động đó tức khắc làm cho Nam Cung Sĩ Vinh hoảng hốt không thôi.
“Trong lòng ngươi có gì bất mãn có thể nói thẳng ra mà. Cần gì phải bỏ chức không làm nữa chứ?”
“Có phải là chê chức vị thấp không? Ta có thể thăng quan cho ngươi. Dựa vào công lao ngươi những năm này lập cũng đủ để chặn miệng người khác rồi.” Hắn vội vàng khuyên nhủ.
Hứa Bạch khẽ lắc đầu: “Đa tạ đại nhân hậu ái. Chỉ là một ngày trước, ta bỗng nhiên lòng có cảm giác. Chỉ cảm thấy tục sự bận rộn, đối với bản thân lại không có tác dụng lớn.”
“Chức quan có cao, tài nguyên có nhiều tới đâu nhưng nếu như không chuyên tâm tu hành bản thân cũng vô dụng. Ngược lại trở thành vướng víu của chính mình.”
Hứa Bạch bày ra dáng vẻ xem thấu thế sự, phối hợp với tướng mạo xuất trần tuyệt thế. Còn thật sự hù được Nam Cung Sĩ Vinh.
“Chỉ là thực sự rất tiếc. Lại qua mấy chục hơn trăm năm nữa, chờ ta thăng nhập tổng bộ Tiên Minh, châu Thiên Lương chung quy là phải giao lại trên tay ngươi. Trong nhóm thủ hạ của ta cũng chỉ có ngươi là đáng tin cậy nhất.” Nhìn ra tâm ý Hứa Bạch đã quyết, không phải là giả vờ. Nam Cung Sĩ Vinh khẽ lắc đầu, thổn thức không thôi. Cố gắng giữ lại đến cùng.
Sau khi bị Hứa Bạch vô tình cự tuyệt, hắn còn nói thêm: “Châu Thiên Lương trước sau luôn có một chỗ của ngươi.... Chờ sau này ngươi thay đổi chủ ý có thể tùy thời về tìm ta.”
“Vậy ta ở đây cảm tạ đại nhân trước!” Hứa Bạch hành lễ, phiêu nhiên mà đi.
Nam Cung Sĩ Vinh nhìn theo bóng lưng của hắn, cả khuôn mặt đều là nghi hoặc.
Hứa Bạch từ chức quả thực đưa tới gợn sóng không nhỏ.
Dù sao Vạn Tiên Minh chức vị, một cái củ cải một cái hố. Bây giờ đột nhiên trống ra, vẫn là cái ‘liên thông sứ’ dạng này công việc béo bở, tự nhiên dẫn tới thế lực khắp nơi tranh nhau cướp đoạt.
Nhưng rất nhanh, một việc xảy ra đã tuỳ tiện đè xuống sóng gió Hứa Bạch từ chức mang tới.
Trong tiến trình tu sĩ Tiên Minh chinh phạt tiểu thế giới cuối cùng xuất hiện biến cố lớn ngoài ý liệu.
Thái Diễn tông, một Tiên tông thượng cổ tiếng tăm lừng lẫy.
Không chỉ không diệt vong.
Còn cực kỳ phồn thịnh tồn tại trong tiểu thế giới nào đó.
Sau khi một đội tu sĩ Vạn Tiên Minh xâm nhập lại bị đối phương đánh bại dễ dàng.
Nhưng Thái Diễn tông không thương tổn người, chỉ thả tất cả bọn họ trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận