Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 941: Châu tự do buôn bán

Trong lúc lặng lẽ ngồi biến đổi dung mạo ở trong góc, Lý Phàm lắng nghe các tu sĩ nói chuyện bên trong pháo đài.
“Ngươi nghe gì chưa, hình như Tiên Minh không có ý định xây thành huyền không ở châu Cửu Sơn này.”
“Hả? Lời này có ý gì?”
“Chẳng phải vì không gian nơi này không ổn định. Tuy pháp tướng thiên tôn đã cày nát châu Cửu Sơn này rồi nhưng không có thay đổi tính đặc biệt của không gian. Truyền tống trận không thể sử dụng ổn định ở đây.”
Vừa dứt lời, mọi tu sĩ đều lao nhao hiểu ra.
“Không xây dựng thành huyền không…Vậy một địa bàn rộng lớn như vậy, Vạn Tiên Minh cũng không thể không quản chứ?”
“Khó nói lắm. Lúc trước còn có thể dựa vào chín ngọn núi để xây thành trì. Hiện tại chỗ này chỉ là vùng đất bằng phẳng, căn bản không có nguy hiểm để phòng thủ. Quan trọng nhất là không có cách nào sử dụng truyền tống trận, một khi bị bao vây thì không thể nhận được trợ giúp nhanh chóng. Bất luận là phòng ngự hay hiệu quả đều quá kém.”
“Các ngươi thì biết cái gì! Ngũ Lão hội đã bị Vạn Tiên Minh chúng ta đánh tới mức đích thân tới cầu hòa rồi, chẳng lẽ bọn họ còn dám chủ động xâm chiếm? Vậy thì còn có nguy hiểm gì nữa?”
“Vị đạo hữu này thật sự quá ngây thơ, ngươi không biết bằng thời cổ không có quy tắc cố định ư. Sao có thể phân định anh hùng chỉ với thắng bại nhất thời? Lần trước có thể thắng được là do Vạn Tiên Minh chúng ta xuất quân đánh úp bất ngờ thôi. Theo ta thấy, nếu như song phương tái chiến, thắng bại còn chưa chắc à!”
“Trước khi Vạn Tiên Minh chúng ta bại trận, ngươi cũng nói như vậy.”
Tu sĩ trong pháo đài vô cùng hứng thú với việc bàn luận về thế cục Huyền Hoàng giới.
Bên nào cũng cho là mình đúng, tranh luận không ngừng nghỉ, không ai phục ai. Náo nhiệt vô cùng.
Lý Phàm quan sát xung quanh một vòng, phát hiện trừ hắn ra còn có một vị cũng đang gióng tai lắng nghe, không tham dự với cuộc bàn luận của tu sĩ.
Trông dáng vẻ người này không quá ba mươi tuổi, mặc áo màu đen dài, mái tóc trắng bạc cột gọn gàng. Nghe cuộc thảo luận của mọi người, ánh mắt hắn hiện ra một tia khinh thường.
Hiển nhiên là hắn không đồng ý với quan điểm của các tu sĩ đang có mặt.
Lý Phàm khẽ mỉm cười, mua một bình linh tửu thượng hạng và ngồi xuống trước mặt đối phương.
“Đạo hữu, xưng hô như thế nào?” Lý Phàm mỉm cười, rót một chén rượu cho tu sĩ tóc bạc.
“Hửm?” Đối với hành động vô cớ lấy lòng của Lý Phàm, vị tu sĩ tóc bạc tỏ vẻ cảnh giác.
Hắn không trả lời câu hỏi của Lý Phàm mà chỉ nheo mắt lại, không ngừng quan sát vị tu sĩ tỏ ra quen biết này.
“Ha ha, đạo hữu không cần đa nghi. Ta vừa nhìn đã thấy đạo hữu khí vũ hiên ngang, không giống người thường, trong lòng cũng có khoảng trống. Ta cũng rất tò mò về cục diện tương lai của châu Cửu Sơn, cho nên mạo muội muốn hỏi ý kiến của đạo hữu.”
Tu sĩ tóc bạc nhìn gương mặt chân thành của Lý Phàm, hắn do dự hồi lâu, cuối cùng cũng từ bỏ cảnh giác.
Sau khi nốc cạn linh tửu, tu sĩ tóc bạc truyền âm: “Ha ha, coi như ngươi hỏi đúng người rồi!”
“Ta tên Tân Hồng Chương, nếu luận về trình độ linh thông tin tức, những người ở đây hoàn toàn không thể sánh được với ta!”
Lý Phàm nghe vậy, vội vàng châm thêm một chén rượu nữa cho Tân Hồng Chương.
Tân Hồng Chương rất hài lòng với thái độ của Lý Phàm, truyền âm tiếp: “Nể tình ta và ngươi có duyên, ta sẽ tiết lộ một chút với ngươi. Ngươi nhất định không được truyền ra ngoài.”
Lý Phàm gật đầu lia lịa.
“Thật ra thì những người đó nói đúng, Vạn Tiên Minh không có ý định xây dựng thành huyền không ở châu Cửu Sơn. Nhưng điều đó không có nghĩa là Vạn Tiên Minh muốn vứt bỏ nơi này.”
“Ngược lại, Vạn Tiên Minh quyết định thành lập một châu tự do mua bán đầu tiên trong lịch sử ở nơi này.”
“Ổ? Châu tự do mua bán ư?” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Lý Phàm không khỏi hứng thú: “Đây là ý gì?”
Tân Hồng Chương đắc ý: “Ngươi biết thương hội Vạn Pháp chứ? Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội đối đầu với nhau nhiều năm, đôi bên đều cấm lưu thông hàng hóa của mình. Mà thương hội Vạn Pháp ở châu Cửu Sơn là mảnh đất hòa hoãn xung đột giữa hai bên, bất luận là Vạn Tiên Minh hay là Ngũ Lão hội đều không quản được nó. Cho nên thương hội Vạn Pháp có thể quang minh chính đại buôn bán các loại bảo vật quý giá. Tuy, họ cố định lên giá nhưng vẫn có tu sĩ từ ngàn dặm xa xôi tới mua liên tục.”
“Tuy nhiên, đây là những chuyện đã xưa rồi, pháp tướng thiên tôn hiển uy, cả châu Cửu Sơn bị san thành bình địa. Tuy thương hội Vạn Pháp không bị xóa sổ hoàn toàn nhưng tổn thất cũng rất nghiêm trọng, muốn khôi phục trở lại như trước đây, rất khó…” Tân Hồng Chương lắc đầu.
“Có điều, người đứng đầu thương hội Vạn Pháp quả thật tài giỏi, không ngờ thuyết phục được Vạn Tiên Minh giải trừ hạn chế mua bán ở châu Cửu Sơn này. Tu sĩ của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội đều có thể tới nơi này tự do giao dịch vật liệu cần thiết. Chỉ cần bọn họ trả một khoản thuế nhỏ là được.”
“Tiên Minh chủ đạo, cùng với sự trợ giúp từ thương hội Vạn Pháp có kinh nghiệm phong phú. Ta nghe nói đã âm thầm đạt thành hiệp nghị với Ngũ Lão hội, bảo đảm sau này nếu có khai chiến nữa, song phương cũng không lựa chọn khai chiến tại châu Cửu Sơn…”
“Nhân tiện, người có biết ý nghĩa của việc xác nhận giao dịch an toàn tự do là như thế nào không?” Tân Hồng Chương nhìn chằm chằm Lý Phàm.
Lý Phàm gật đầu, ánh mắt lộ vẻ kích động.
“Ta có thể tưởng tượng được một vùng hoang vu châu Cửu Sơn hôm nay, không bao lâu sẽ trở nên vô cùng phồn hoa. Thậm chí có khả năng còn muốn vượt qua tứ đại châu vực trong nội địa. Nếu có thể nắm bắt được cơ duyên ngàn năm có một này, hiển nhiên có thể nghịch thiên cải mệnh…” Tân Hồng Chương uống thêm một chén linh tửu để trút bỏ nội tâm kích động.
“Nếu không phải vì nguyên nhân này, ta sẽ không từ vạn dặm để tới vùng biên cảnh xa xôi này.”
Lý Phàm cúi đầu trầm mặc hồi lâu, dường như đang tiêu hóa tin tức chấn động này.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, tràn đầy cảm kích nói với Tân Hồng Chương: “Tin tức nội bộ quan trọng như thế, vậy mà đạo hữu lại tùy tiện nói với một người qua đường bèo nước gặp nhau như ta…”
Tân Hồng Chương xua tay: “Ha ha, nếu không phải ngươi chủ động cùng ta nói chuyện, lại thêm bình rượu ngon, ta sẽ không nói việc này cho ngươi biết đâu.”
“Thật ra thì chuyện này không phải tuyệt mật gì cả. Công báo của Tiên Minh không lâu sau sẽ truyền ra. Ta và ngươi chẳng qua là biết trước bọn họ một thời gian mà thôi.”
“Đúng rồi, nếu đạo hữu có dư dả độ cống hiến trong tay thì không ngại có thể lưu ý đến việc mua tư cách động phủ ở châu Cửu Sơn.”
“Ta dám đánh cuộc, trong vòng mười năm, giá của động phủ nơi đây ít nhất có thể tăng lên gấp bội! Thậm chí có khi tăng gấp ba gấp bốn lần cũng không thành vấn đề. Nếu có thể vừa bắt đầu đã mua lấy vài tòa động phủ, chờ sau này bán đi…”
“Quả thực chính là mua bán không vốn vạn lời!”
Tân Hồng Chương lặng lẽ truyền âm.
“Tân đạo hữu thật là có tầm nhìn xa trông rộng!” Lý Phàm giống như vừa tỉnh mộng từ trong cơn mơ, hắn vỗ đầu mình: “Sao ta lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ?”
Hắn không ngừng khen ngợi, tâng bốc đối phương.
Uống nhiều linh tửu, lại còn nghe Lý Phàm nịnh nọt, Tân Hồng Chương không khỏi có chút lâng lâng.
Bỗng nhiên, hắn nhận ra Lý Phàm dường như đang do dự điều gì.
Cuối cùng, như thể đã hạ quyết tâm, hắn thần thần bí bí truyền âm: “Tân đạo hữu đối đãi với ta như thế, ta cũng không thể hẹp hòi.”
“Thật không dám giấu, ta có một môn công pháp bí mật tên là ‘Thần Lâm Thân’. Nếu như đạo hữu không chê, ta sẽ truyền thụ nó cho ngươi.”
Thấy Lý Phàm thận trọng như thế, Tân Hồng Chương mỉm cười, không cho là đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận