Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 148: Toạ Sơn Quyết tái hiện

Quyết định không xuất quan ngay lập tức, Lý Phàm trở lại thạch thất dưới đáy hồ, bắt đầu lần tu hành đầu tiên sau khi Trúc Cơ.
Chính là tu luyện phần Trúc Cơ của “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương”.
Tuy nhiên, sau một khoảng thời gian dài, hắn chợt nhíu mày rồi ngừng lại.
Bởi vì, trong quá trình tu hành, hắn mơ hồ cảm thấy sự vận chuyển của linh khí có vẻ hơi trì trệ.
Mặc dù chỉ là chút xíu ảnh hưởng, nếu không để ý thì chắc chắn sẽ không phát hiện ra.
Nhưng tóm lại vẫn tồn tại cảm giác này.
Suy nghĩ một hồi, Lý Phàm ngừng lại, chuyển sang tu luyện “Định Hải Thần Kiếm”.
Sau khi Trương Hạo Ba chết, đã không còn ai tu luyện môn công pháp này nữa.
Vừa bắt đầu, Lý Phàm đã cảm nhận được sự khác nhau rõ rệt so với khi tu luyện “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương”.
Đến cả tư chất như Lý Phàm, quá trình tu hành cũng vô cùng thuận lợi.
Dường như được Khải Linh bổ trợ, trong khoảnh khắc, dựa theo lộ tuyến của công pháp, linh khí trong cơ thể đã vận hành được mấy chu thiên, giúp hắn dễ dàng đột phá đến Luyện Khí trung kỳ.
...
"Đúng rồi, ngươi hiện giờ đã Luyện Khí hậu kỳ. Khi lựa chọn công pháp Trúc Cơ, nếu có điều kiện thì nhớ kỹ, phải lựa chọn công pháp tương tính tương hợp với kỳ vật Trúc Cơ của bản thân. Có như vậy, việc tu luyện sau này mới sẽ làm chơi ăn thật. Còn có thêm nhiều ích lợi khác nữa…”
Lời khuyên của Hà Chính Hạo bỗng dưng hiện lên trong đầu, Lý Phàm dường như đã ngộ ra.
"Tương tính tương hợp sao, thì ra là vậy."
Vừa động tâm niệm, chỉ trong phút chốc, một thanh thủy kiếm xanh lam đã thành hình ở đan điền.
Tiện tay vung nhẹ, thủy kiếm lập tức bay ra, dễ dàng khoan thủng một lỗ nhỏ trên vách đá.
"Uy lực của thuật pháp và chiêu thức cũng tăng lên với biên độ nhất định.”
Lý Phàm thu hồi Định Hải kiếm, âm thầm suy nghĩ.
"Nếu tu sĩ bình thường gặp được công pháp Nguyên Anh và công pháp Kim Đan xuất hiện đồng thời ngay trước mắt, dù cho công pháp Kim Đan tu hành nhanh hơn hẳn thì chắc chắn cuối cùng họ vẫn lựa chọn tu hành công pháp Nguyên Anh.”
“Nhưng mình thì khác, “Hoàn Chân” có thể giữ lại cảnh giới cho kiếp sau. Vì vậy, thứ thích hợp nhất với mình chính là công pháp có thể giúp cảnh giới hiện tại tăng lên nhanh nhất.”
“Trước kia, mình không có nhiều sự lựa chọn, chỉ có đúng một môn công pháp là “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” để tu luyện. Hiện tại, đã có nhiều lựa chọn hơn, mình không cần phải ôm khư khư môn công pháp này không buông.”
Lý Phàm quan sát cột công pháp trên bảng trạng thái “Hoàn Chân” của mình.
Lúc trước, khi công pháp tu hành còn ít, hắn cũng không để ý.
Nhưng hiện giờ, số lượng công pháp tu hành đã lên tới sáu môn, hắn cuối cùng cũng nhìn ra manh mối trong sự sắp xếp này.
Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, Vân Thủy Huyễn Mộng Công, Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết, Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương, Ý Linh Huyễn Công, Như Ảnh Tùy Hình Quyết.
Dường như được sắp xếp theo giá trị của công pháp, từ cao xuống thấp.
“Căn cứ vào đó, vậy mà Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú còn quý giá hơn cả Vân Thủy Huyễn Mộng Công?"
Vân Thủy Huyễn Mộng Công chính là chân truyền của Tần Đường, không cùng hệ thống với công pháp hiện hành.
Không liên quan đến cảnh giới tu hành thông thường, chỉ cần luyện tầng trước đến viên mãn và thoả mãn điều kiện tiến cấp thì sẽ có thể tiến lên tu luyện tầng tiếp theo.
Bảy tầng trong Vân Thủy Huyễn Mộng Công lần lượt tương ứng với các cảnh giới: phàm nhân, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần và Hợp Đạo.
Có thể hiểu, mức độ trân quý của nó lớn đến nhường nào.
Mặc dù vậy, trong mắt “Hoàn Chân”, phẩm giai của Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú này còn vượt qua cả Vân Thủy Huyễn Mộng Công.
Ý tứ của chuyện này khiến cho Lý Phàm không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Tuy vậy, hắn vẫn chẳng hiểu vì sao lúc trước bản thân mình lại có thể lĩnh ngộ ra được “Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú” này.
Đó là lý do vì sao Lý Phàm nghĩ nát óc cũng chẳng biết nguyên nhân là gì.
Trước mắt, vận chuyển Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú đã trở thành bản năng giống như hô hấp, một khắc cũng không ngừng.
Thế nhưng, tiến độ tu hành công pháp này hiện nay đã trở nên hết sức chậm chạp.
Hai mươi tám năm đã trôi qua, nhưng chẳng có thay đổi rõ rệt nào.
Chỉ có điều, Lý Phàm cũng không vội. Dù sao, thứ hắn không thiếu nhất chính là thời gian.
Lúc này, việc quan trọng là lựa chọn công tu hành tiếp theo.
Lý Phàm không khỏi nhớ tới công pháp "Tọa Sơn Quyết" khi còn sống của Hà Chính Hạo.
Dựa trên những dòng miêu tả của hắn ta, công pháp này có thể phát huy và phóng đại ưu thế tiên tri của “Hoàn Chân” đến cực hạn.
Tuy nhiên, diệu dụng "tọa sơn hưởng kỳ thành" này tột cùng có hiệu quả đến đâu thì còn phải thử một lần mới được.
Sau khi trầm ngâm một hồi, Lý Phàm lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một đống cặn bã không nhìn ra được vốn thuộc về thứ gì.
Đây chính là tro cốt của đám tu sĩ đã mất mạng trong Thiên Dương động phủ trước đó.
Lâm Phàm đã chết, cũng đến lúc phải tế luyện một phân thân mới rồi.
Một tia tinh quang loé lên trong mắt Lý Phàm.
“Việc đầu tiên phải làm là phân loại ra phần nào là tro cốt của Hà đạo hữu.”
Suy nghĩ trong giây lát, Lý Phàm đã nghĩ ra được một cách.
Hắn bố trí một “Chu Thiên Tinh Đấu Trận” đơn giản rồi đổ đống cặn bã này vào trong đó.
Chỉ thấy, chút cặn bã này bắt đầu trôi nổi rồi quay quanh vị trí trung tâm như chu thiên tinh thần vậy.
Sau đó, Lý Phàm tăng tần suất vận chuyển trận pháp lên.
Rất nhanh, những cặn bã này đã hình thành nên quỹ đạo vận chuyển của riêng mình, khác nhau rõ rệt.
Lý Phàm cẩn thận tách phần tro cặn có khí tức của Hà Chính Hạo ra.
Nhưng vẫn còn lẫn với một số thứ vụn vặt khác.
Lý Phàm kiên nhẫn lặp lại các bước trên.
Hơn nửa này trôi qua, hắn rốt cuộc cũng tách được tro cốt của Hà Chính Hạo ra.
Cực Thượng Cốt, Thiên Linh Nhũ, Toái Cốt Bảo Cân, Thiên Tinh Linh Sa...
Lý Phàm lấy lần lượt từng tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.
Bắt đầu luyện chế.
"Dựa theo giải thích trong “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”, ngay khi cướp đoạt tu sĩ đã chết, sẽ lập tức cảm ứng được một số ký ức khi còn sống của người đó.”
“Thông thường, đồ vật có giá trị càng lớn đối với tu sĩ khi còn sống thì tỉ lệ xuất hiện càng nhỏ.”
“Vì thế, cụ thể cướp đoạt được thứ gì thì chỉ có thể phần lớn dựa vào may mắn.”
“Khi còn sống, lúc nào Hà Chính Hạo cũng muốn đổi công pháp, hiển nhiên, hắn không quá xem trọng Toạ Sơn Quyết này.”
“Xác suất phục chế thành công được nó hẳn vẫn rất lớn.”
Lý Phàm vừa suy nghĩ, vừa bắt đầu ngưng luyện phân thân.
Khung xương, nội tạng, làn da, lông tóc...
Từ từ hình thành.
Công đoạn cuối cùng vẫn là tạo ra khuôn mặt như lần luyện chế phân thân trước đây.
Lý Phàm khẽ gật đầu hài lòng rồi điểm một chỉ vào đỉnh đầu phân thân.
“Trảm!”
Khác với lần trước, lúc này, sau khi nối liền ý thức với phân thân, rất nhiều hình ảnh ố vàng chợt hiện ra trong đầu Lý Phàm.
Giống như bức tranh đã được cất giấu kỹ trong một khoảng thời gian rất dài.
Có một số đã hơi cũ, một số khác thì loang loang lổ lổ, rách nát không chịu nổi.
Thế nhưng, tất cả đều chỉ loé lên trong chốc lát rồi biến mất.
Lý Phàm tập trung toàn bộ tinh thần, cẩn thận phân biệt phần nào có sự tồn tại của Toạ Sơn Quyết.
Số lượng hình ảnh xuất hiện càng ngày càng ít, hơn nữa, chúng còn bắt đầu rung động kịch liệt.
Nội tâm của Lý Phàm không hề bị lay động.
Đối với hắn, "Tọa Sơn Quyết" không trọng yếu đến mức không có thì không được.
Cuối cùng, may mắn đã mỉm cười với hắn.
Chỉ trong tích tắc trước khi tất cả các hình ảnh sắp biến mất, Lý Phàm đã nhìn thấy mục tiêu.
Sau khi khám phá ra động phủ, Hà Chính Hạo trẻ tuổi đang cầm một ngọc giản trong tay với vẻ mặt vui mừng.
Ánh mắt của Lý Phàm loé lên một tia tinh quang.
“Chính là ngươi!”
Giống như một con thú săn mồi rình rập đã lâu, ý thức của hắn chợt bùng lên rồi nuốt trọn hình ảnh màu vàng này.
Vô số tin tức tràn vào đầu của Lý Phàm như nước chảy.
Hắn chậm rãi tiêu hoá nó.
Rất lâu sau, Lý Phàm mở mắt, lộ ra vẻ kỳ dị.
“”Toạ Sơn Quyết” này hoá ra lại không phải là công pháp của nhân tu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận