Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 658: Tân cựu thiên địa biệt

Âm thanh của Sóc Phong càng ngày càng nhỏ.
Sau cùng không còn nghe thấy hắn nói gì nữa, những bông tuyết đỏ thẫm cũng theo đó dần biến mất giữa đất trời.
Thật giống như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của Lý Phàm mà thôi.
“Đơn thuần chỉ là trùng hợp, hay là vì vận may kinh thế kia của hắn có thể xu cát tị hung?”
“Hoặc là Phi Tuyết tiên tôn vẫn luôn để mắt Sóc Phong, không cho phép hắn xảy ra sai sót gì. Nhìn thấy hắn sắp đi vào hiểm địa nên ra mặt ngăn cản?”
Lý Phàm trầm mặc không nói, quay đầu nhìn vào vị trí của tượng đá Hàn Dịch.
Sau khi cân nhắc một chút, hắn đáp xuống mặt đất, vận chuyển “Lĩnh vực Thiên Mệnh” từng bước từng bước đi đến bên tượng đá.
Tốc độ của Lý Phàm cực kì chậm chạp, là vì hắn đang cẩn thận lĩnh ngộ sức mạnh cấp vận chuyển động ở xung quanh.
Bởi vì trước mắt hắn đã tiếp cận rất gần với trạng thái “Người Vô Vận”, cho nên hắn vô cùng mẫn cảm với những biến hóa về khí vận trong cơ thể mình.
Sau khi hắn đi về phía trước được khoảng hơn chín mươi bước, Lý Phàm đột nhiên phát giác “Lĩnh vực Thiên Mệnh” xuất hiện sơ hở.
Giống như ly nước bị người ta đục ra một lỗ thủng, khí vận vốn yếu ớt đến gần như không tồn tại trong nháy mắt lại điên cuồng trôi đi mất. Sau khi một tia khí vận cuối cùng hoàn toàn bị ép khô, ở trong tầm mắt của Lý Phàm, hắc khí dày đặc bắt đầu lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Hắn đột ngột cảm thấy hãi hùng khiếp vía, như thể giây tiếp theo đại nạn sẽ ập xuống đầu mình vậy.
Lý Phàm vội vàng lui về sau, đồng thời lấy lại vận may trước đó đang tích trữ trong Thiên Mệnh Huyền Vũ.
Động tác của hắn vốn đã rất nhanh, nhưng thay đổi mà khí vận đem đến lại như dựng sào thấy bóng. Trong quá trình hắn rút lui, vậy mà lại loạng choạng thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất. Hắn đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, còn là tu sĩ đỉnh tiêm nhất dùng Ngũ Hành động thiên để kết anh.
Vậy mà đi bộ cũng bị ngã?
Thế mà những việc trái ngược lẽ thường này thật sự đã phát sinh ở trên người hắn.
Lý Phàm không dám do dự, hắn ghi nhớ loại cảm giác vừa rồi trong lòng, đồng thời tăng tốc bổ sung khí vận đã mất đi.
Đến khi ổn định lại cơ thể và rút lui về đến khu vực an toàn thì Lý Phàm phát hiện, khí vận tích trữ ở trong lông vũ Huyền Điểu đã tiêu hao mất gần một nửa, lúc này mới tiêu trừ bớt hắc khí xui rủi trên đỉnh đầu.
“Khoảng cách giữa ta và tượng đá còn xa như vậy mà khí vận đã tiêu hao nhiều đến thế. Tượng đá cấp vận này thật sự có chút đáng sợ. Chỉ sợ cho dù có là người mang hồng vận tề thiên như Sóc Phong cũng không chống đỡ được, sẽ bị hút sạch sẽ. Chẳng trách Sóc Phong bị mẫu thân hắn mang đi.”
“Tiêu hao này không phải sức mạnh con người có thể chống chọi được, trừ phi...”
“Thế giới chi vận.”
Trong lòng Lý Phàm rung động, hắn đột nhiên nhớ tới thế giới mà Tiểu Hắc vẫn lạc.
Thiên vận của tiểu thế giới dị thú kia rõ ràng là đã bị Tiểu Hắc luyện hóa, dung hợp rồi. Nhưng không lâu sau, không biết vì nguyên nhân gì mà Tiểu Hắc vẫn lạc. thiên vận cũng từ đó nát vụn, phân tán khắp nơi.
Dựa vào tu vi khiêm tốn lúc đó của Hàn Dịch đều có thể hấp thu, nắm giữ thiên vận.
Vậy nếu như là Lý Phàm có lông vũ Huyền Điểu trên người hấp thu thiên vận thế giới thì chắc hẳn sẽ càng thuận buồm xuôi gió.
“Huống hồ, một giọt tinh huyết của Hứa Khắc hình như cũng được chôn cất ở đó. Xem ra ta nhất định phải chạy đến đó một chuyến rồi.”
“Trong tiểu thế giới kia dường như ấn giấu không ít loài thú thực lực cường đại. Nếu như là trước đây, ta chỉ có thực lực Nguyên Anh, một thân một mình có lẽ sẽ còn có chút lo lắng. Nhưng mà hiện tại thì...”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia sáng.
Hắn tạm thời rời khỏi khu vực cấp vận quay ngược về trong Trường Sinh cốc, triệu kiến Liễu Tam.
Hắn vừa định mở lời bảo Liễu Tam thống lĩnh một số đệ tử của Dược Vương tông, tiến vào trong tiểu thế giới dị thú để càn quét, dọn dẹp nguy hiểm trước.
Nhưng Lý Phàm đột nhiên phát giác có chỗ không thích hợp, lời muốn nói ra chỉ đành dừng lại.
“Thiếu chủ đang lo lắng chuyện gì sao?”
Liễu Tam nhìn Lý Phàm, cảm thấy hắn có chút kì lạ.
Lý Phàm suy tư một lúc, ngược dòng tìm kiếm những cảnh tượng được ghi lại trong quá khứ của Hóa Đạo Thạch, lúc này mới hắn mới bừng tỉnh.
Hóa ra bản thân vậy mà lại bất tri bất giác quên mất chuyện biển Tùng Vân gặp kiếp nạn.
“Không biết ở kiếp này biển Tùng Vân hiện tại có cảnh tượng như thế nào, là vực thẳm hư vô hay là dãy núi khô cằn?”
“Nếu như nơi đó đã hóa thành hư vô thì lối vào tiểu thế giới còn tồn tại hay không...”
Sau khi suy nghĩ nhanh chóng, trên mặt Lý Phàm lộ vẻ nặng nề.
“Lần này ta ra ngoài, phát hiện ra một chuyện vô cùng đáng sợ.”
Lý phàm lập tức nói chuyện biển Tùng Vân bị hủy, bị người đời dần quên lãng với Liễu Tam.
“Biển Tùng Vân?” Đầu tiên sắc mặt Liễu Tam có chút mơ hồ, sau đó cuối cùng cũng nhớ ra, gương mặt lộ vẻ khiếp sợ.
“Cũng may, bởi vì chúng ta phải chuyển đến Trường Sinh cốc nên mới vô tình tránh thoát được kiếp nạn này.” Lý Phàm có chút cảm thán.
Tuy nhiên, Liễu Tam lại đặt trọng tâm lên việc mình vậy mà quên mất chuyện này.
“Khiến người đời trong lúc bất tri bất giác lãng quên đi vong ưu, đây chính là sức mạnh của Trường Sinh tân pháp ư?” Đối với Liễu Tam có ấn tượng với cường giả Trường Sinh kỳ còn dừng ở thời kì thượng cổ, lúc này bị chấn kinh cực kỳ.
Phải biết rằng, là một trong những cường giả Hợp Đạo mạnh mẽ nhất của Dược Vương tông, trước đây hắn cũng từng được giao thủ với các Trường Sinh tiên tôn của mười tông phái Tiên đạo đấy.
Cho dù hắn không được tính là địch thủ của bọn họ nhưng chí ít cũng có thể phản kháng một chút.
Chưa từng nghĩ tới...
Trong nháy mắt, kiêu ngạo ở trong lòng Liễu Tam bị dập nát từng lớp từng lớp. Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, trên trán vậy mà lại chảy ra những giọt mồ hôi lạnh.
Lý Phàm phát giác ra sự bất thường của Liễu Tam, lập tức lên tiếng an ủi: “Liễu lão không cần quá lưu tâm. Thiên địa xưa nay đã thay đổi, tuy có cùng danh hiệu là Trường Sinh thiên tôn nhưng mà Trường Sinh tân pháp và Trường Sinh cổ pháp rõ rừng đã không còn là những tồn tại cùng đẳng cấp nữa rồi.”
Tuy Liễu Tam vô cùng tín phục Lý Phàm, nhưng hắn cũng phải mất một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Trầm mặc hồi lâu, Liễu Tam đầu tiên là thở dài một hơi, sau đó nói với Lý Phàm: “Hôm nay được biết đến uy lực của Trường Sinh tân pháp, ta mới hiểu trước đó chẳng qua ếch ngồi đáy giếng, xem trời bằng vung mà thôi.”
“Khác biệt giữa công pháp mới và công pháp cũ lớn như vậy...”
“Thiếu chủ, ta muốn thay đổi tân pháp.” Liễu Tam trịnh trọng nói với Lý Phàm.
Đối với quyết định này của Liễu Tam, Lý Phàm không hề cảm thấy ngạc nhiên. Hắn gật đầu đồng ý: “Ta ủng hộ ngươi! Liễu lão có thể lấy lại tinh thần chiến đấu cũng là may mắn của Dược Vương tông chúng ta. Nói không chừng ngài có thể đại triệt đại ngộ, chứng đạo Trường Sinh đấy. Đến lúc đó, có Trường Sinh tiên tôn che chở ở sau lưng, Dược Vương tông chúng ta sẽ có thể quang minh chính đại tái xuất trên thế giới.”
“Nhưng mà...”
Giọng điệu của Lý Phàm đột nhiên thay đổi: “Hiện tại pháp đã không thể tu luyện cùng nhau nữa, nếu Liễu lão ngươi muốn tiến thêm một bước, “Nghịch thiên địa chi lí” vậy thì nhất định phải tu luyện lại một môn công pháp Hợp Đạo khác.”
“Thứ nhất, bây giờ muốn có được công pháp để tu luyện không dễ dàng, công pháp Hợp Đạo lại càng là vậy. Hai nữa là Trường Sinh đan cần Liễu lão đích thân chủ trì luyện chế...”
Liễu Tam ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Lý Phàm, hùng tâm tráng chí ban đầu của hắn nhất thời trở nên ảm đạm đi nhiều.
Cách biệt giữa lí tưởng và hiện thực khiến Liễu Tam không thể không đưa ra chọn lựa.
Nhưng một người vẫn luôn trung thành tận tụy với Dược Vương tông như Liễu Tam chỉ do dự một lúc rồi đưa ra lựa chọn.
“Ta biết rồi, thiếu chủ. Trước hết vẫn nên đặt chuyện phục hưng Dược Vương tông lên hàng đầu đi.” Hắn có chút lạc lõng lên tiếng.
Lý Phàm lúc này mới mỉm cười nói: “Liễu lão hiểu lầm ý của ta rồi. Ta tuyệt đối ủng hộ người thay đổi công pháp, hơn nữa việc tu vi của người tăng tiến không hề mâu thuẫn gì với việc quật khởi của Dược Vương tông.”
“Chỉ cần chúng ta có một chút thời gian để chuẩn bị thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận