Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 949: Kế Thiên Y thật giả

Đối mặt với lời chất vấn của Hãn Hải, “Thiên Tuyệt tôn giả” kia cuối cùng cũng quay đầu “nhìn sang”.
Đôi mắt vẫn không mở ra, giọng nói cũng là có chút kỳ lạ.
Lúc liền mạch lúc ngắt quãng, lúc to lúc nhỏ.
“Ta là ai?”
“... Ngươi đoán xem?”
Lúc nói đến lời này, tay trái của hắn bỗng nhiên nắm lại.
Xung quanh đã yên tĩnh từ lâu, ngoại trừ Hãn Hải và Thái Nhất ra, không còn ai khác của Vân Thủy Thiên Cung còn sống sót, giờ phút này vậy mà lại đồng thời vang lên tiếng kêu rên đau đớn trước khi chết của chúng đệ tử.
Hãn Hải bị ghim giữa không trung, không cách nào động đậy, nhìn đến từng bóng người trong suốt xuất hiện ngay thi thể của các đệ tử.
Dường như vẫn dừng lại khoảnh khắc ngay trước khi tử vong, trên mặt của bọn họ tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.
“A a a a a...”
“Thiên Tuyệt tôn giả” kia không chỉ đơn giản là “giết chết”!
Mà chính là muốn để các đệ tử của Vân Thủy Thiên Cung mãi mãi sống trong nỗi đau đớn ở khoảnh khắc trước khi chết đi này!
Rốt cuộc là có oán giận cỡ nào mới làm ra chuyện ác độc đến vậy chứ?
Hận thù trong lòng lên đến mức cùng cực, Hãn Hải bộc phát ra toàn bộ sức lực, muốn thoát khỏi khống chế.
Nhưng căn bản không có cách di chuyển được những tia sáng đen xuyên qua cơ thể mình kia, ngược lại bởi vì phản chấn khiến cho cơ thể thất khiếu chảy máu, thê thảm vô cùng!
Hãn Hải chỉ có thể trơ mắt nhìn người trước mắt biến các đệ tử đã chết thành dạng chết nhưng không chết mà sống nhưng không sống!
“Thiên Tuyệt tôn giả, sát phạt chi đạo.”
“Thủ đoạn như thế, tuyệt đối không phải hắn có thể làm được.”
“Không đúng, không đúng...”
Hai mắt của Hãn Hải thất thần, trong miệng thì thào nói nhỏ.
Sau một lát, dường như nghĩ tới điều gì, cơ thể Hãn Hải hơi rung: “Thiên Y? Ngươi là Thiên Y?”
Khi Hãn Hải bật lên lời này, bóng người đang tra tấn đám đệ tử của Vân Thủy Thiên Cung kia có hơi dừng lại.
Sau đó trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Thiên Y...”
“Ha ha ha, khá lắm. Ta chính là Thiên Y!”
Nghe thấy lời đó, thế giới trong mắt Hãn Hải thay đổi vô biên.
Dáng vẻ giết người của “Thiên Tuyệt tôn giả” ban đầu trong khoảnh khắc bất ngờ biến thành dáng vẻ của Thiên Y!
Mắt đầy từ bi, ra vẻ đạo mạo. Lại làm ra chuyện khiến người ta sởn gai óc!
Mà những đường kiếm màu đen ghim chặt Hãn Hải kia cũng biến thành từng chiếc kim nhỏ màu đen!
“Quả nhiên là thế!”
“Vì sao! Thiên Y!”
Hãn Hải tự cho là khám phá ra chân tướng, phát hiện ra chuyện kinh thiên động địa mà gào thét lên.
“Vì sao! Vì sao!”
Hắn không ngừng chất vấn.
Mà Thiên Y lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt từ đầu đến cuối chẳng có chút thay đổi nào.
Chỉ là trong con ngươi đục ngầu kia dường như mang theo chút tán thưởng, nhìn đám đệ tử của Vân Thủy Thiên Cung “sống dậy”.
Giống như đang thưởng thức kiệt tác của mình vậy.
Các đệ tử mới sống dậy đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt, nhìn cơ thể trong suốt của chính mình, sau đó nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Nhưng từ từ bọn họ cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra trên người mình.
Hãn Hải gào thét khiến làm cho bọn họ biết được rốt cuộc ai là kẻ cầm đầu.
“Thiên Y!”
“Thiên Y!”
Tiếng gào thét oán hận liên tiếp vang vọng bên trong Vân Thủy Thiên Cung.
Khiến cho người ta rùng mình.
Mà Thiên Y kia giống như đang nghe bản nhạc tuyệt diệu vậy, trên mặt thế mà lộ ra vẻ say mê.
Điều này khiến mọi người trong Vân Thủy Thiên Cung khó có thể khống chế được tâm tình của bản thân, hận không thể ăn thịt Thiên Y.
Nhưng bọn họ vẫn đang bị Thiên Y khống chế, chỉ có thể phát ra tiếng gào thét đau khổ vô ích.
Lại không cách nào có hành động phản kháng nào.
Không biết đi qua bao lâu, Thiên Y dường như đã nghe đủ, sắc mặt chợt biến đổi.
Hắn hừ lạnh, bóng tối vô tận thôn phệ lấy tất cả mọi người trong Vân Thủy Thiên Cung.
Hình ảnh bị cắt ngang.
Chờ lúc có ánh sáng xuất hiện thì đến cảnh tượng không lâu trước đó, Hãn Hải và Thái NHất trò chuyện trong đại điện.
“Xem ra, ác mộng này giống như trí nhớ, cũng là nguyên do tra tấn Hãn Hải.”
Lý Phàm âm thầm suy nghĩ.
Dưới góc nhìn của Hãn Hải, lại lần nữa quan sát mấy lần đoạn ký ức này, sau khi xác nhận không có gì khác thường, luồng thần thức này của Lý Phàm muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng điều khiến Lý Phàm không ngờ tới là hắn thế mà không thể nào đi ra được!
Cảnh tượng này cứ đang không ngừng tuần hoàn lặp đi lặp lại, vô cùng gần gũi với chiều không gian thực tại.
Nếu như nói còn có thể thức tỉnh từ huyễn mộng hay ký ức.
Nhưng làm sao có thể từ thực tế trở về thực tế?
Đã cắt đứt liên hệ với bên ngoài, Lý Phàm thử rất nhiều phương pháp muốn rời khỏi, nhưng tất cả đều thất bại.
Lý Phàm cũng không bối rối.
Dù sao tới chỗ này chỉ là một luồng thần thức của mình mà thôi.
Với bản tôn mà nói, vết thương mất đi thần thức này, không lâu sau đó sẽ khỏi hẳn.
Theo lẽ thường mà nói, vô vọng thoát khỏi, cũng sẽ không tạo thành tổn thương cho bản tôn.
Luồng thần thức này của Lý Phàm đại khái có thể trực tiếp tự mình chôn vùi bên tỏng.
Nhưng do bản năng sinh tồn, luồng thần thức do Lý Phàm phân ra này vẫn còn muốn giữ lại thử xem.
Nhìn xem có thể tìm ra cách phá giải hay không.
“Ngay cả vật ngoại lai là ta đây cũng không thể thoát ra khỏi ác mộng vĩnh hằng này. Thì càng đừng nói tới chủ nhân nơi này là Hãn Hải.”
“Nhưng nguyên nhân tạo nên cảnh tượng này, đáng để suy ngẫm một phen. Rốt cuộc bản thân Hãn Hải bị kích thích quá lớn, chính hắn không cách nào giải thoát được. Hay là...”
Tuy Lý Phàm kinh hãi nhưng không loạn, tiếp tục dùng góc nhìn của Hãn Hải rơi vào ác mộng.
Lại lần nữa trải qua cảnh tượng địa ngục, trong tiếng hừ lạnh của Thiên Y, lúc bóng tối kéo đến.
Lý Phàm tập trung tinh thần, đến về phía bóng tối.
Bóng tối chỉ kéo dài một chút thời gian.
Thoạt nhìn có vẻ như bóng tối kéo đến đơn thuần là do thiếu đi ký ức tạo ra.
Nhưng Lý Phàm lại nhạy bén phát giác được, thời gian bóng tối bao trùm chia làm hai loại khác nhau.
Loại trước là Hãn Hải bị người ta cưỡng ép che đi cảm giác đối với bên ngoài.
Đón lấy sự khởi đầu của chuỗi ác mộng.
Chẳng qua hình thức biểu hiện đều là bóng tối hoàn toàn tĩnh lặng, cho nên Hãn Hải đang trong trạng thái điên loạn cũng không thể phân biệt hai loại này.
Chỉ có người bên ngoài như Lý Phàm mới có thể mơ hồ phát hiện ra được sự khác biệt nho nhỏ bên trong đó.
Thậm chí nếu như Lý Phàm không thường thấy thảm kịch thế gian, tâm như bàn thạch, cũng không bị chấn động bao nhiêu với thảm cảnh bên trong Vân Thủy Thiên Cung, vẫn có thể duy trì trạng thái tỉnh táo tuyệt đối.
Hắn cũng rất khó phát hiện ra chỗ khác biệt giữa hai loại.
Có điểm vào, sợi thần thức này của Lý Phàm không ngừng chờ đợi bên trong vòng xoáy ác mộng.
Cố gắng xuyên phá bóng đêm, chứng kiến chuyện xảy ra bên ngoài.
“Xem ra ‘Thiên Y’ kia cũng không phải là bởi vì chán nghe rồi mới thu tay lại. Sự thay đổi trên khuôn mặt kia rất nhỏ…”
“Là có người tới.”
Lý Phàm giật mình.
Lại kiên nhẫn đã trải qua hơn trăm lần luân hồi, mỗi lần nắm bắt được chút xíu trong ánh sáng ít ỏi.
Giống như ghép hình vậy, Lý Phàm cuối cùng cũng chắp vá được chuyện bị bóng tối che đi kia.
Không lâu sau khi “Thiên Y” trấn áp tất cả mọi người của Vân Thủy Thiên Cung, một bóng người nhanh chóng lao đến từ trên trời.
“Thiên Y” lộ ra vẻ trào phúng, cơ thể nhạt đi, biến mất không thấy gì nữa.
Mà sau khi bóng người kia xuất hiện, bất ngờ cũng là dáng vẻ của Thiên Y!
Bạn cần đăng nhập để bình luận