Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 133: Lại gặp cố nhân

"Tiểu muội tuổi còn nhỏ, mong Tiên sư tha mạng cho nàng!" Tô Trường Ngọc phản ứng rất nhanh, vội vàng dập đầu nhận sai với Lý Phàm.
Tiêu Hằng cũng lập tức tỉnh ngộ lại: "Xin Tiên sư tha mạng cho tiểu muội."
Lý Phàm cũng không trả lời, chỉ hứng thú nhìn Tô tiểu muội đang bị thần thông Phược Trùng trói gô.
Bị kẻ thù khống chế, không thể nhúc nhích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô tiểu muội nghẹn đến đỏ bừng.
Sau đó, một lực lượng bùng lên trong cơ thể nàng. Lý Phàm cảm ứng được, trong nháy mắt này, sức lực của Tô tiểu muội đã tăng hơn gấp đôi.
"Thần thông thiên phú sao?" Lý Phàm sáng mắt, nhưng không buông lỏng cấm chế.
Hắn muốn xem thử cực hạn của Tô tiểu muội ở mức nào.
Cảm nhận được ánh mắt của đối phương quét tới quét lui trên người nhưng chính mình lại không cách nào phản kháng.
Từ nhỏ đến lớn, Tô tiểu muội còn chưa từng trải qua loại khuất nhục này, lửa giận vô tận bùng lên trong lòng nàng.
Một vệt đỏ thẫm phun ra từ đôi mắt nàng, tựa như một ngọn lửa đang bùng cháy rực rỡ.
Thân thể của nàng cũng trở nên nóng bỏng, khiến cả nhiệt độ không khí xung quanh người nàng cũng tăng lên theo.
Sức mạnh của Tô tiểu muội lại tăng gấp đôi.
Chỉ có điều, vô dụng!
Sự tức giận vẫn quanh quẩn mãi trong lòng nàng, không thể phát tiết được.
Màu đỏ thẫm trong mắt dần dần khuếch tán khắp toàn thân, mái tóc đen cũng bị nhuộm lên một màu đỏ yêu dị.
Khắp nơi trên cơ thể mơ hồ toát ra một làn khói trắng.
Sức mạnh của Tô tiểu muội lại tăng gấp đôi!
Tiêu Hằng nhìn thấy một màn này, gấp đến nước mắt đều sắp chảy ra rồi, chỉ biết không ngừng dập đầu.
Còn Tô Trường Ngọc, tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng vết máu trên trán đã biểu hiện ra cảm nhận chân thật trong nội tâm của hắn lúc này.
"Sức mạnh gấp tám lần ban đầu sao, thần thông thiên phú quả nhiên mạnh không hợp thói thường." Lý Phàm âm thầm gật đầu.
Tuy rằng Lý Phàm cảm giác được sức mạnh của Tô tiểu muội còn có thể tiếp tục tăng lên, nhưng điều đó sẽ gây ra tổn thương cho thân thể của nàng.
Hắn chỉ muốn thăm dò mà thôi, cũng không cần phải làm đến mức như vậy.
Vì thế, Lam Viêm huyễn linh trong thức hải hiện ra, Lý Phàm giơ tay phải lên, vuốt vẻ đỉnh đầu Tô tiểu muội.
Một lực lượng băng hàn nhanh chóng thẩm thấu vào cơ thể của nàng.
Nhiệt độ thân thể Tô tiểu muội từ từ giảm xuống, màu đỏ trong đồng tử dần dần biến mất.
Khuôn mặt dữ tợn cũng chầm chậm trở nên bình tĩnh lại.
Thần thông Phược Trùng mất hiệu lực, Tô tiểu muội rơi xuống từ trên không.
Trong phút chốc, nàng ổn định thân hình một lần nữa rồi xông về phía Lý Phàm.
Nàng ôm lấy chầm lấy đùi của hắn, sống chết không chịu buông tay: "Sư phụ! Người rốt cuộc cũng đã đến!"
"Sư phụ..." Lý Phàm cười khẽ, tại tu tiên giới hiện nay, danh xưng này đã cực kỳ hiếm thấy.
Gần như tuyệt tích.
Hắn không đáp lời nàng, chỉ gỡ Tô tiểu muội đang đeo như sam ra rồi đặt sang một bên, đánh giá tỉ mỉ.
Dường như bởi vì thể chất đặc thù của mình, tuy rằng Tô tiểu muội lúc này hẳn đã hơn mười hai tuổi nhưng cơ thể của nàng chỉ mới phát triển bằng một đứa con nít sáu, bảy tuổi mà thôi.
Giờ phút này, nàng cũng đang mở to mắt cẩn thận quan sát Lý Phàm, trông rất đáng yêu.
Lý Phàm cười cười, lại dời tầm mắt sang hai người Tô Trường Ngọc và Tiêu Hằng.
Bọn họ thấy Tô tiểu muội đã thoát khỏi nguy hiểm thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy vậy, hai người vẫn khom lưng quỳ dưới đất như cũ, không dám đứng dậy.
Mười năm trước, khi rời khỏi đây, Lý Phàm đã từng truyền cho Tiêu Hằng "Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú" và phương pháp sử dụng dược vật phối hợp.
Dù không cố ý dặn dò rằng không thể truyền ra ngoài.
Nhưng nhìn Tiên Phàm chướng trong cơ thể của Tô Trường Ngọc vẫn tràn ngập, chưa được tiêu trừ, hiển nhiên, Tiêu Hằng cũng ngầm hiểu được đạo lý pháp không thể khinh truyền.
Không nói đến người khác.
Chỉ có điều...
Tiểu tử này đang làm cái gì?
Cảm thụ được tình trạng trong cơ thể Tiêu Hằng, Lý Phàm tối sầm mặt mày.
Tiên Phàm chướng có dấu hiệu bị loại bỏ, nhưng chỉ mới được một phần nhỏ mà thôi.
Không đáng kể là bao.
Kiếp trước, chẳng phải ngươi chỉ mất một tháng để tẩy sạch chướng khí hay sao?
Hiện giờ đã gần 10 năm rồi đó!
Thật sự quá lười biếng!
Lập tức, Lý Phàm lạnh lùng nói với Tiêu Hằng: "Quãng đường từ Đại Ly đi đến tu tiên giới mất khoảng mười ngày. Nếu trong khoảng thời gian đó, nếu ngươi còn chưa khử chướng thành công, ta sẽ ném ngươi xuống biển có cá ăn. Hiểu rồi chứ?"
Tiêu Hằng nghe thế thì khuôn mặt lập tức trắng bệch, cả ngươi run lẩy bẩy.
Tô Trường Ngọc bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, âm thầm lắc đầu.
Tô tiểu muội thì bày ra bộ dạng vui sướng khi người gặp họa, nhìn Tiêu Hằng cười hì hì.
Vốn hắn định mang theo ba người này lặng lẽ rời đi.
Nhưng nghĩ lại, mười năm trôi qua, vật tư của cả một giới như Đại Ly chắc hẳn đã được chuẩn bị xong.
Hà Chính Hạo bỏ mình ngoài ý muốn, tuyến đường buôn lậu này trước mắt vẫn chưa ai tiếp nhận.
Nếu đã tới đây một chuyến, mình cũng không nên ra về tay không.
Dù sao thì 2000 điểm cống hiến cũng không phải ít.
Thịt muỗi dù nhỏ nhưng vẫn là thịt.
Đã có chủ ý, hắn lập tức thao túng linh khí trong cơ thể, rung chuông dưới bốn toà tháp canh.
Thoáng chốc, tiếng chuông vang vọng khắp kinh thành Đại Ly, gây nên một trận xôn xao không nhỏ.
Lý Phàm mang theo ba người Tô tiểu muội đi tới quảng trường lúc trước, chờ đợi Hoàng đế Đại Ly đến.
Nửa ngày sau, quần thần Đại Ly đều đã đến trước mặt Lý Phàm.
Bọn họ nhìn ba người Tô tiểu muội phía sau Lý Phàm, sắc mặt của mỗi người mỗi khác.
Nhưng đám người cũng không dám thất lễ, nhao nhao quỳ xuống đất.
"Cung nghênh tiên sư!"
Lý Phàm trực tiếp nói: "Lần giao dịch này, ta sẽ đích thân vận chuyển người các ngươi lựa chọn ra ngoài. Các ngươi đã chuẩn bị vật tư cả rồi chứ?"
Tuy Hoàng đế Đại Ly hơi do dự, nhưng thân phận của Tiên sư trước mặt lại chân thật không sai đi đâu được.
Vì thế, hắn vội vàng gật đầu.
Lý Phàm đi một chuyến tới bảo khố hoàng cung, tiếp nhận vật tư rồi ngoảnh lại phân phó, nói: "Sáng sớm ngày mai, ta sẽ chờ các ngươi ở quảng trường. Quá giờ không đợi."
Hoàng đế Đại Ly vâng vâng dạ dạ, vội vàng lệnh cho quần thần đi chuẩn bị.
Sáng sớm hôm sau, rất nhiều người tụ tập trên quảng trường.
Phần lớn đều là những gương mặt trẻ tuổi, Lý Phàm cũng nhận ra vài người quen thuộc trong số đó.
Chính là nhóm người Lý Phàm quen biết khi mới vừa bước vào tu tiên giới kiếp trước.
Thả Thái Diễn chu ra, đặt trên quảng trường, Lý Phàm nói với những người này: "Tu tiên giới chưa hẳn đã tốt đẹp như trong tưởng tượng của các ngươi, ngược lại, còn tràn ngập hung hiểm."
"Nói không chừng, chuyến đi này của các ngươi sẽ thập tử vô sinh."
"Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, có thể buông tha chuyện này. Ta sẽ giúp giải quyết với trưởng bối trong nhà, sẽ không để các ngươi phải khó xử."
Lý Phàm dứt lời rồi lạnh nhạt nhìn xem bọn họ lựa chọn như thế nào.
Những người trẻ tuổi này không nghĩ tới còn có chuyện như thế này, trố mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Đúng lúc này, một giọng nói đầy bén nhọn vang lên trên quảng trường: "Xin tiên sư yên tâm, tuy rằng Tiên đạo gian nan vạn hiểm, nhưng trái tim cầu đạo của Diệp Phi Bằng ta muôn đời không đổi, muôn đời không hối!"
Câu nói này khiến sắc mặt của Lý Phàm trở nên cổ quái, hắn nhìn về người phát ra âm thanh, lập tức có cảm giác dở khóc dở cười.
Hoá ra, người nói lời này lại là tên mập mạp tính uy hiếp tống tiền Lý Phàm kiếp trước nhưng lại bị hắn tiện tay giết chết.
Về phần những người còn lại, họ cũng bị lời này khích lệ, sau khi do dự một hồi, đa số đều lựa chọn đi tu tiên giới lang bạt một lần.
Tuy nhiên, vẫn có vài người lựa chọn từ bỏ.
"Lời hay khó khuyên kẻ đáng chết, các ngươi đã lựa chọn như vậy thì ngày sau có chết cũng không nên oán trách ai."
Nhìn những người trẻ tuổi mang vẻ mặt kích động lẫn thổn thức lần lượt đi lên Thái Diễn chu, Lý Phàm nghĩ thầm trong bụng như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận