Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 912: Tiên tông kỳ diệu lữ

Trong diễn võ tràng trong suốt, Lý Tình bị tất cả mọi người ở châu Nghi Lữ khao khát.
Nhưng mà hắn hoàn toàn không nhìn xuống tu sĩ phía dưới một cái.
Mà bấm tay một cái, lại lần nữa giành được quyền kiểm soát của hàng vạn hàng nghìn kiếm quyết ở trước đã mất đi khả năng truy kích mục tiêu.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lại bầu trời cao hơn: “Ta có một thanh kiếm, mời thiên tôn đánh giá!”
Âm thanh lanh lảnh từ trên cao lan truyền khắp nơi, dẫn đến tu sĩ của châu Nghi Lữ nhìn nhau kinh hãi.
“Hắn muốn làm cái gì?”
“To gan, vậy mà dám nói năng lỗ mãng với thiên tôn đại nhân!”
“Mau ngăn hắn lại!”
Tu sĩ phản ứng kịp thời hét lớn lên, nhưng mà đã muộn rồi!
Phía sau Lý Tình, hư ảnh của một thanh hắc kiếm đột nhiên hiện ra.
Khoảnh khắc nó xuất hiện, hàng vạn hàng nghìn đạo kiếm quyết giống như bị cái gì đó kích thích mãnh liệt.
Kiếm quang ào ào tăng vọt mấy lần.
Hừng hực chói rọi khiến toàn bộ tu sĩ phía dưới đều bị đâm gần như không mở mắt ra được.
Mà vốn dĩ Vạn Tái Lai đã thất bại và chán nản không biết làm sao vào lúc này cũng ngẩng đầu lên.
Nhìn chiêu thức của mình lại còn có thể tiến bộ lên một bước đến trình độ như này, trong ánh mắt của Vạn Tái Lai vốn mờ mịt lại đột nhiên dâng lên một tia hy vọng.
Lý Tình căn bản không thèm để ý phản ứng của tu sĩ phía dưới.
Cười một tiếng dài, thân hình và hư ảnh hắc kiếm hợp lại làm một.
Trong vòng vây của hàng vạn hàng nghìn kiếm quyết, hắn giống như đế vương kiếm mang theo thiên quân vạn mã chọc thủng trời cao.
Đâm thẳng vào giữa bầu trời!
Diễn võ trường hình tròn trong suốt chỉ ngăn cản trong chốc lát, trong một kích kinh thiên động địa từng tấc vỡ vụn.
Bỏ qua khí thế kiếm quang không giảm thì dường như muốn tách mở cả bầu trời ra.
Giữa chấn động của kiếm và trời, những kiếm quang kia giống như pháo hoa nổ tung tản ra khắp mọi nơi, ánh sáng sặc sỡ chiếu rọi khắp bầu trời.
Chỉ có chuôi hắc kiếm kia do Lý Tình hóa thân kiên định mà cố chấp.
Cuối cùng bay vào trong phong cảnh tráng lệ bên ngoài Tiên tông đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời.
Ở khe nứt đột nhiên xuất hiện kia mơ hồ có thể thấy rất nhiều bóng dáng khác nhau, tất cả nhìn chằm chằm vào chuôi hắc kiếm tùy tiện xâm nhập.
Thần sắc trên mặt đều khác nhau.
“Hai, tiểu tử này thật đáng thương. Tuổi còn trẻ đã...”
“Thật là đáng tiếc cho thân hình đẹp đẽ này.”
“Ai bảo hắn không biết tự lượng sức mình, nhất định phải dây dưa với Triệu sư tỷ? Trước đó không lâu Triệu sư tỷ đã bước vào Trúc Cơ cảnh, sắp tới thăng lên đệ tử nòng cốt. Đến giờ tiểu tử này còn chưa Luyện Khí thành công...”
“Thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
“Nhưng ta nghe nói sự thật là bản thân hắn nhiều lần từ chối ý tốt của Triệu sư tỷ và đề nghị sau này cố gắng ít gặp mặt. Là Triệu sư tỷ không nghe theo không khuất phục, luôn chủ động tìm tới cửa...”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Tiếng bàn tán bên tai đánh thức Lý Tình.
Mấy người xung quanh thấy Lý Tình tỉnh lại thì nhao nhao im lặng không nói rồi rời khỏi phòng.
Bỏ hắn lại một mình để bình tĩnh.
Trong đầu một mảnh hỗn độn, qua một hồi lâu Lý Tình mới hiểu rõ tình trạng hiện tại.
Hắn vốn là người thôn Trường Phong của núi Đại Thanh.
Nửa năm trước thôn Trường Phong bị một nhóm sơn tặc tàn sát, chỉ có hắn và Triệu Nhược Hi trong thôn ra ngoài chơi đùa nên tránh được một kiếp.
Bọn họ nhìn thấy ánh lửa trong thôn dữ dội nên vội vàng chạy về.
Lại không nghĩ vừa vặn chạm mặt với sơn tặc đang rút quân.
Bọn sơn tặc đều bị khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Nhược Hi hấp dẫn, đang muốn cướp bóc nàng.
Lúc này may mắn có đại đạo tông tiên sư từ trên trời rơi xuống giết hết tất cả ác tặc.
Sau đó thấy hai người bọn họ đáng thương nên mang về sơn môn của Đại Đạo tông.
Một người phàm, từ đó có may mắn bước vào con đường thành tiên.
Có thể nói là nhân họa đắc phúc.
Nhưng hiển nhiên phước lành của Lý Phàm không đủ sâu đậm, ít nhất là một trời một vực với Triệu Nhược Hi.
Nửa năm, nàng đã thành công Trúc Cơ.
Bái Trương Vọng Sương là tiên quân Hóa Thần của mạch Nguyệt Hoa làm thầy.
Mà Lý Tình hắn vẫn quanh quẩn ở kỳ Luyện Khí.
Khoảng cách không thể nói là không lớn.
Như chỉ có như thế thì cũng thôi.
Khiến Lý Tình khó có thể chấp nhận là...
Cảm nhận được cơn đau khủng khiếp từ phía dưới cơ thể truyền đến, Lý Tình lòng lạnh như tro nguội.
Tất cả điều này đều bởi vì hồng nhan họa thủy!
Tần Thủ của mạch Liên Sơn vừa gặp đã yêu Triệu Nhược Hi.
Chẳng qua do chênh lệch tu vi và địa vị của hai bên nên Tần Thủ đã bắt đầu theo đuổi Triệu Nhược Hi mãnh liệt.
Nhưng mà hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Triệu Nhược Hi hoàn toàn không nể mặt hắn.
Chẳng qua là đã sớm ngầm hứa hẹn với Lý Tình.
Không những chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ đến ngoại môn thăm Lý Tình.
Còn bí mật mang cho hắn rất nhiều đan dược, thậm chí trong đó còn có Trúc Cơ đan vô cùng quý giá!
Trúc Cơ đan này còn không phải là vật bình thường, Triệu Nhược Hi biết tư chất của Lý Tình không tốt nên đặc biệt xin ‘Tử Vận Luyện Đạo đan’ của sư tôn.
Sau đó có thể làm giảm tối đa di chứng do đan dược cưỡng ép đột phá trình độ, còn có thể nâng cao một chút tư chất tu hành của người dùng thuốc.
Thật sự là thần dược nghịch thiên cải mệnh!
Hôm đó sau khi tiễn Triệu Nhược Hi, Lý Tình nhìn thần đan trong lòng mà nội tâm mừng rỡ không thôi.
Ai mà ngờ được vui quá hóa buồn.
Hắn và Triệu Nhược Hi quá mức gần gũi dẫn đến sự bất mãn của Tần Thủ.
Vậy mà trực tiếp phái người tìm tới tận cửa và dạy cho Lý Tình một bài học.
Mà đám người kia xuống tay cũng thật tàn nhẫn, trực tiếp phế bỏ mệnh căn của Lý Tình.
Sau đó vơ vét và thậm chí đoạt đi viên Tử Vận Luyện Đạo đan.
“Tần Thủ...”
Lý Tình chậm chạp tỉnh táo lại từ trong ký ức, trong mắt hiện lên thù hận vô tận.
Nhưng rất nhanh, đau đớn từ nửa người dưới truyền đến đưa hắn về thực tại.
Lý Tình lấy lại sự can đảm, run rẩy vươn tay chạm vào nửa người dưới.
Nhưng không bắt được gì cả.
Lập tức trong lòng Lý Tình lạnh như băng.
“Mệnh căn không còn, hy vọng đột phá Luyện Khí kỳ cũng không còn nữa.”
“Ta sống còn có ý nghĩa gì...”
Trong mắt Lý Tình tràn đầy tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc này, một bóng người đột ngột đẩy cửa bước vào.
Không cần ngẩng đầu, chỉ từ mùi hương cơ thể quen thuộc kia thôi Lý Tình cũng biết là ai đến.
“Nhược Hi...”
Nói được một nửa, Lý Tình chợt nhớ tới cảnh báo của đám ác nhân kia lúc hành hung.
Đau nhức ở nửa người dưới còn chưa giảm bớt.
Lý Tình không khỏi run rẩy mở miệng nói: “Triệu sư tỷ...”
Triệu Nhược Hi nhìn dáng vẻ này của Lý Tình, trong mắt vốn là hiện lên một tia đau lòng.
Sau đó sắc mặt âm u, đầy xơ xác tiêu điều.
“Ngươi bị thương ở đâu...” nàng nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
Toàn thân Lý Tình lại run lên, chắn hạ bộ của mình theo bản năng.
Trong nháy mắt Triệu Nhược Hi hiểu được, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận