Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 719: Vãng Sinh lập vòm trời

“Thói đời thay đổi thật sự quá nhanh, loại đồ cổ như chúng ta cũng có hơi không theo kịp thời đại.” Nam Cung Sĩ Vinh ngẩng đầu nhìn đếm ngược “mười bốn” hiển thị trên màn trời, thổn thức không nói.
Hứa Bạch đứng sau lưng hắn, vừa cười vừa nói: “Đại nhân không cần để ý. Ai có thể ngờ được một vị Trường Sinh thiên tôn có thể đảo ngược thiên địa chi lý lại đột nhiên xuất hiện mà không hề có dấu hiệu nào.”
“Thần bí tột cùng, không thể tra ra được chút gì. Thật sự khiến người khó có thể tin được.”
“Ngay cả vị tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể bỗng dưng xuất hiện.” Giọng điệu Hứa Bạch sâu xa.
Nam Cung Sĩ Vinh khẽ gật đầu: “Cho nên bây giờ bên ngoài đều suy đoán vị ‘Vãng Sinh thiên tôn’ này rất có thể là cổ tu sĩ tồn tại từ đại kiếp đến nay.”
“Cũng giống như ngươi.” Nam Cung Sĩ Vinh đưa mắt nhìn Hứa Bạch, nói chậm rãi.
Hứa Bạch lại cúi đầu suy nghĩ: “Cổ tu sĩ à…”
Đối với thân phận chân thật của vị ‘Vãng Sinh Thiên tôn’ này, tu sĩ khắp thiên hạ đều vô cùng tò mò. Nhưng mà trải qua khai quật thời gian dài như vậy, lại sửng sốt là không có chút tin tức nào liên quan đến hắn được tiết lộ.
Dù sao số lượng tu sĩ Hợp Đạo trong Tiên Minh nhiều như vậy, loại trừ từng người một cũng không thể tìm thấy người được chọn phù hợp. Vậy thì có khả năng cực lớn là vị thiên tôn mới lên cấp này đến từ thời kỳ thượng cổ, luôn giấu trong sương mù, giác ngộ thiên địa chi lý. Cho đến gần đây, mới chứng đạo thành công.
Còn câu nói ‘Vãng Sinh thiên tôn’ là tu sĩ bên Ngũ Lão hội…
Động tác liên tiếp gần đây của Ngũ Lão hội cũng đã chối bỏ loại giả thuyết này.
Đầu tiên là phía chính phủ gửi công văn đi, chúc mừng sự ra đời của thiên tôn mới. Sau đó nhanh chóng triệu hồi toàn bộ tu sĩ vốn dĩ đang tiến hành thăm viếng hữu nghị trong lãnh thổ của Vạn Tiên Minh. Nơi tiếp giáp biên cảnh, tất cả sinh lực đều co rút…
Rất hiển nhiên là Ngũ Lão hội vẫn vô cùng kiêng kỵ với sự ra đời của cường giả cảnh giới Trường Sinh mới này.
“Thành chủ đại nhân, người nói dưới sự phù hộ lực lượng của ‘Vãng Sinh thiên tôn’ thì sau khi tu sĩ tử vong, thật sự có thể sống lại sao?” Sau khi im lặng một lúc, Hứa Bạch chợt hỏi.
“Cá nhân ta giữ thái độ nghi ngờ với chuyện này. Tuy thần lực của thiên tôn đáng kính đáng sợ, nhưng chuyện ‘sống lại’ vẫn huyền bí quá mức.” Nam Cung Sĩ Vinh lắc đầu nói, “Cho dù có thể thực hiện, sợ rằng cũng phải thỏa mãn điều kiện nhất định. Nếu một vị tu sĩ đã chết không toàn thây, hồn phi phách tán, nếu loại tình huống này muốn sống lại…”
Nam Cung Sĩ Vinh lạnh lùng hừ: “Đừng nói là Trường Sinh thiên tôn, chỉ sợ ngay cả Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết cũng bất lực.”
“Nhưng mà rốt cuộc là như thế nào, mười bốn ngày sau sẽ tự công bố. Ngươi và ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.”
Hứa Bạch nghe vậy, lại tập trung ánh mắt nhìn con số mà mọi người có thể nhìn thấy được trên bầu trời.
Kiểu chữ như trắng như đen hoàn toàn lưu chuyển, lặng lẽ trôi nổi phía chân trời. Căn cứ vào lời giải thích của chính phủ Vạn Tiên Minh, con số đếm ngược đại diện cho tiến trình nghịch lý của ‘Vãng Sinh thiên tôn’.
Sau khi đếm ngược về không, tử sinh chi lý ở Huyền Hoàng giới sẽ bị đảo ngược hoàn toàn.
Thời đại mọi người có thể sống lại cũng đến theo.
“Lại nhìn thủ đoạn của vị ‘Vãng Sinh thiên tôn’ này đi.” Ánh mắt Hứa Bạch híp lại, lấy quạt giấy ra khẽ quạt.
Lúc đếm ngược trên bầu trời Huyền Hoàng giới đang giảm không ngừng.
Người thất bại trong đấu tranh nghịch lý, Lam Vũ, lại giống như cũng không cam tâm chấp nhận vận mệnh của mình.
Không dừng treo thưởng bảo vật kéo dài tuổi thọ, ngược lại gia tăng vốn liếng.
Thậm chí ngay cả “Thiên Đô Hóa Vũ Công” mà hắn tu hành cũng cầm ra xem như phần thưởng.
Dường như Lam Vũ đang cố gắng kéo dài thời gian đại nạn của mình tiến đến.
Nhưng mà vị Vãng Sinh thiên tôn kia cũng không bỏ qua dự định của hắn.
Vào ngày đếm ngược trở thành “một”, dị tượng tu sĩ Hợp Đạo tử vong bất ngờ xuất hiện ở trên không của châu Nguyên Đạo một cách lặng lẽ.
“Tu sĩ Hợp Đạo, Lam Vũ, phàm tu đạo…”
Không giống thiên địa cùng buồn mà Lý Phàm nhìn thấy ở mấy đời trước, có lẽ là bởi vì Lam Vũ đời này có động tác đảo ngược thiên địa chi lý. Trong vòm trời có dị tượng tử vong giống như tu sĩ tân pháp xuất hiện.
Chỉ là cảnh tượng này vừa mới xuất hiện không lâu, trước khi tất cả tu sĩ ở châu Nguyên Đạo đều chưa kịp phản ứng.
Con số đếm ngược trên màn trời của Huyền Hoàng giới hóa thành hai khí đen trắng lượn lờ, hướng thẳng đến châu Nguyên Đạo.
Trong khi che đậy dị tượng tử vong của Lam Vũ, con số cũng từ “một” về không ngay lập tức.
Toàn bộ Huyền Hoàng giới đều đang khẽ run, dường như có biến đổi kỳ diệu nào đó đang xảy ra.
Sau khi bầu trời lại trở nên sáng trong, toàn thể tu sĩ đều có thể mơ hồ nhìn thấy một tòa phủ đệ có phong cách cổ xưa và trang nghiêm xuất hiện trên màn trời của Huyền Hoàng giới.
“Vãng Sinh phủ”.
Có thể thấy rõ ràng ba chữ lớn trên bảng hiệu của phủ đệ.
Trong đầu tất cả tu sĩ nhìn thấy Vãng Sinh phủ cũng tự nhiên hiện ra tin tức sống lại có liên quan đến ‘Vãng Sinh thiên tôn’.
Dưới sự bao phủ của Vãng Sinh phủ, khi tất cả tu sĩ tử vong, đều sẽ có một vài chân linh được đưa vào trong Vãng Sinh phủ.
Chờ đợi thời hạn mười tám năm luân hồi đến, chân linh mang theo ký ức của tu sĩ có thể trở lại thế gian lần nữa từ Vãng Sinh phủ.
Nếu như có thân thể đã chuẩn bị xong trước cho mình, vậy thì có thể trực tiếp nhập vào trong đó.
Nếu chết vội vàng, chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, vậy thì sẽ ra đời ngẫu nhiên trên người sinh linh mới ra đời ở Huyền Hoàng giới.

Sau khi nhìn thấy chi tiết quy tắc của Vãng Sinh phủ, tu sĩ Huyền Hoàng giới lập tức xôn xao.
Bọn họ không ngờ hóa ra cái gọi là “sống lại” lại là thật.
Nhưng loại cách thức sống lại này lại hơi vượt quá phạm vi bọn họ có thể chấp nhận.
Sinh tồn và sinh sản chính là bản năng của con người.
Nếu con đường vô vọng, có thể gửi gắm tương lai vào trên người đời sau.
Nhưng nếu dựa theo quy tắc của ‘Vãng Sinh phủ’, trẻ sơ sinh mà cả nhà xem như châu báu lại có thể bị tu sĩ tử vong mười tám năm trước chiếm đoạt thân thể…
Chuyện này khác với đoạt xá chỗ nào?
Người nào lại dám cam đoan tu sĩ chết đi năm đó, bây giờ sống lại lần nữa có thù hận gì đó với mình hay không?
Nếu ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn đứa trẻ sơ sinh, sau khi trưởng thành hắn lại đâm ngược mình một đao, vậy chuyện này phải tính sao đây?
Tất cả gom góp tích lũy của mình, sau này lại phải hời cho một “người ngoài”, chuyện này thật hoang đường làm sao?
Hiển nhiên cách vận hành của Vãng Sinh phủ trái ngược với giá trị quan luân lý của các tu sĩ bây giờ. Các tu sĩ Huyền Hoàng hoàn toàn không thể chấp nhận trong chốc lát.
Cũng may rất nhanh Vạn Tiên Minh càng giải thích kỹ càng hơn.
Trong Vãng Sinh phủ, chân linh sẽ chỉ bảo tồn ký ức kiếp trước. Đối với tình cảm như yêu, ghét và hận kiếp trước thì đều sẽ bị gột rửa. Nhìn lại trải nghiệm kiếp trước giống như mơ một giấc mơ. Cũng sẽ không thay vào quá nhiều.
Hơn nữa, chân linh giáng thế lần nữa, cũng không phải trực tiếp đoạt xá thân thể mà là hai người dung hợp lẫn nhau. Bản chất sinh mệnh cũng không xảy ra thay đổi, chỉ nhiều thêm một đoạn ký ức “kiếp trước”.

Sau khi giải thích một hồi, tuy trong lòng các tu sĩ Huyền Hoàng giới vẫn có mâu thuẫn, nhưng tình hình chung bất khả kháng, lý lẽ thiên tôn không thể trái.
Mặc kệ có bằng lòng hay không, bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn yên lặng chấp nhận.
Kết quả là thảo luận dữ dội liên quan đến “Vãng Sinh”, “sống lại” đang từ từ mở rộng khắp nơi trong Huyền Hoàng giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận