Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 627: Một ít thế sự đổi

“Chỉ là một người phản bội thì cũng thôi, sợ là bọn họ vì tranh công sẽ lấy Dược Vương tông chúng ta làm tế phẩm.”
Lông mày Liễu Tam hơi dựng thẳng: “Cho nên thiếu chủ vẫn nên làm chuẩn bị vạn toàn mới tốt.”
Lý Phàm giả vờ rối rắm, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, bất đắc dĩ đồng ý.
“Trong Vạn Tiên Minh không có cái gì không có. Hiện giờ chỉ cần đủ độ cống hiến, đổi lấy một pháp cưỡng ép khống chế cũng không phải việc khó.”
“Chỉ là vốn đã nợ rất nhiều độ cống hiến...”
Liễu Tam nghe vậy tức khắc vỗ ngực, bảo Lý Phàm yên tâm.
“Lần này lúc ta trở về thì tiện thể lấy ra một số thảo dược cực phẩm trưởng thành từ trong Trường Sinh cốc. Hẳn có thể luyện chế ra một lượng Trường Sinh đan phẩm chất cực tốt.”
Lý Phàm gật đầu: “Vậy thì lại phải vất vả Liễu lão ngươi rồi.”
Liễu Tam không mảy may để ý, ngay tức thì dẫn theo một đám đệ tử luyện chế Trường Sinh Đan.
Lý Phàm ra khỏi Dược Vương đỉnh, muốn trở về trong Tùng Vân tiên thành.
Hắn muốn làm chút chuẩn bị để rời khỏi vào không lâu sau.
Sau khi biển Tùng Vân biến mất, Tiên Minh hẳn sẽ tra nghiệm tu sĩ biển Tùng Vân còn may mắn còn sống sót.
Mà đám người Dược Vương tông đều coi như là “lệ thuộc biển Tùng Vân”.
Nếu như chỉ có bọn họ may mắn tránh được trong tai hoạ, sợ là sẽ gây nên nghi ngờ.
Vì thế Lý Phàm dự định thi triển hành động đục nước béo cò. Tìm lý do đưa một nhóm người khác ra khỏi biển Tùng Vân. Nhân số ít nhất phải cao hơn tu sĩ Dược Vương tông đăng ký trong hồ sơ gấp đôi trở lên, như vậy mới có vẻ hợp lý.
Từng cái tên lướt qua trong đầu Lý Phàm, đang lúc hắn phi thân chuẩn bị rời đi.
Lại bỗng nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.
Lý Phàm thoáng sững sờ, thần thức đảo qua, nhất thời sắc mặt có phần cổ quái.
Vốn dĩ nói cho cùng đều là những thiếu nam thiếu nữ huyết khí phương cương. Bây giờ đến tuổi mới biết yêu, lại cả ngày sớm chiều ở chung trên đảo, khó tránh cọ xát ra lửa tình.
Càng làm cho Lý Phàm cảm thấy ngoài ý muốn là, mẫu thân của trẻ sơ sinh chính là mẫu thân của Hàn Vô Ưu đời trước.
Mà phụ thân của hắn lại đổi thành một người khác.
“Nói như vậy, đời này trên thế gian sẽ không sinh ra Hàn Vô Ưu nữa?”
“Không có chuyện đã định trước gì đó ư. Hay là nói, cái gọi là thiên mệnh cũng dựa vào sinh linh trên đất luôn luôn biến ảo?”
Mắt Lý Phàm híp lại, không khỏi rơi vào trầm tư.
Sinh mệnh mới sinh ra luôn luôn cho người ta hi vọng. Nhất là những người trẻ tuổi bị nhốt đã lâu này.
Bọn họ nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bé gái, từng người đều vui vẻ phát từ tận đáy lòng, không ngừng cười ngây ngô.
Mà Tô tiểu muội càng là không ngừng la hét ầm ĩ, tràn đầy sức sống, cực kỳ hưng phấn muốn ôm bé gái. Chỉ là bị Tiêu Hằng quyết đoán cản lại.
Nhìn hình ảnh ấm áp như thế trên đảo, trước mắt Lý Phàm cũng thoáng chốc hiện lên hình ảnh tương tự nào đó rất lâu trước kia.
Ánh mắt cũng xuất hiện từng tia chấn động.
Nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Không được trường sinh, cuối cùng hư ảo.”
Hắn từng nhìn thấy rất nhiều cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cũng tự mình trải qua nhiều lần sinh ly tử biệt. Đã sớm không để ý đến việc này.
Trong lòng lạnh băng một mảnh, Lý Phàm không ngừng chân nữa, bay về phía Tùng Vân tiên thành trong mây.
Trở về trong thành, Lý Phàm lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
“Là nàng? Quả nhiên cũng đã nhận ra được nguy hiểm của lão phụ thân rồi à?” Ánh mắt Lý Phàm chớp động.
Chỉ thấy một thiếu nữ ngồi trong một căn phòng của Bố Chính đường, đang tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây. Đúng là nữ nhi của Hà Chính Hạo, Hà Hân Hân.
Mà Hà Chính Hạo vốn có phần lười nhác, công việc cũng không bận rộn là bao lúc này lại thoạt nhìn vô cùng bận rộn.
“Hà đại nhân, chuyện này ngươi nhất định phải giúp đảo bọn ta một tay!”
“Đại nhân, thu hoạch của quả Thái An trên đảo Thái An năm nay không được tốt. Có thể châm chước một xíu không?”
Một đống người chen chúc sau lưng Hà Chính Hạo, đi theo hắn vào trong phòng.
Hà Hân Hân quan sát Hà Chính Hạo một phen trước, sau khi xác nhận đối phương đúng là phụ thân của mình, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Sau đó lại nhìn dáng vẻ bận rộn bị mọi người vây vào giữa của đối phương, trên mặt lại hiện ra một tia kinh ngạc.
Nói cho cùng tuổi còn nhỏ, giấu không được tâm sự.
Hà Chính Hạo nhìn hết biểu cảm trên mặt nữ nhi vào trong mắt, trong lòng không khỏi có mấy phần đắc ý.
“Khụ khụ...”
Hắn trầm mặt, khiển trách: “Đều đã nói với các ngươi rồi, hiện tại ta có chuyện quan trọng trên người! Như này đi, ngày mai các ngươi lại đến, chắc chắn sẽ xử lý thỏa đáng cho các ngươi!”
Đám tu sĩ bên cạnh Hà Chính Hạo liếc nhìn nhau, sôi nổi gật đầu đáp ứng.
Lập tức giải tán, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Lý Phàm nhìn mà tự dưng cảm thấy buồn cười, đám người này rõ ràng đều là do Hà Chính Hạo mời đến, phối hợp với mình diễn kịch.
Chính là vì thể hiện ra uy phong của mình trước mặt nữ nhi.
“Tâm tư nhỏ này...”
Lý Phàm tiếp tục quan sát.
Lần đầu gặp nữ nhi, Hà Chính Hạo dường như có hơi căng thẳng. Nhìn chằm chằm Hà Hân Hân rất lâu lại tự lẩm bẩm: “Giống, thật giống...”
Mà Hà Hân Hân cũng rụt rè nhìn Hà Chính Hạo, sau khi giao thoa với ánh mắt của hắn lại cuống quít né tránh.
Trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng vẫn là Hà Hân Hân lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng hô lên: “Phụ... thân...”
Hà Chính Hạo nhất thời hốc mắt mơ hồ đầy nước mắt.
Song rất nhanh hắn kiềm chế lại, vội vàng đến sát, nắm tay nhỏ của Hà Hân Hân.
“Ai dà.”
“Để ta nhìn kỹ nào...”
Hà Chính Hạo như trong mộng.
“Làm sao cũng không nghĩ tới, ta thế mà còn có một nữ nhi...”
Mắt Hà Hân Hân cũng đỏ lên, khẽ khóc sụt sùi.
Cha con thất lạc nhiều năm gặp nhau, tự nhiên là cảnh tượng cảm thiên động địa.
Hồi lâu sau, cảm xúc của cả hai mới hoà hoãn trở lại.
Hà Hân Hân nói: “Vốn dĩ mấy năm trước ta đã muốn đến tìm cha ngươi, nhưng mà mẫu thân đột nhiên xuất hiện, cố ý ngăn cản ta.”
“Nói cái gì cũng không chịu thả ta ra. Thế là phải hoãn lại.”
Hà Hân Hân bĩu môi, dáng vẻ tức giận vô cùng.
Hà Chính Hạo nghe vậy, vẻ mặt có phần cô đơn.
“Là ta có lỗi với các ngươi, mẹ ngươi không cho ngươi tới gặp ta cũng là chuyện đương nhiên, ngươi không nên trách nàng.”
Nói xong, Hà Chính Hạo hơi ngây ra: “Vậy sao bây giờ mẹ ngươi lại bỗng nhiên để ngươi tới đây?”
“Có phải nàng đã tha thứ cho ta, hồi tâm chuyển ý rồi không?”
Hà Chính Hạo mừng rỡ.
Mặt Hà Hân Hân hơi đỏ lên, kéo y phục Hà Chính Hạo, khẽ lắc đầu.
“Không phải đâu, cha. Mẹ không biết, là ta trúc cơ thành công, lén gạt nàng chạy đi.”
Hà Hân Hân thè lưỡi, dáng vẻ ngượng ngùng.
Thân thể Hà Chính Hạo thoáng cứng đờ, biểu cảm trên mặt hơi xấu hổ.
Hà Hân Hân thấy thế thì lập tức dời đi đề tài.
“Cha ngươi không biết đâu, lần này ta mạo hiểm bị mắng tới đây là vì có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nhắc nhở ngươi.”
Hà Hân Hân nghiêm mặt nói.
“Chuyện quan trọng gì?” Hà Chính Hạo tuy không để bụng nhưng nhìn dáng vẻ trịnh trọng của nữ nhi vẫn lắng tai nghe.
Hà Hân Hân thấp giọng nói: “Lúc ta đột phá dự cảm được cha ngươi có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Lúc này mới ngàn dặm xa xôi chạy tới.”
“Ta phát hiện, nguy hiểm nằm ngay ở biển Tùng Vân này. Cha ngươi trở về với ta đi, chỉ cần rời nơi này trở về châu Thiên Vũ thì ngươi sẽ không sao hết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận