Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1093: U ám dũng triều tịch

Thấy sự dị thường của đám tộc nhân U tộc trước mắt, Lý Phàm không hề thay đổi sắc mặt. Bỏ qua những biểu hiện sợ hãi đến tột độ của bọn họ, hắn buộc họ phải hoàn thành lời thề nhập hội trước tượng đá vô diện Chân Tiên.
Sau đó chờ bọn họ bình tĩnh trở lại, Lý Phàm mới tra hỏi nguyên nhân vì sao lại sợ hãi đến thế.
Người thủ lĩnh U tộc run rẩy thân thể, qua hồi lâu mới có thể giải thích được: “Trước đây bọn ta không có may mắn gặp qua tượng đá Chân Tiên. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy nó, tộc nhân bọn ta vô thức cảm nhận được nỗi sợ hãi khôn cùng.”
“Bọn ta sống trong bóng tối quanh năm, thân thể đã thích ứng với hoàn cảnh đặc biệt ở nơi đó. Ở điều kiện bình thường dưới ánh mặt trời, bọn ta có thể miễn cưỡng kiên trì một thời gian ngắn, nhưng ở trước mặt tượng đá Chân Tiên…”
“Nó giống như một nguồn sáng còn sáng hơn cả mặt trời trên bầu trời cả ngàn lần, đột nhiên xuất hiện trong vùng tối tăm.”
Thủ lĩnh U tộc nói chuyện đứt quãng nhưng Lý Phàm có thể nghe ra ý tứ của hắn.
Giống như người phàm rơi xuống vực sâu thì sẽ cảm thấy sợ hãi vậy. Tộc nhân U tộc bởi vì cảm nhận được sự uy hiếp chí mạng từ tượng đá vô diện Chân Tiên mà sợ hãi đến tột cùng.
Nhưng lưới Chân Tiên lại vô hình vô tướng. Cho dù là Lý Phàm, nếu không phải là người đại diện của vô diện Chân Tiên ở Huyền Hoàng giới, chỉ sợ cũng không phát hiện ra sự hiện hữu của nó.
Quan sát đám người của U tộc này, ngay cả trẻ con vừa mới ra đời không lâu cũng cảm nhận được lực lượng của Chân Tiên mà không có ngoại lệ.
“Xem ra, chuyện này có liên quan đến lực u ám mà bọn họ nắm giữ rồi.”
Tiếp theo, Lý Phàm hiểu được cách lý giải của bọn họ về u ám thông qua thủ lĩnh U tộc.
Thật ra, người U tộc vốn là loài ngươi.
Trong truyền thuyết xa xưa được lưu truyền bởi tộc bọn họ, vào thời thượng cổ, thế giới nơi bọn họ sinh sống vẫn có trời xanh, mây trắng và ánh nắng rực rỡ.
Nhưng đột nhiên có một ngày, mặt trời lặn xuống núi và không bao giờ mọc lại nữa.
Mọi người tuyệt vọng cầu xin trong bóng tối nhưng không có kỳ tích xuất hiện.
Từ đó, đại đa số người vĩnh viễn biến mất trong bóng tối.
Mà những người may mắn còn sống sót, không có ngoại lệ, đều nhận được sự ưu ái từ lực u ám.
Dưới sự ăn mòn và cải tạo của lực lượng u ám, thân thể bọn họ cũng chầm chậm phát sinh thay đổi.
Bọn họ biến thành dáng vẻ đáng sợ, không có đầu và ngũ quan chen chúc trên ngực.
Thật ra, người U tộc không hiểu rõ bản chất của lực u ám. Chẳng qua bọn họ coi nó là cọng rơm cứu mạng duy nhất, tôn thờ và cầu nguyện vị tà thần đáng sợ mang đến sự diệt vong cho thế giới bình thường.
Và lực u ám dường như có thể nghe hiểu lời của bọn họ vậy. Nó thật sự đáp lại và được bọn họ sử dụng.
Người U tộc không cho rằng mình đang nắm giữ lực u ám mà coi đó là ân huệ của thần u ám vĩ đại.

Những gì thủ lĩnh U tộc nói khác với lời giới thiệu của truyền pháp giả Chu.
Người U tộc rõ ràng là dân bản địa U giới, nhưng truyền pháp giả Chu lại nói bọn họ chẳng qua là nhóm tộc đặc biệt phát hiện ra lực lượng U giới và tận dụng nó.
Với chuyện nhỏ nhặt này, chắc hẳn truyền pháp giả Chu không cần thiết phải lừa gạt bản thân làm gì.
“Xem ra, trong quá trình Vạn Tiên Minh phát hiện U giới không hề đơn giản như những gì hắn nói.”
Ánh mắt Lý Phàm trở nên sắc bén.
Tiếp đó, hắn lại suy nghĩ về hình thức biểu hiện của lực lượng u ám.
“Cầu nguyện, sau đó chờ hồi đáp?”
“Chẳng trách thông đạo ở lối vào U giới cũng phải thông qua nghi thức múa hát.”
Ánh mắt Lý Phàm chớp động.
Lý Phàm không còn xa lạ gì với lực lượng mang tính chất đáp lại sự xúc động trong lòng các tu sĩ.
Tinh túy nguyên lực ánh kim là tàn dư lực lượng bị Chân Tiên bỏ qua trong quá trình truy tìm nguồn gốc của Đạo. Đó là sự tồn tại có tên là Hoa đạo.
“Có thể cảm ứng lẫn nhau, có lẽ giữa hai người này có mối liên hệ nào đó.”
Theo lời giới thiệu của thủ lĩnh U tộc, tuy lực lượng u ám chỉ xuất hiện ở cố hương của bọn họ, nhưng trên thực tế nó có mặt ở khắp mọi nơi trong Huyền Hoàng giới. Chỉ là nó không ngưng tụ cụ thể nên người bình thường rất khó phát hiện được. Tuy nhiên, nếu ngươi cầu nguyện và kêu gọi thông qua phương pháp đặc biệt thì có thể vượt qua sự ngăn cách giữa các tiểu thế giới để điều phối và sử dụng lực lượng của nó.
Dưới sự chứng kiến của Lý Phàm, thủ lĩnh U tộc tỏ vẻ thành kính, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Hắn tung đòn công kích về phía dị thú hung mãnh như một con sư tử hổ báo ở phía trước.
Con sư hổ thú này chính là sản phẩm mới bồi dưỡng của đế quốc gần đây, thân thể nó cứng rắn tựa như sắt. Cho dù là công kích toàn lực của một tu sĩ Trúc Cơ bình thường cũng rất khó đả thương được nó.
Nhưng cảnh tượng quỷ dị đã xảy ra.
Không có chút dấu hiệu nào, con sư hổ thú vốn uy phong lẫm lẫm đột nhiên tê liệt tứ chi, ngã trên mặt đất.
Ánh mắt nó đầy sự hoảng sợ, bất lực giãy giụa cố gắng đứng dậy.
Nhưng dưới thân thể của nó như có một vũng bùn vô hình. Trong vũng bùn đó có vô số bàn tay liên tục kéo nó xuống.
Dưới sự quan sát của Lý Phàm, con sư hổ thú cứ như vậy bị u ám nuốt chửng.
Hài cốt cũng không còn.
Từ đầu đến cuối, Lý Phàm không hề “nhìn thấy” sự hiện diện của u ám.
Nhưng đúng là sư hổ thú đã biến mất trước mắt hắn.
Lý Phàm cẩn thận kiểm tra mặt đất nơi u ám phủ xuống, không có lưu lại bất kỳ lực lượng nào.
“Đến rồi đi không dấu vết, khó lòng phòng bị.” Lý Phàm sờ cằm, rơi vào trầm tư.
Mà đám người U tộc kia lại lần nữa nhắm mắt và thành kính cầu nguyện.
“Tựa hồ chỉ có bọn họ mới có thể đáp lại u ám thông qua hình thức cầu nguyện này. Nhân loại bình thường có làm ra dáng vẻ giống đến mức nào đi chăng nữa, cũng không có cách dẫn động lực u ám.”
“Điều đó rất dễ hiểu, chỉ có tham gia Vạn Giới Liên Hợp hội bọn ta, thông qua lời thề của tượng Chân Tiên và gia nhập vào lưới Chân Tiên, khi đó lời cầu nguyện của hắn mới được ta cảm ứng. Thiết nghĩ, lực u ám cũng tồn tại như một mạng lưới vô hình.”
Lý Phàm thầm nghĩ: “Thế nên, mấu chốt ở đây là làm sao gia nhập vào mạng lưới này mà không bị u ám nuốt chửng.”
Bên trong U giới, dáng vẻ quỷ dị của di thể Mặc Nho Bân vẫn còn sống động trước mắt. Chỉ là khi tiếp xúc với nó thì thân thể đều rơi vào kết cục như vậy. Rất khó tưởng tượng được thân thể và thần hồn có thể may mắn thoát khỏi sau khi chìm vào trong u ám.
Tiếp theo, Lý Phàm ra lệnh cho thuộc hạ tử sĩ cố gắng bắt chước câu thông với u ám để chứng minh cho suy đoán của hắn.
Bọn họ đều bị u ám nuốt chửng, biến mất không một tiếng động. Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Trong khoảng thời gian ngắn, liên tiếp dẫn động lực u ám, dường như đã xuất hiện biến hóa rất nhỏ.
Vốn là chúa tể của Linh Mộc giới, Lý Phàm mơ hồ cảm nhận được cả thế giới trở nên âm u chỉ trong một khoảnh khắc.
Sau khi xác nhận với thủ lĩnh U tộc, Lý Phàm biết rằng đây không phải là ảo giác của hắn.
Mà đúng là u ám có khuynh hướng chuyển động ở nơi này.
Lý Phàm quyết định tạm thời ngưng thí nghiệm.
Sau khi hỏi nhiều người trong U tộc hồi lâu, cuối cùng Lý Phàm đại khái biết rõ tình hình hiện tại của lực u ám trong Huyền Hoàng giới.
Nó giống như một đại dương u ám hội tụ ở “phía sau” Huyền Hoàng.
Tuy vị trí đó đã được cố định bởi một lực lượng thần bí nào đó. Nhưng đặc tính bản thân u ám vô khổng bất nhập, dẫn đến nó có thể xâm lấn Huyền Hoàng và các tiểu thế giới thông qua bất kỳ “khe hở” nào.
Xâm nhập và cuối cùng là trở về U giới.
Vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, tạo thành một kiểu tồn tại tương tự như “thủy triều”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận