Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1236: Miêu Bảo nhị trọng biến

“Một phần của biển Tùng Vân đã từng, hoặc là mảnh vỡ khí tức giống y hệt nó, cùng thuộc về Thiên Pháp giới...”
Đã từng Lý Phàm lấy Thương Hải châu trúc cơ, ý thức hợp nhất với biển Tùng Vân.
Đời này phân thân Thánh Hoàng còn trực tiếp cắn nuốt ý thức sót lại của biển Tùng Vân, có thể nói Lý Phàm cực kỳ quen thuộc đối với khu vực Tùng Vân.
Vì thế cho dù mảnh vỡ thế giới nơi này sớm đã là một vùng hoang vu, tĩnh mịch rất lâu.
Nhưng sau khi Lý Phàm chỉ đứng trong chốc lát vẫn cảm giác được một tia quen thuộc từ trên đó.
Trong lòng Lý Phàm tức khắc bừng tỉnh: “E rằng Truyền Pháp xuất thủ tu bổ còn có nguyên nhân nơi này là quê nhà của hắn.”
Dạo bước trong phế tích Thiên Pháp giới, tuy thời gian đã trôi qua mấy ngàn năm nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết khủng khiếp lúc thế giới bị hủy diệt.
Mặt đất căn bản không tìm được kiến trúc hoàn chỉnh, chỉ còn lại từng mảnh nhỏ rải rác đổ nát thê lương. Trong phế tích ngẫu nhiên có thể nhìn thấy hài cốt tu sĩ, nhìn từ động tác của hắn, hình như không giống như trong tranh đấu với người khác mà chết.
“Xem ra kiếp nạn xảy ra cực kỳ đột ngột, ngay cả giãy giụa đều không làm được.”
Tuy nói đã từng dùng đủ loại phương pháp hủy diệt Huyền Hoàng giới, nhưng mỗi lần sau khi Huyền Hoàng giới hủy diệt, Lý Phàm đều đã hoàn chân trở về đỉnh núi Giải Ly. Từng tận mắt chứng kiến thế giới diệt tuyệt, ngược lại không được mấy lần.
Một cảm giác bị đè nén vô cớ trào dâng trong lòng Lý Phàm thánh thai.
Nhưng không phải tâm cảnh của hắn bị rung chuyển, mà là sinh linh ở trong môi trường này, thân thể sẽ tự động sinh ra xúc động.
Mảnh vỡ thế giới này không quá lớn, rất nhanh Lý Phàm đã lùng tìm hết một lượt. Không phát hiện ra được manh mối có giá trị nào.
“Có điều mảnh tàn giới này so ra coi như bảo tồn tương đối hoàn chỉnh. Trước mắt Truyền Pháp chỉ lo lắng trạng thái cân bằng của trường thành tàn giới không động thủ. Có lẽ không lâu sau, hắn vẫn sẽ lấy nó đi.”
“Nơi này không nên ở lâu.”
Lý Phàm rất quyết đoán, lặng yên hóa thành lưu quang rời khỏi nơi đây.
Ngẫm nghĩ, lại không trực tiếp trở về bên ngoài Huyền tiên chu, mà là từ đây ẩn cư trong trường thành tàn giới này.
Thứ nhất là vì trong Huyền tiên chu đã có một luồng ý thức của hắn ẩn nấp, sống nhờ khống chế Triệu Nhàn, trong tình huống hiện tại vẫn chưa cần hắn xuất thủ.
Thứ hai là vì...
“Hạn mức cao nhất pháp tắc nơi này lại cao hơn một chút.”
“Là vì tới gần tường cao hơn? Hay là vì tàn dư của Thiên giới?”
“Không suy xét nhân tố hoàn cảnh, thật đúng là nơi tốt để ngộ đạo tu hành.”
Lý Phàm thánh thai lấy Kiếm Đạo Huyền Hoàng thành tựu đạo cơ, động thiên, cảm ứng đối với pháp tắc hết sức nhạy cảm.
Nếu như nói Huyền Hoàng giới còn hoàn chỉnh là chỗ trũng của độ cao hạn mức cao nhất pháp tắc trong tinh hải chí ám, như vậy Trường Sinh tàn giới nơi này chính là đỉnh núi cao nhất của hạn mức cao nhất pháp tắc trong toàn bộ tinh hải.
Cho dù bị tinh lực hồi đãng ảnh hưởng, vận luật pháp tắc rất khó nắm bắt. Bản thân cũng tàn khuyết không đầy đủ, vô cùng hỗn loạn.
Nhưng nếu có thể bắt lấy cơ hội chớp qua tức thì lĩnh ngộ, e rằng một mai ngộ đạo còn hơn xa trăm năm khổ tu bình thường.
“Chuẩn tắc chí cao phàm giới bị lực chữ triện Chân Tiên đến từ Tiên giới thô bạo xé tan thành mảnh nhỏ. Rải rác trong tinh hải.”
“Người sống sót sau này như ta trái lại càng dễ dàng cảm nhân, lĩnh ngộ. Nếu như dưới tình huống bình thường...”
Trong đầu Lý Phàm thánh thai thoáng chốc nhớ lại mảnh vỡ quang ảnh Huyền Hoàng giới thời kỳ thượng cổ và Tu Tiên giới khác trao đổi với nhau ngẫu nhiên nhìn thấy thông qua dòng sông màu máu ở đời 119.
“Lúc đó, chư giới vẫn còn tồn tại, tất cả ngay ngắn trật tự. Các tu sĩ đừng nói cảm ngộ, cho dù muốn tiếp xúc với những chuẩn tắc chí ám này cũng khó khăn muôn vàn. Phàm là người dưới cơ duyên xảo hợp có thể gặp gỡ có lẽ tiên lộ có hi vọng.”
Suy nghĩ của Lý Phàm thánh thai chầm chậm lưu động, vô số ngộ cảm ngộ đồng thời xông lên đầu.
Lo lắng kiếm quang sẽ dẫn tới Truyền Pháp và Thiên Y có thể tồn tại trong trường thành tàn giới, dù có ngàn vạn linh cảm, Lý Phàm cũng không thực tế chém ra.
Chỉ mô phỏng trong đầu.
Chỉ như thế cũng vẫn làm hắn mừng rỡ không thôi.
Đồng thời một ý nghĩ cũng không khỏi hiện lên: “Ở đây lâu dài, xem ra tu vi của Truyền Pháp và Thiên Y hẳn đều đã đạt tới đỉnh phong phàm tục.”
Trước đó trong quá trình đi đường ở tinh hải, hắn đã có nghi ngờ.
Hiện tại đã cực kỳ tin chắc suy đoán này.
Đối với thiên phú của Truyền Pháp và Thiên Y, Lý Phàm không có bất kỳ hoài nghi gì.
Năng lực lĩnh ngộ đối với pháp tắc chí cao tinh hải của bọn họ tuyệt đối chỉ cao chứ không thấp hơn thánh thai.
Nhưng so sánh với trước đó, những lo sợ không yên trong lòng Lý Phàm đã biến mất.
“Bọn họ quả thực đã đạt đến hạn mức cao nhất của tinh hải chí ám, nhưng cũng chỉ có thể thế. Tiên lộ cắt đứt, thành tiên vô vọng...”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia mờ mịt.
Thế nhân sở dĩ cảm thấy Truyền Pháp thiên tôn không gì địch nổi đều là vì không rõ rốt cuộc hắn có cảnh giới tu hành ra sao.
Bởi vì không biết, cho nên mới sợ hãi mê mang.
Tuy lúc trước Lý Phàm cũng có suy đoán mơ hồ, dưới Chân Tiên, đỉnh phong phàm tục.
Nhưng cảnh giới đỉnh phong này rốt cuộc có gì khác biệt với Trường Sinh kỳ, Lý Phàm lại không cách nào định lượng cụ thể cảm giác.
Nhưng hiện giờ ở dưới chân tường cao, bản thân cảm nhận được tại hiện trường tồn tại giới hạn trên lực lượng của tinh hải chí ám. Làm lòng nghi ngờ Lý Phàm của tiêu tan hết.
Có mục tiêu mới càng tiện theo đuổi.
Trong lòng Lý Phàm đồng thời cũng vô cùng may mắn, sở dĩ mấy ngàn năm trôi qua, Truyền Pháp Thiên Y vẫn ngừng ở cảnh giới này là vì hạn mức cao nhất tinh hải là vậy.
Tương đương bước chân tu hành của bọn họ đã trì trệ không tiến đã lâu, biến tướng cho Lý Phàm thời gian bắt kịp.
“Huống chi còn có Chân Tiên Tiên Khư, cho dù bọn họ tìm được phương pháp đột phá cảnh giới phàm tục, vì an nguy của Huyền Hoàng giới cũng phải ước lượng phần nào.”
“Rùa thỏ thi chạy, rùa mới là người thắng.”
Lý Phàm thánh thai loại bỏ tạp niệm, an tâm cảm ngộ pháp tắc chí cao tinh hải rời rạc nơi này.
Huyền Hoàng giới.
Qua một thời gian bồi dưỡng, Vương Huyền Bá đã thành công nuôi dưỡng số lượng đủ nhiều loại Đạo Nhất Trùng Thánh Hoàng chỉ đích danh.
“Linh mộc thiên địa đều tự có công hiệu của nó. Tiểu trùng này của ta còn có một diệu dụng, sau khi bọn chúng cắn nuốt, linh thụ sẽ không trực tiếp tử vong. Mà là dần chuyển hóa thành linh mộc trùng hóa. Ý thức gốc có thể tự do lựa chọn có bảo lưu hay không, thậm chí có thể hoà tan nguồn ý thức khác của nó vào trong đàn Đạo Nhất Trùng, thực hiện tồn tại như phân thân.” Vương Huyền Bá có chút tự đắc khoe khoang nói với Âu Thượng Thiên.
“Ai dà, vẫn cảm thấy đạo Dị Thú này biến ảo vạn đoan, thú vị hơn. Trận pháp này quả thực không thú vị.” Trong mắt Âu Thượng Thiên lóe lên một tia hâm mộ.
Vương Huyền Bá mỉm cười, có phần cười trên nỗi đau của người khác: “Ai bảo tiểu tử ngươi tham vọng viển vông, gặp loại nào là muốn học loại đó, làm cho sư tôn không vui.”
“Đúng vậy, trước khi trình độ Trận Đạo chưa đạt tới yêu cầu của sư tôn, không được chân trong chân ngoài. Ai dà, xa xa không hẹn.” Âu Thượng Thiên thở dài.
“Phải rồi, lúc trước sư tôn còn nói, sau này còn muốn để ta làm mồi nhử, câu ra một cao thủ ẩn tàng trong Huyền Hoàng giới. Thực lực người nọ không yếu, nếu như ta học không tinh trận pháp, có lẽ còn sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Cũng không biết là thật hay giả.” Âu Thượng Thiên có chút không để ý nói.
Vương Huyền Bá nghe vậy sắc mặt chợt đổi: “Sư đệ chớ có nói bừa! Nếu sư tôn đã nói như vậy thì nhất định không giả. Trước đó ngươi cũng đã nhìn thấy Hứa Khắc tiền bối, cao thủ ẩn tàng trong Huyền Hoàng giới, quả thật không thể khinh thường. Sư đệ nhất định phải coi trọng!”
Âu Thượng Thiên mặt ngoài gật đầu phụ họa, nhưng trong lòng vẫn có hơi xem thường.
Hắn cũng đã nhìn thấy Hứa Khắc kia. Chỉ là một lão đầu hủ bại gần đất xa trời mà thôi.
Tuy nói thực lực mạnh hơn Âu Thượng Thiên hắn rất nhiều, nhưng Ngọc Hư lưu quang bảy màu trên người, nếu như hắn muốn chạy trốn, Hứa Khắc cũng không cản được!
“Ta trái lại muốn xem xem, cao thủ sư tôn nói rốt cuộc cao bao nhiêu!”
Dưới Thánh Hoàng tọa, trong bảo khố Thánh triều.
Hơi liếc nhìn về phía vị trí chỗ Âu Thượng Thiên và Vương Huyền Bá, Lý Bình lắc đầu.
Hắn tự nhiên đã mơ hồ nhận ra ý nghĩ của Âu Thượng Thiên.
Tuổi trẻ khinh cuồng, lại có rất nhiều thần vật trên người, có thể hiểu được.
“Song nếu không chuyên tâm nghiên cứu trận pháp, dựa vào Thần quang bảy màu, muốn chạy thoát từ trong tay phiến đá thì hơi khó đấy.”
Trong lòng bật cười, Lý Bình không có ý định nhắc nhở lần nữa.
Để hắn chịu tí chèn ép cũng tốt, phiến đá cũng không đến mức sẽ tùy tiện hạ tử thủ.
Chỉ cần phiến đá hiện thân, Lý Bình sẽ tự xuất thủ đối phó hắn.
Sau khi thu hồi phiến đá lại còn phải đối phó Nhược Mộc, lúc này Lý Bình đặt việc này sang một bên trước, lấy tay vuốt ve bé mèo màu vàng nằm sấp trên bả vai.
Trước khi tương giao, hình thể của Miêu Bảo đã lớn hơn một vòng.
Bộ lông cũng từ thưa thớt trở nên rậm rạp, ẩn ẩn mềm mại hơn.
Càng làm cho Thánh Hoàng để ý là biến hóa tầng thứ hai của Miêu Bảo.
Trước đây Miêu Bảo có thể biến hóa thành một hộp nhỏ hình vuông, ánh sáng hộp vuông phóng ra có thể phục chế vật nó bao phủ.
Trước mắt vẫn chưa rõ cực hạn của nó ở đâu, ít nhất ‘giới khí’ lực một giới luyện hóa thành, Miêu Bảo phục chế lại hoàn toàn không vấn đề, nhiều nhất là có chút tiêu hao quá độ.
Mà không lâu trước đây, lúc Vương Huyền Bá mang Đạo Nhất Trùng cắn nuốt linh mộc đến giao nộp cho Thánh Hoàng, Lý Bình lần đầu cảm nhận được suy nghĩ chủ động truyền biểu đạt của Miêu Bảo.
Chờ sau khi Vương Huyền Bá rời đi, Lý Bình bèn làm thí nghiệm.
Đặt một đàn ước chừng mấy vạn con Đạo Nhất Trùng trước mặt Miêu Bảo.
Miêu Bảo mới đầu hơi e ngại, quan sát từ đằng xa. Nhưng trong ánh mắt lại lộ ra khát vọng.
Tiến hai bước, lui một bước, Miêu Bảo chậm rãi đến gần đàn Đạo Nhất Trùng.
Đối với sự tiếp cận của Miêu Bảo, Đạo Nhất Trùng từ trước đến nay cực kỳ nhạy cảm đối với dị vật ngoại giới lại không biểu hiện ra phản ứng gì.
Rốt cuộc đi đến trước đàn trùng, trên người Miêu Bảo hiện ra ánh sáng màu u lam, sau đó hóa thành một quang cầu màu lam dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Bình.
Bao phủ Đạo Nhất Trùng.
Đàn trung trong quang cầu màu lam như bị đóng băng trong phút chốc, rơi vào bất động.
Mà mặt ngoài quang cầu thỉnh thoảng lóe qua đủ loại hình chiếu kết cấu thân thể Đạo Nhất Trùng.
Vẻ mặt Lý Bình không khỏi nghiêm túc lên.
Quang cầu không duy trì được bao lâu, dường như loại hình thái này cực kỳ tiêu hao năng lượng.
Không bao lâu sau, Miêu Bảo lần nữa biến về hình thái mèo con, về tới bên cạnh Lý Phàm, uể oải nằm trên vai Lý Bình.
Mà Đạo Nhất Trùng trước kia đứng im bất động thì lại lần nữa khôi phục vận động.
Chỉ có điều từ đầu đến cuối đều không phát giác gì về chuyện xảy ra trên người mình.
“Không phải linh trí của Đạo Nhất Trùng quá thấp, sợ rằng hóa thành tu sĩ Huyền Hoàng giới, kết quả cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào.”
“Ánh sáng màu lam này của Miêu Bảo...”
Là một loại lực lượng Lý Bình chưa từng nhìn thấy, huyền bí đến cực điểm.
Trong lòng chợt động, vỗ nhẹ Miêu Bảo.
Bé mèo vàng tuy không tình nguyện lắm nhưng nể mặt Lý Bình đã nuôi nấng tinh túy nguyên lực màu vàng thời gian dài, nó vẫn phấn chấn tinh thần lên.
Ánh sáng màu lam bao phủ thân thể, thoáng chốc vỡ nát.
Một lúc sau, Miêu Bảo bất ngờ biến thành một đàn Đạo Nhất Trùng!
Hoàn toàn nhất trí với quang cầu màu lam bao phủ lúc trước ở không gian cách đó không xa!
Toàn bộ quá trình biến hóa xảy ra dưới mí mắt Lý Bình, nhưng hắn lại ngơ ngác không tìm ra được bất kỳ điểm khác nhau nào giữa hai bên.
“Không phải thuật biến hóa mà là hình thái sinh mệnh hoàn toàn xảy ra chuyển biến. Vì vậy mới không nhận ra chỗ khác nhau.”
Cho dù tự xưng là Thiên Mệnh Thánh Hoàng, Hóa Thần Huyền Hoàng. Lúc này Lý Bình cũng không khỏi phát ra thán phục từ đáy lòng đối với kỹ thuật thần kỳ khó lường này.
“Hơn nữa biến hóa không chỉ cực hạn ở phỏng chế bản thể. Còn có thể hoàn toàn dựa theo đặc trưng của thể phục chế tiến hành diễn biến.”
Lý Bình như có điều hiểu ra, đầu ngón tay lại hiện ra một điểm kim quang.
Miêu Bảo hiểu ý Lý Bình, đàn Đạo Nhất Trùng chợt bành trướng một trận, trong biến hóa mắt thường có thể nhìn thấy, từ mấy vạn trước đó biến thành mấy chục vạn, số lượng đàn trùng nháy mắt tăng gấp mười lần.
Đàn Đạo Nhất Trùng do Miêu Bảo biến thành như tranh công trở về bên cạnh Lý Bình.
Sau khi trải qua cho phép, trong lam quang vỡ vụn lại biến về dáng vẻ mèo vàng.
Vui vẻ nuốt vào tinh túy nguyên lực.
“Đây thực ra cũng là một loại phục chế. Nhưng thứ phỏng chế là sinh mệnh thể, hơn nữa còn có thể thực hiện biến hóa của bản thân Miêu Bảo.”
“Kỹ thuật như thế...”
Lý Bình trầm mặc.
Trong ký ức của hắn, e rằng chỉ có bảo vật Tiên giới mới có thể làm được.
Nhưng trên người Miêu Bảo căn bản không cảm giác được mảy may khí tức của khí tiên linh.
“Bên ngoài tường cao...”
Một sự thật không thể không thừa nhận đã rõ rành rành.
“Không biết ở bên ngoài tường cao, Miêu Bảo này lại là bảo vật nằm ở trình độ bậc nào.”
Trong lòng Lý Bình vững chắc, không vì chênh lệch có thể tồn tại trong ngoài tường cao mà dao động tâm trí.
“Phục chế vật phẩm, nghĩ hóa sinh linh... Không biết Miêu Bảo còn có công năng khác không?”
Muốn tìm được đáp án từ chỗ bé mèo vàng, nhưng bản thân Miêu Bảo cũng biết không nhiều về năng lực của chính mình.
Chỉ có lúc điều kiện phát động, nó mới sẽ tự động học được.
“Hơn nữa không phải sinh linh gì, Miêu Bảo cũng nguyện ý phục chế, nghĩ hóa.”
“Ta từng thử một số dị thú bình thường, nó cũng không có tí phản ứng nào. Chỉ có tồn tại kỳ dị như Đạo Nhất Trùng mới có thể khơi lên hứng thú của nó.”
Lý Bình lại nhẹ nhàng vuốt ve chí bảo bên ngoài tường cao này, trong đầu lóe qua rất nhiều cách dùng của nó.
“Miêu Bảo này tuy không có công kích năng lực gì nhưng giá trị lại cao hơn bảo vật mang tính sát thương đơn thuần rất nhiều.”
Giống như đã nhận ra ý nghĩ trong lòng Lý Bình, bé mèo vàng đắc ý meo một tiếng.
Bảy ngày sau, Vương Huyền Bá mang theo một cái hộp gỗ đi tới trong Huyền Hoàng giới.
Hai chân đứng trên mặt đất, Vương Huyền Bá nhắm mắt, cảm ứng lực địa mạch chảy xuôi sâu dưới lòng đất.
“Trước tiên cho ngươi ít đồ nhắm. Cái lớn hơn còn ở phía sau.”
Trên mặt Vương Huyền Bá lộ ra một nụ cười, hóa thành hắc ảnh chui xuống dưới lòng đất.
Trong nháy mắt đã đến nơi cực sâu dưới lòng đất.
Lực địa mạch chảy xiết tạo thành phòng ngự khiến hắn không thể đến gần.
Thậm chí còn mơ hồ phát giác được một luồng ý thức đảo qua.
Trong lòng Vương Huyền Bá cười khẩy, đánh vỡ hộp gỗ.
Một âm ảnh tức khắc bay về phía địa mạch màu vàng.
Tầng phòng hộ hệt như giấy mỏng, dễ dàng bị gặm cắn gần như sạch sẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận