Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 156: Tình thế phát triển phức tạp

“Lão đệ, ngươi muốn đi cùng chúng ta không?”
Nghe Khấu Hồng hỏi thăm, Lý Phàm quyết đoán lựa chọn cự tuyệt.
Chuyến đi này của hai người bọn họ chắc hẳn không có nguy hiểm nhưng cũng sẽ không có thu hoạch gì.
Nếu không thì chín năm sau, bọn họ cũng sẽ không vì một quyển công pháp Nguyên Anh mà trở mặt thành thù.
Đại nghiệp độ pháp vĩ đại của Minh Nguyệt cung vừa mới mở rộng với khí thế hừng hực. Lúc này, Lý Phàm sao có thể chạy đến Vực Sâu Thương Ngô để tìm cầu lửa gì đó cơ chứ.
Khấu Hồng thấy Lý Phàm không bằng lòng thì không khỏi cảm thấy tiếc nuối, thế nhưng, y vẫn hết sức khí phách bảo: “Yên tâm, Lý Phàm lão đệ. Nếu lần này có thu hoạch lớn gì, ta tất sẽ không quên để lại cho ngươi một phần!”
Lý Phàm cười ha ha, bày tỏ xin nhận ân tình này.
Việc này chỉ là một khúc nhạc đệm không đáng kể, rất nhanh Lý Phàm đã quăng việc này ra sau đầu rồi chừa lại một phần tâm thần chú ý đến nghiệp vụ của Minh Nguyệt cung.
Đại đa số tinh lực của hắn lại tập trung vào học tập trận pháp vô tận một lần nữa.
Còn ba mươi hai vạn điểm cống hiến ở trong Di Đoái đang vẫy tay mời gọi Lý Phàm, khiến hắn không thể không cố gắng.
Đến giữa năm 42 sau Lưu Điểm, đợt cho vay đầu tiên của Minh Nguyệt cung đã hồi vốn hoàn toàn.
Đánh dấu sự nghiệp độ pháp vĩ đại bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới.
Trong ba năm, tài sản của Minh Nguyệt cung đã tăng hơn gấp đôi. Mười vạn điểm cống hiến trước đây, nay đã biến thành hơn hai mươi vạn điểm cống hiến. Sau đó, chúng lại được xoay vòng cho đợt tu sĩ tiếp theo.
Trở thành một ngọn núi vàng thời thời khắc khắc tăng trưởng.
Lúc này, không tính những tu sĩ đã thanh toán, số lượng tu sĩ thiếu nợ Minh Nguyệt cung đã cao tới hai mươi lăm người.
Mỗi tháng thu về gần ba vạn điểm cống hiến.
Trong khi đó, danh tiếng của Minh Nguyệt cung cũng càng lúc càng vang xa, đến cả tu sĩ ở châu khác cũng không quản đường xa mà đến, muốn thử vận khí.
Lý Phàm ra lệnh buông lỏng hạn chế, chỉ cần đủ điểm cống hiến thì lập tức cho mượn.
Tiền đẻ ra tiền, quy mô làm ăn của Minh Nguyệt cung cũng bành trướng càng lúc càng nhanh.
Đối mặt với số lượng người thiếu nợ cần thanh toán mỗi tháng càng ngày càng tăng, chỉ dựa vào mỗi hai người Tiêu Hằng và Tô tiểu muội, công việc thu hồi nợ này có vẻ hơi quá sức.
Cũng may, trong mấy năm này, Lý Phàm gặp được hai vị tu sĩ Luyện Khí có thiên tư tung hoành.
Một người tên Gia Cát Vũ, một người tên Tư Mã Tàng.
Hai người đều chỉ mất mấy năm thì đã đột phá Luyện Khí kỳ, so về thiên phú tu hành, họ cũng chỉ yếu hơn Tiêu Hằng nửa phần.
Vì thế, Lý Phàm không thu điểm cống hiến, tặng cho bọn họ công pháp và kỳ vật Trúc Cơ miễn phí.
Sau khi Trúc Cơ thành công, hai người này vô cùng cảm kích sự nghiệp từ bi độ pháp không vụ lợi của Lý Phàm.
Thế là họ tự nguyện gia nhập Minh Nguyệt cung, góp một phần sức lực của mình vì đại nghiệp độ pháp vĩ đại này.
Vì đã quan sát hai người này một thời gian, Lý Phàm đồng ý yêu cầu của bọn họ.
Thế nhưng, hắn cũng không để bọn họ tiếp xúc cơ mật nòng cốt của Minh Nguyệt cung, chỉ sắp xếp cho làm công tác thu hồi nợ.
Tuy nhiên, Lý Phàm cũng không bạc đãi bọn họ.
Ngoài thù lao cố định 5.000 điểm cống hiến một năm ra.
Mỗi khi thu hồi một khoản nợ, họ sẽ nhận được ba phần trăm số điểm cống hiến.
Tuy rằng tỷ lệ này không nhiều lắm, nhưng vẫn khiến bọn họ tràn đầy nhiệt huyết.
Sự gia nhập của Gia Cát Vũ và Tư Mã Tàng đã giúp áp lực của nghiệp vụ đòi nợ giảm bớt.
Có điều, với quy mô lớn sau này, chỉ nhiêu đây vẫn không đủ.
Vì thế, Lý Phàm phân ra một tia chú ý, mỗi khi gặp phải người tài có thể trọng dụng, hắn đều lập tức thu vào dưới trướng.
Trong khi đó, Minh Nguyệt cung rầm rộ vơ vét của cải, đương nhiên, không thể tránh khỏi khiến người khác chú ý.
Mới đầu, có một vị tu sĩ Kim Đan hậu kỳ tiến đến thăm dò hư thực của Minh Nguyệt cung.
Lúc này, Lý Phàm xuất quan nhưng không lộ diện.
Hắn chỉ hoá thân thành Minh Nguyệt hồ, sử dụng Tùng Vân Nhất Kiếm.
Kiếm ảnh sáng lạnh.
Dưới ánh nhìn của rất nhiều tu sĩ Luyện Khí, vị Kim Đan Chân nhân này không hề có sức chống cự, bị một kiếm bêu đầu.
Chứng kiến cảnh tượng này, các tu sĩ ai nấy đều chấn động, càng kính sợ Minh Nguyệt cung thần bí này thêm.
Thế nhưng, Lý Phàm lại không hề có vẻ đắc ý nào.
Hắn biết, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi sự chú ý của tu sĩ cao giai rồi.
Tuy đã sớm đoán chuyện này sẽ xảy ra, nhưng hắn không ngờ nó lại đến nhanh như thế.
"Thực lực nhỏ yếu chính là nguồn gốc của tội lỗi sao.”
Lý Phàm thầm cảm thán. Sau đó, hắn không trì hoãn khắc nào, tức tốc bắt đầu chuẩn bị chạy trốn.
Hắn bỏ ra một số điểm cống hiến lớn, mua một bộ truyền tống trận ngẫu nhiên dùng một lần từ chỗ Thiên Huyền kính.
Bố trí ở gần tàng bảo khố.
Sau khi khởi động, truyền tống trận này sẽ tự huỷ.
Dư chấn của nó sẽ phá huỷ toàn bộ mấy vạn món cổ vật đạo vận và cả toà Minh Nguyệt cung này.
Tiếp theo, hắn tiến hành nâng cấp cải tạo “Khảm Linh Huyễn Ba Đại Trận”.
Sau khi thăng cấp, đại trận này đã đủ để chống đỡ mọi công kích của tu sĩ Nguyên Anh.
Ngay cả Hóa Thần Tiên tôn, nó cũng có thể chống cự trong chốc lát.
Chỉ chút xíu thời gian thôi cũng đủ để Lý Phàm thông qua truyền tống trận, thong dong rời khỏi nơi này.
Mối nguy tiềm tàng đang đến gần, Lý Phàm không chỉ không co rút đại nghiệp độ pháp, ngược lại, hắn còn muốn kiếm thêm một khoản cuối cùng.
Vì thế, nghiệp vụ của Minh Nguyệt cung càng điên cuồng mở rộng.
Chuyện tu sĩ cảnh giới cao hơn thăm dò cũng xảy ra chậm hơn so với dự đoán của Lý Phàm.
Năm 43 sau Lưu Điểm.
Một vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đi đến Minh Nguyệt hồ, cầu kiến chủ nhân của Minh Nguyệt cung.
Lý Phàm chỉ mở “Khảm Linh Huyễn Ba Đại Trận” ra, từ chối gặp khách.
Vị Nguyên Anh Chân quân này hình như cũng là người biết hàng.
Y chỉ tuỳ ý công kích một lần để thăm dò chất lượng của đại trận phòng hộ rồi ngừng tay, không tự rước lấy nhục.
Cuối cùng, y chắp tay rời khỏi.
Sau Kim Đan là Nguyên Anh, vậy sau Nguyên Anh có thể là tu sĩ Hoá Thần hay không?
Nhìn bóng dáng của vị tu sĩ Nguyên Anh kia xa dần, Lý Phàm xụ mặt.
Tuy vị tu sĩ Nguyên Anh này không gặp được chủ nhân của Minh Nguyệt cung, thế nhưng y đã đạt được mục đích của chuyến đi này.
Vị cung chủ Minh Nguyệt cung này, tất không có tu vi cao hơn Nguyên Anh trung kỳ.
Bằng không thì hắn cũng sẽ không chọn đóng cửa không gặp người.
Bị người vạch trần nội tình, cảm giác thần bí cũng biến mất.
Hành động đòi nợ cũng trở nên khó khăn hơn.
Đầu tiên, Tiêu Hằng và Tô tiểu muội bị người phục kích, kém chút nữa mất mạng.
May là hai người có bảo vật hộ thân Lý Phàm tặng nên mới thoát được một kiếp.
Nhưng Gia Cát Vũ và Tư Mã Tàng thì lại không có may mắn như vậy.
Tư Mã Tàng bị người bắt đi, sinh tử chưa biết.
Gia Cát Vũ trọng thương trở về, hôn mê bất tỉnh.
Tình thế càng ngày càng cấp bách, mắt thấy một đống nợ bên ngoài sắp không thể đòi lại.
Lý Phàm đâm ra độc ác, trực tiếp phát động Vô Tướng Sát Cơ, tru sát hai, ba vị tu sĩ cố ý khất nợ.
Lúc này, tình trạng không trả nợ mới tạm thời bị đè xuống.
“Tự thân lập nghiệp, thật sự quá khó khăn a.” Nhìn mọi người trong Minh Nguyệt cung mặt ủ mày chau, Lý Phàm không khỏi thở dài.
“Có thể chống đỡ ngày nào hay ngày đó. Cũng may, mình cảm giác được Trúc Cơ trung kỳ đã không còn xa.”
“Nếu hỏng bét thì mình đổi tên, sang châu khác lập nghiệp lại lần nữa.”
Dưới tình cảnh khó khăn này, Minh Nguyệt cung tạm dừng nghiệp vụ độ pháp.
Toàn lực thu hồi điểm cống hiến, sẵn sàng sơ tán toàn bộ thành viên.
Tuy nhiên, lần này, dường như thiên mệnh khó dò lại đứng về phía Lý Phàm.
Một đại sự đột nhiên xảy ra, khiến Nguyên Đạo châu rơi vào cảnh gió tanh mưa máu một lần nữa.
Tuyệt đại đa số tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần đều bị ảnh hưởng, rơi vào cuộc giết chóc vô tận này.
Bọn họ đã không rảnh bận tâm đến Minh Nguyệt cung nho nhỏ này nữa.
Đại sự đó chính là: hai vị thiên kiêu của Lam Vũ nhất mạch, Độc Cô Khê và Độc Cô Thức.
Đồng thời mất tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận