Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 341: Vẫn tồn tại nhưng lại không biết

"Chẳng hạn như di cốt của Thanh Liên Tiên Tôn - vị tu sĩ Hợp Đạo đầu tiên chết trong cuộc chiến tranh giữa Vạn Tiên Minh với Ngũ Lão Hội trước kia."
"Khà khà, trước giờ, vì muốn đoạt lại di cốt của Thanh Liên tiên tôn mà Ngũ Lão Hội đã tốn không ít tâm sức đấy."
“Lại như “Chỉ Qua Thạch Bi” của Thiên Kiếm tông thời thượng cổ. Nghe nói thời đó, Thiên Kiếm tông có hai tảng đá lớn được đặt ở trước cổng, một cái khắc “người đến ngừng bước”, cái còn lại khắc “người đến ngừng chiến”. Hai tấm bia đá này có công dụng còn vượt cả vô số trận pháp hộ sơn, quả thật uy phong tám hướng.”
- Giải thích từ "Chỉ Qua" nghĩa là ngừng chiến. Hết giải thích.
“Đáng tiếc, Thần Tàng quán chỉ sưu tầm được tấm Chỉ Qua Thạch Bi này, còn tấm Chỉ Bộ Thạch Bi thì lại không biết tung tích ở đâu.”
Lý Phàm nghe vậy thì liền liên tưởng ngay đến Chỉ Bộ Tàn Bi của mình.
Không biết liệu nó có phải là Chỉ Bộ Thạch Bi của Thiên Kiếm tông ngày xưa hay không?
Khi đang ngẩn người suy nghĩ, Lý Phàm lại bị lời nói của tu sĩ áo đen cưỡng ép kéo về thực tại:
“Đúng rồi, nhắc đến Thần Tàng quán thì không thể không nói đến di cốt của vị tu sĩ đầu tiên bị nhiễm Tiên Phàm chướng rồi. Có lẽ các ngươi không biết, chứ số di cốt trông có vẻ tầm tầm thường thường này lại được rất nhiều tu sĩ tranh giành, có giá trị cao đến khó tin được. Đầu lâu của vị tu sĩ đó còn được đặt ở vị trí trung tâm trong Thần Tàng quán.”
“Lần đầu trông thấy, ta còn ngỡ đó là di cốt của một vị đại năng viễn cổ nào đó chứ. Èo, chẳng ngờ hoá ra chỉ là xương cốt của một tên xui xẻo mà thôi.”
“Thật không thể hiểu nổi, đám người kia sưu tầm những đồ vật như thế để làm gì cơ chứ.”
Không hiểu vì sao khi nhắc đến Thần Tàng quán, tu sĩ áo đen lại tỏ vẻ khá hào hứng, còn chủ động giới thiệu về những vật phẩm bên trong cho bọn người Lý Phàm.
Hàn Dịch và Tây Môn Nguyệt cũng khá hứng thú, tập trung tinh thần lắng nghe. Riêng Lý Phàm, hắn vẫn luôn để tâm đến câu nói ban nãy: “di cốt của vị tu sĩ đầu tiên bị nhiễm Tiên Phàm chướng”.
Trong nhẫn trữ vật của bản thể, hắn vẫn còn cất giữ một đoạn xương sườn của tu sĩ này. Đoạn xương sườn này vẫn còn tồn tại sau khi Ân Thượng Nhân tự thiêu ngày đó.
Lý Phàm cảm thấy cực có hứng thú với đầu lâu được trưng bày trong Thần Tàng quán kia.
Chờ tu sĩ áo đen ngừng nói, Lý Phàm bèn nói: "Dám hỏi tiền bối, nếu muốn vào tham quan Thần Tàng quán như đoàn người lúc nãy thì ta cần phải làm gì?”
Tu sĩ áo đen cười cười: "Bình thường, Bác Vật Thần Tàng quán không mở cửa cho người ngoài vào xem đâu. Chẳng cần biết ngươi có trả bao nhiêu điểm cống hiến thì cũng đều không thể. Nếu muốn vào đó tham quan để tăng hiểu biết nhưng lại không có chỗ dựa, cách đơn giản nhất mà người có thể làm là giống như ta trước kia, thông qua khảo hạch, trở thành hướng dẫn viên chuyên trách của Thần Tàng quán.”
Lý Phàm hơi sửng sốt, quay sang trố mắt nhìn nhau với hai người Hàn Dịch và Tây Môn Nguyệt.
“Tại sao Thần Tàng quán lại cần phải có người chuyên làm nhiệm vụ giảng giải?” Tây Môn Nguyệt thắc mắc, hỏi.
Tu sĩ áo đen cười hề hề đáp lời: "Vì sao cần người giảng giải ử? Các ngươi nghĩ là chỉ cần để một tấm biển trước mỗi vật phẩm là được rồi sao?”
“Đầu tiên, khi đi vào trong Thần Tàng quán, các ngươi sẽ được trải nghiệm cảm giác giống với đoạn đường đi đến Hộ Pháp đường vậy, linh khí toàn thân đều trở nên trầm lắng, ngay cả thần thức cũng không thể rời khỏi cơ thể. Tất nhiên, mỗi vật phẩm đều có thông tin giới thiệu đơn giản, thế nhưng muốn tường tận câu chuyện đằng sau chúng, các ngươi phải cần đến hướng dẫn viên giảng giải cho mà biết.”
“Mặt khác, các ngươi tưởng Thần Tàng quán nhỏ lắm hả?” Tu sĩ áo đen cười nhẹ mà hỏi.
“Thứ được lưu trữ bên trong Thần Tàng quán là toàn bộ vật phẩm được Vạn Tiên Minh sưu tầm suốt mấy ngàn năm. Lúc ta rời khỏi, số lượng vật phẩm được trưng bày bên trong đã lên tới con số ba ức tám nghìn bốn trăm bảy mươi lăm vạn sáu ngàn bảy trăm tám mươi bốn món.”
“Nếu không có người chuyên phụ trách chỉ dẫn thì người bình thường vào tham quan sẽ như mò kim đấy biển vậy, căn bản không thể nào tìm kiếm được vật phẩm mà mình muốn xem.”
“Thế nên, muốn có một cuộc tham quan toàn vẹn mỹ mãn mà lại không có hướng dẫn viên thì chẳng khác nào kẻ si nói mớ.”
“Vả lại, các ngươi cũng vừa thấy rồi đó, đối tượng tham quan Thần Tàng quán chủ yếu là ai? Không có hướng dẫn viên thì làm sao bọn họ có thể nhận ra được giá trị của vật phẩm được triển lãm?”
Tu sĩ áo đen hừ nhẹ, chỉ gợi ý súc tích, còn bọn người Lý Phàm thì lại tỏ vẻ đã hiểu.
Sau một lúc trầm mặc, tu sĩ áo đen lại tiếp tục nói: "Tất nhiên, nếu các ngươi nhập biên chế Vạn Tiên Minh, chỉ cần công huân lên đến bậc ba mươi thì mỗi mười năm, các ngươi sẽ có một lần được tham quan miễn phí.”
“Có điều, bậc ba mươi.”
Tu sĩ áo đen lắc lắc đầu: "Quá khó đạt được, đến hiện giờ ta vẫn chưa đạt tới.”
Y lại nhìn Hàn Dịch, như cười như không, nói: "Tất nhiên, nếu Hàn tiểu tử ngươi chuyên tâm tu luyện, đột phá đến Hợp Đạo cảnh thì không cần phải rắc rối như vậy rồi. Ta nghĩ là chỉ cần ngươi đi thông báo một tiếng là được.”
Hàn Dịch không khỏi hơi ngượng ngùng: "Tiền bối nói đùa rồi, cho dù có được công pháp thì đột phá đến Hợp Đạo cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.”
Tu sĩ áo đen cười một tiếng trầm thấp rồi chẳng nói gì nữa, cả nhóm người chuyên tâm đi đường.
Tu sĩ áo đen dẫn mọi người quay lại bình đài lúc vừa đến.
“Xong rồi, nhiệm vụ Tiên Tôn giao cho cũng coi như đã được hoàn thành mỹ mãn. Nếu có duyên, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.” Tu sĩ áo đen hắng giọng nói vậy.
Ngay sau đó, Lý Phàm liền cảm thấy có một luồng sức mạnh bao lấy toàn thân, khiến hắn cứ như bị không gian xung quanh bài xích, chẳng mấy chốc sẽ lập tức phải thoát ly khỏi tổng bộ Vạn Tiên Minh.
“Chẳng biết ta nên xưng hô với tiền bối như thế nào?" Trước khi rời khỏi, Lý Phàm nhìn tu sĩ áo đen, hỏi.
“Vô danh tiểu tốt mà thôi, ta làm gì mà có danh hiệu. Lúc làm hướng dẫn viên, ta là hướng dẫn viên Đinh Dần. Khi làm người dẫn đường, ta là chính là Hắc. Chỉ vậy mà thôi.” Tu sĩ áo đen lắc đầu, không nguyện ý trả lời.
Khi người dẫn đường Hắc rời khỏi tầm mắt, cả ba người bọn Lý Phàm mới trở về bên trong đình viện bốn mùa ở Thiên Cực viện.
Vị trí này so với lúc đi tổng bộ Vạn Tiên Minh không sai là bao.
“Hàn đạo hữu, hiện giờ đã đi qua tổng bộ Vạn Tiên Minh, rốt cuộc ngươi có biết được nó được đặt ở nơi nào không?" Lý Phàm cười cười, hỏi.
Hàn Dị trầm ngâm một lúc mới trả lời: "Nếu ta đoán không sai thì tổng bộ Vạn Tiên Minh rất có thể ở trong Thiên Huyền Kính.”
Tây Môn Nguyệt phản bác: "Ngược lại, ta cảm thấy Thiên Huyền Kính chỉ có tác dụng truyền tống mà thôi.”
“Nếu tổng bộ nằm trong Thiên Huyền Kính…”
“Thế gian có nhiều Thiên Huyền Kính như vậy, vậy thì chẳng phải đồng nghĩa với việc nơi nào có Thiên Huyền Kính thì nơi đó đều là tổng bộ?”
“Vậy thì Thiên Vũ, Thiên Thần, Thiên Khu, Thiên Quyền và cả phần đất trung tâm lại mang ý nghĩa gì?”
Hàn Dịch nghe vậy thì cạn lời, trong lúc nhất thời, y không thể tìm ra được lời nào để phản bác.
Lý Phàm tỉ mỉ suy xét, cảm thấy cả hai đều có lý, nên bèn đứng ra đảm nhận vai trò giảng hòa.
Có điều, đây chỉ là một vấn đề không ảnh hưởng gì đến mình, cả ba người bọn họ đều lười tranh luận tiếp.
Sau khi, cảm tạ Cực Thành Tiên Tôn, ba người mới tới Luận Đạo lâu ở Thiên Quyền châu, Hàn Dịch đãi cả bọn một bữa no say.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, ba người chia tay. Tây Môn Nguyệt ở lại Thiên Quyền châu, còn Lý Phàm với Hàn Dịch thì cùng nhau đi Nguyên Đạo châu.
Thời gian qua nhanh, nửa năm sau, trong Thiên Huyền Kính, Lý Phàm cuối cùng cũng tu luyện “Kỳ Huyền Chân Linh Biến” đến nhập môn.
“Thần công đại thành, vừa hay hiện giờ mình vẫn chưa tế luyện phân thân, để đi thử hiệu quả thế nào."
Lý Phàm đè lại phấn khởi trong lòng, sau khi thay hình đổi dạng, hắn liền chạy ra khỏi Thiên Vũ thành.
Lại đào mật thất, chuẩn bị tài liệu, bắt đầu tế luyện. Một lúc sau… một đoàn máu thịt bất ngờ phát nổ.
“Hả? Sao lại thất bại rồi?" Lý Phàm khó hiểu, lại bắt đầu thử lại lần nữa, vẫn thất bại.
Lý Phàm nhíu chặt mày suy nghĩ.
“Chờ đã, tình huống như vậy nghĩa là…”
“Đã có một phân thân tồn tại trên đời rồi?" Lý Phàm nghĩ vậy, bèn cảm thấy kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận