Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1114: Trận chiến hai thiên tôn

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nam tử khỏa thân tóc đen này, Lý Phàm gần như đã có thể xác định thân phận của hắn.
Chắc hẳn là Đông Cực thiên tôn đã mất tích một cách khó hiểu kia.
Nhưng đường đường là một Trường Sinh thiên tôn, lại bị kẻ khác chế tác thành sự tồn tại như con rối.
Sao có thể không khiến kẻ khác cảm thấy sợ hãi cho được?
“Thảo nào hầu như không thể tra được tư liệu nào về Đông Cực. Cho dù là Mặc Nho Bân đoạt xá thông qua truyền pháp giả kế thừa toàn bộ trí nhớ của người kia, hay Thiên Huyền Kính, cũng là như vậy.”
“Không có gì ngạc nhiên khi thiên tôn ra tay, tất cả tu sĩ của Vạn Tiên Minh đều di tản. Bí mật như thế, quá khiến người ta khiếp sợ. Nếu như không đi, e rằng chỉ còn con đường bị diệt khẩu.”
Tuy rằng bị kẻ khác kiểm soát, nhưng Đông Cực dường như vẫn còn bản năng.
Đối mặt với ngọn lửa màu đỏ mà người cũng có chiến lực cảnh giới Trường Sinh là Thiên Dương bộc phát ra, mái tóc dài sau lưng hắn đột nhiên dài ra. Biến ảo thành những con cự thú hắc ám, dập tắt ngọn lửa.
Thiên Dương không chút ngập ngừng, cùng với sự chập chờn của không gian, hắn đã xuất hiện bên cạnh Đông Cực trong nháy mắt.
Đối diện với vóc dáng của cự nhân khai thiên, thoạt nhìn Đông Cực trông giống như một con kiến.
Ngọn lửa đỏ rực cháy trên thân thể Thiên Dương gần thiêu đốt không gian xung quanh đến biến dạng. Nhưng Đông Cực lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Dường như là sự tồn tại độc lập với khoảng không gian này.
Đôi môi cong nhẹ, dường như hắn nói gì đó. Cơ thể Thiên Dương thoáng cái lõm xuống một mảng to mà không hề có dấu hiệu. Rung chuyển dữ dội mà cơ thể khôi lỗi không thể tránh được.
Thiên Dương phát ra tiếng gầm giận dữ, cơ thể trở lại trạng thái ban đầu.
Rồi sau đó ầm ầm hóa thành vô vàn Tinh Hỏa, phân tán về phía Đông Cực tóc đen một cách mạnh mẽ.
Lửa đỏ như rồng, thiêu đốt mọi thứ.
Vô số sợi tóc đen tách ra từ trên người Đông Cực cũng bị đốt cháy. Thế lửa lan về phía bản thể.
Đúng lúc này, tròng mắt đen nhánh kia của Đông Cực khẽ chuyển động.
Những quái vật tóc đen vốn đã tan biến thành tro bụi lại xuất hiện trở lại từ ngọn lửa.
Dù Xích Hỏa của Thiên Dương thiêu cháy vài lần, chúng nó vẫn luôn có thể khôi phục lần nữa.
Ngay cả tóc đen hóa thân cũng không thể triệt để gây thương tổn, càng đứng nói bản thể Đông Cực.
Tuy Thiên Dương gầm lên, không cam tâm.
Nhưng lại không thể thay đổi sự thật này.
“Thiên Dương không có lực lượng của cảnh giới Trường Sinh, lại hình thành thông qua việc cứng rắn cải tạo tinh túy nguyên lực. Vả lại không có sẵn thần thông mà cảnh giới Trường Sinh chân chính có được. Gặp gỡ tu sĩ Hợp Đạo, bắt nạt đương nhiên là không có áp lực. Nhưng chống lại Trường Sinh thiên tôn chân chính...”
“Hoàn toàn không phải là đối thủ.” Lý Phàm hơi lắc đầu trong âm thầm.
“Hơn nữa, Đông Cực thiên tôn này hình như cũng chẳng phải kẻ yếu. Cảm giác chèn ép hắn mang đến cho ta, ấy vậy mà còn mạnh hơn Triệu sư tỷ.”
Trong trận chiến giữa hai cảnh giới Trường Sinh vừa rồi, Lý Phàm mơ hồ cảm nhận được dấu tích chuyển động của thiên địa chi lý.
Đặc biệt là khi đám quái vật tóc đen phục sinh từ trong ngọn lửa, càng thêm mãnh liệt.
“Đây là lý mà Đông Cực chống lại?”
Sau khi ngẫm nghĩ, Lý Phàm mơ hồ nghĩ ra điều gì đó.
“Đảo ngược sự vật phát triển và biến đổi chi lý?”
“Đây là nguyên nhân truyền pháp Dược ra tay tàn nhẫn với Đông Cực như thế sao?”
“Nếu như Đông Cực hoàn toàn chứng đạo, rất có khả năng trực tiếp thay đổi quy tắc truyền pháp định ra ở Huyền Hoàng giới...”
Với kinh nghiệm nhiều lần dòm ngó thiên đạo, với mức độ nhận biết nhạy bén với thiên địa chi lý của Lý Phàm, hắn gần như không nằm dưới bất cứ tu sĩ Hợp Đạo nào.
Quan sát kỹ càng trong khoảng cách gần như vậy, suy luận hắn rút ra chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
“Có thể sáng tạo ra ‘Linh trì tịnh thể’ cho người phàm, Đông Cực này e rằng cũng là nhân vật giống như Bạch tiên sinh. Chỉ tiếc...”
“Chẳng những bị thế nhân quên lãng, ngay đến cả bản thân cũng sống không bằng chết, biến thành khôi lỗi át chủ bài cuối cùng của Vạn Tiên Minh.” Lý Phàm khẽ lắc đầu.
“Đây là kết cục của kẻ yếu. Nhưng sẽ không bao giờ là chốn về của ta.”
“Truyền Pháp tiên tôn...”
Trận chiến của Thiên Dương và Đông Cực, tất cả mọi người trong Linh Mộc giới đều không thể can thiệp.
Dù muốn giúp cũng có lòng mà không có sức.
Chỉ e đám đông hợp sức, được trận pháp của Lý Phàm tăng cường, cũng là như thế.
Chưa tiếp cận được chiến trường của hai người thì bọn họ đã bị dư âm của cuộc chiến chấn đến linh lực sục sôi, khí tức hỗn loạn.
“Đây là cảnh giới Trường Sinh sao?”
Gương mặt ai nấy đều phức tạp.
Nơi sâu thẳm trong ánh mắt còn tuôn trào chút tuyệt vọng.
Lý Phàm thánh thai thì trong lòng chẳng mảy may dao động, đưa ra phán đoán chuẩn xác.
“Tuy rằng trước mắt Thiên Dương vẫn còn duy trì được, nhưng kết cục đã định.”
“Xem ra không thoát được. Nhưng có thể chứng kiến bí mật sâu nhất mà Vạn Tiên Minh che giấu, cũng cực kỳ đáng giá.”
“Nhưng không rõ, người sau lưng điều khiển Đông Cực, rốt cuộc là kẻ nào của Vạn Tiên Minh. Truyền pháp giả Tưởng ư? Hay là Đế Tam Mô nọ?”
Thiên Dương dần rơi vào thế thất bại, sau khi nhận được lời nhắc của Lý Phàm.
Hắn chuyển hướng thử ra đòn tấn công nhằm vào ngàn vạn sợi tơ vô hình phía sau lưng Đông Cực.
Cố gắng tìm ra thông tin của kẻ thao túng phía sau này.
Có điều, đáng tiếc là lực lượng của sợi tơ vô hình này rõ ràng còn cao hơn Trường Sinh thiên tôn Đông Cực này một bậc.
Làm sao Thiên Dương có thể thăm dò được nội tình đây?
Tốn công vô ích, Thiên Dương lại một lần nữa gầm lên những âm thanh không cam lòng.
Trong U Ngục.
Cảm nhận được tình trạng hoàn toàn mất liên hệ với bên phía thánh thai.
Bản thể Lý Phàm vẫn luôn tương đối thong dong vênh váo nhất thời cũng không nén nổi, trở nên hơi nặng trĩu trong lòng.
Linh Mộc giới thất bại hoàn toàn, chứng tỏ rằng khoảng cách với chiến lực đứng đầu của Huyền Hoàng giới lớn đến mức nào.
Nhưng điều khiến Lý Phàm để tâm hơn cả là thông tin ẩn giấu đằng sau.
“Có thể bào chế cảnh giới Trường Sinh khá mạnh đến mức độ này...”
“Vốn đã vô hạn, cứ kỳ vọng cao vào thực lực của Truyền Pháp. Nhưng giờ xem ra thực lực của Truyền Pháp còn khủng khiếp hơn so với suy nghĩ của ta.”
“Dù không thăng tiên, e rằng cũng đã gần đến vô hạn.”
“Đã không thể dùng ‘Cảnh giới Trường Sinh’ để đánh giá hắn nữa.”
“Nếu hắn ở Huyền Hoàng giới...”
Lý Phàm cau mày: “Sợ rằng dù tính cả sức chiến đấu của cả hai vị Chân Tiên, cũng chưa chắc hắn đã không có năng lực cứu Huyền Hoàng giới.”
“Ừ... Quả thực là không thể loại trừ khả năng này.”
“Xem ra, kế hoạch diệt thế của ta kiếp này sẽ phải kéo dài thêm một quãng thời gian.”
“Cũng may nơi đây là U Ngục, thời gian trôi qua rất nhanh.”
Tâm tình phức tạp của Lý Phàm cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Vừa nhớ lại những gì đã trải qua trong kiếp này, Lý Phàm vừa chuẩn bị cho kế hoạch cuối cùng.
Thời gian trôi qua, không rõ đã qua bao lâu.
Sự xuất hiện của một tên tội phạm mới trong U Ngục khiến Lý Phàm bừng tỉnh khỏi bế quan.
Hai tay bị chặt và chỉ còn lại một bên mắt.
Người đến trông vô cùng thê thảm, tóc tai bù xù, trên mặt đất toàn là vệt máu cạn khô.
Lại là người quen cũ của Lý Phàm.
Khấu Hồng.
Người huynh đệ Đạo Huyền Tử trước giờ vẫn như hình với bóng với hắn lại chẳng rõ vì lẽ gì không cùng đến đây với hắn.
Tuy bị áp giải, Khấu Hồng vẫn không chịu khuất phục.
Miệng hắn chửi mắng, giải toả mối hận với Vạn Tiên Minh.
Lý Phàm lắng nghe một lúc, giờ đây mới hiểu được.
Thì ra từ sau khi tổng bộ của Vạn Giới Liên Hợp hội ở Linh Mộc giới bị nhổ tận gốc, những thành viên hội liên hiệp rải rác khắp nơi cũng bị săn đuổi tàn nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận