Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 264: May mắn đến từ Chung Thần Thông

Dù có như thế nào, chung quy, kế hoạch của Vạn Tiên Minh cũng đã thành công.
Không chỉ tru sát không biết bao nhiêu tu sĩ Hợp Đạo của Ngũ Lão Hội mà còn thành công bắt được tên gián điệp Tử Khung tiên tôn.
Có thể nói là hung hăng xả được cơn giận.
Mà bên phía Ngũ Lão Hội, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận hiện thực đẫm máu này.
Trận đại chiến Thiên Vận châu, trận phục kích Thiên Vũ châu.
Hai bên đều thua một trận, đều tổn thất cường giả Hợp Đạo, cần thời gian để từ từ khôi phục.
Trong tình cảnh mà cả Vạn Tiên Minh lẫn Ngũ Lão Hội đều bị tổn thất, có thể đoán được là một khoảng thời gian hoà bình kéo dài sắp đến.
Đối với đại đa số tu sĩ, đây quả thực là một chuyện tốt.
Khói mù của cuộc chiến dần tan biến, hội đấu giá Tiểu Dược Vương đỉnh do Tiêu Tu Viễn tổ chức cuối cùng cũng được tổ chức vào năm 23 sau Lưu Điểm.
Lý Phàm không tham gia cuộc vui.
Nhưng mà nghe nói kết quả cũng khá ổn.
Tổng cộng có bốn chiếc đỉnh nhỏ được bán ra trong đợt đầu tiên.
Về cơ bản, mỗi chiếc đỉnh nhỏ được bán ra chỉ với giá khoảng mấy vạn điểm cống hiến.
Rõ ràng, mọi người vẫn còn nghi ngờ về việc liệu ngôi sao băng rơi xuống từ trên trời kia có thật là Dược Vương đỉnh hay không.
Ngay cả khi Tiêu Tu Viễn làm theo kế sách của Lý Phàm, đánh bóng khắp nơi, nhưng hiệu quả vẫn cực kỳ nhỏ.
Ít có tu sĩ nào sẵn sàng bỏ ra một số điểm cống hiến kếch xù để cược vào một tương lai giàu có nhưng mờ mịt như vậy.
Chưa nhìn thấy thỏ chưa thả chim ưng, đó mới là cách xử sự của đa số tu sĩ thời nay.
Ra quân bất lợi nhưng Tiêu Tu Viễn vẫn không uể oải.
Một mặt là do trong tay y vẫn còn rất nhiều hàng tồn.
Mặt khác đó là vì nếu lần tiếp theo cũng sẽ bán tiểu đỉnh với giá này thì y cũng không lỗ chút nào.
“Ta làm ăn buôn bán, không tham. Chỉ cần có lời là được rồi.”
Tiêu Tu Viễn nói nguyên văn như thế.
Tất nhiên, Lý Phàm nghe xong thì chỉ cười ha ha chứ không đưa ra ý kiến gì.
Sau đó, sự chú ý của hắn trở về với phía bên bản tôn.
Hơn chục năm nay, những người ở trên hoang đảo yên bình xa xôi cũng đã lần lượt trưởng thành.
Dần dà, có người không chịu nổi cảnh như vậy được nữa.
Đặc biệt là Tô tiểu muội, thỉnh thoảng nàng lại lén đi dạo một mình.
Song, sự biến mất không thể giải thích của Diệp Phi Băng vẫn để lại một bóng ma luôn đè nặng trong lòng bọn họ.
Cũng khiến cho bọn họ không dám đi quá xa khỏi hoang đảo, sợ lại bị đám tu sĩ Vạn Tiên Minh phát hiện mà gặp phải bất trắc.
Lý Phàm nhìn qua mấy tu sĩ này.
Tô tiểu muội, Tiêu Hằng, Trương Hạo Ba, tất cả đều đã Trúc Cơ viên mãn.
Nhưng có vẻ như vẫn còn một khoảng cách nữa mới có thể đột phá Kim Đan.
Chị em nhà họ Ân có tư chất không tốt lắm, chỉ mới là Luyện Khí viên mãn, còn chưa thể lên được Trúc Cơ.
Còn Tô Trường Ngọc thì lại có tốc độ tu hành chậm nhất.
Khó khăn lắm y mới có thể đến trình độ Luyện Khí trung kỳ.
Nhưng tâm thái của y vẫn luôn cực kỳ vững vàng, không kiêu ngạo không nóng nảy.
Còn về phần Diệp Phi Bằng đang hôn mê…
Lý Phàm không thể nhìn thấu được.
Trong mấy năm qua, ngoài việc hấp thu tất cả năng lượng từ những cơn bão ra, tiểu mập mạp vẫn luôn ở trong trạng thái vô thức, được Tùng Vân Hải cuốn đi khắp ngóc ngách, gần như đã đi một vòng cả vùng biển này rồi.
Trong quá trình này, cường độ khí tức tản ra từ trên người Diệp Phi Bằng cũng không ngừng mạnh lên.
Về lý thuyết thì y đã sớm thoát khỏi giới hạn Trúc Cơ.
Lý Phàm đồ rằng, nếu y bộc phát toàn bộ lực lượng trên người thì đến cả tu sĩ Kim Đan bình thường chắc hẳn cũng không phải đối thủ của y.
Dường như Tùng Vân Hải đang dùng cách thức độc đáo này để “nuôi nấng” Diệp Phi Bằng.
Khiến cho sự tăng trưởng về “lượng” đạt đến mức độ có thể bỏ qua sự chênh lệch giữa Trúc Cơ và Kim Đan.
Mà hư ảnh cự thú thỉnh thoảng xuất hiện sau lưng Diệp Phi Bằng cũng đã trở nên ngày càng sinh động và rõ nét hơn.
Nó liên tục bơi lội vòng quanh hắn, đôi khi còn gầm lên một tiếng thật dài.
Như thể sẽ sống lại bất cứ lúc nào vậy.
Lý Phàm đột nhiên có một linh cảm.
Không còn bao lâu nữa Diệp Phi Bằng sẽ thức tỉnh.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong nháy mắt, đã đến năm 24 sau Lưu Điểm.
Vào ngày này, Lý Phàm đang bế quan thì đột nhiên nhận được nhắc nhở từ Thiên Huyền kính.
Trong “Cùng Ngồi Luận Đạo”, cuối cùng thì Chương Thiên Mạch đã phải thất bại đầu tiên!
“Chẳng lẽ cái tên “Ta Vô Địch” kia đã lĩnh ngộ ra phương pháp đánh bại kẻ địch rồi?”
Lý Phàm mở “Cùng Ngồi Luận Đạo” ra, kết quả khiến hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Người đánh bại Chương Thiên Mạch không phải “Ta Vô Địch”, mà là một người khác.
Đó là một tu sĩ tên “Chung Thần Thông”.
Hơn nữa, vị Chung Thần Thông này không phải được tạo nên từ hình mẫu giả thuyết bịa đặt, mà là tu sĩ có thật trong Huyền Hoàng giới.
“Chung Thần Thông…”
Lý Phàm chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Hắn biết quá rõ bản lĩnh của Chương sư huynh.
Trong trạng thái tử đan, y đánh chết tu sĩ Kim Đan cũng chỉ là chuyện nhẹ nhàng thoải mái như giết gà mổ trâu mà thôi.
Thế nhưng Chung Thần Thông này chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ thôi, làm sao y có thể đánh bại được Chương Thiên Mạch cơ chứ?
Mang theo nghi vấn này, Lý Phàm xem lại trận chiến ban nãy.
Trong không gian hư vô, Chương sư huynh đang khoanh tay đứng yên với sắc mặt lạnh lùng.
Cách đó không xa là một vị lão giả râu tóc bạc phơ mặc đạo bào đang mỉm cười nhìn y.
“Xin tiểu hữu chỉ giáo!”
Chung Thần Thông vừa mới nói xong lời khách sáo thì đột ngột thay đổi sắc mặt.
Ngón tay phải của lão giơ lên, lập tức, vô số tia sáng xanh chợt xuất hiện trên đỉnh đầu của Chương sư huynh.
Từng tia sáng như những thanh kiếm vô cùng sắc bén, không ngừng bay về phía Chương Thiên Mạch.
Chương sư huynh lạnh lùng hừ một tiếng, Tử Tiêu Thần Lôi xuất hiện bên cạnh, đâm mạnh về phía những tia sáng xanh đang không ngừng bay đến kia.
Ánh sáng xanh tím giao nhau, hủy diệt lẫn nhau rồi biến thành hư vô.
Chung Thần Thông bèn giơ ngón tay lên lần nữa.
Lam, tím, đỏ, hồng…
Trong chốc lát, vầng sáng bảy màu hiện lên, không ngừng phóng ra tia sáng nối thành một dòng sông dài bất tận.
Những tia sáng như dòng nước chảy xiết, thế công tựa như sẽ không bao giờ dừng lại.
Mật độ dày đặc như thế này khiến cho Chương Thiên Mạch khó khăn lắm mới có thể chống đỡ nổi.
Điều kinh hãi nhất là thứ ánh sáng bảy màu này không biết là thần thông hay là pháp bảo mà cứ như dùng mãi không tiêu hao, kể từ lúc phát động đến nay vẫn không có vẻ gì suy yếu.
Thậm chí mức độ bùng nổ của ánh sáng lại còn càng ngày càng dày đặc.
Dần dần, những vết thương cũng bắt đầu xuất hiện trên người Chương sư huynh.
Tuy rằng những vết thương đó sẽ nhanh chóng tự động khép lại.
Nhưng y vẫn trông vô cùng chật vật.
Trái lại, Chung Thần Thông bên kia, từ đầu đến cuối, lão ta vẫn cứ ung dung thoải mái đứng đó.
“Thần quang bảy màu này quả thực không thể coi thường được.”
“Chẳng lẽ Chung Thần Thông dựa vào thứ này để đánh bại Chương sư huynh?”
Lý Phàm vừa xem trận chiến vừa thầm phân tích.
“Không đúng. Tuy thần quang bảy màu này có lực sát thương khủng khiếp nhưng cũng chỉ so với tu sĩ cùng cảnh giới mà thôi. Chỉ cần Chương sư huynh tiến vào hình thái tử đan thì chúng nó không thể nào phá vỡ được phòng ngự của y.”
Đột nhiên, dường như Lý Phàm đã hiểu ra gì đó, thu lại biểu cảm nghi hoặc trên mặt.
“Thì ra là vậy…”
Hắn nhìn chằm chằm vào Chương Thiên Mạch trong trận đấu.
Hết vết thương này đến vết thương khác liên tục nở rộ như hoa trên người y.
Nhưng trong nháy mắt đã được chữa lành nhờ lực lượng ẩn chứa trong cơ thể của Chương sư huynh.
Trận đấu vẫn tiếp diễn, quá trình này cũng cứ lặp đi lặp lại không ngừng.
Như thể sẽ không bao giờ kết thúc.
Tuy nhiên…
Lực lượng của tu sĩ Trúc Cơ cũng có hạn.
Tuy rằng tổng lượng linh khí trong cơ thể của Chương sư huynh vốn vượt xa những tu sĩ Trúc Cơ bình thường nhưng còn lâu mới đạt đến mức độ vô hạn.
Khi trận chiến kéo dài một ngày, hai ngày, ba ngày.
Lực lượng trong cơ thể của y đã bắt đầu cạn kiệt.
Vì thế, Chương Thiên Mạch phải điều động những lực lượng được dự trữ trong tử đan.
Lúc trước, khi tu luyện “kiếp thân”, Lý Phàm cũng đã đoán rằng tử đan trong cơ thể của Chương Thiên Mạch hẳn chính là phương pháp mà Tử Tiêu tông dù để áp chế tu vi của y.
Đến bây giờ, xem ra sự thật đúng là như vậy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận